Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Xuyên Chứng Chỉ Thanh Xuân

Chương 171





Vì hôm nay là cuối tuần nên Mộc Hạ đang chill tại nhà, chợt tiếng điện thoại vang lên.

Là cuộc gọi đến của sư phụ Diệt Hưu, cậu đặt cọ xuống lau tay vào tạp dề mà bắt máy.
:"Hạ Hạ"
:"Vâng con đây, người gọi con có chuyện gì không ạ?"
:"À, tối nay con rảnh chứ?.

Có một bữa tiệc xã giao, ta cần người đi chung.

Dù gì con cũng là học trò cưng của ta nên ta muốn khoe con một chút"
:"Tối nay con rảnh ạ, nếu người đã nói vậy thì để con đi với người"
:"Được, vậy 8h tôi nay ta qua nhà rước con"
:" Vâng ạ"
      Diệt Hưu nhận được câu trả lời của Mộc Hạ liền vui vẻ mà đi chuẩn bị cho bữa tiệc tối nay, bên kia cậu không thấy ai đáp lời nữa bèn tắt máy luôn.


Nhìn bức tranh đang vẻ dang dở cậu thấy có chút phức tạp, nhưng vẫn đặt cọ vẽ nốt.

Tối đến sua khi xin phép cả nhà thì Mộc Hạ lên xe của Diệt Hưu để đến bữa tiệc luôn.
Nơi tổ chức bữa tiệc tối nay là một toà lâu đài cổ rất nguy nga và tráng lệ, nghe đâu đây là nơi để tụ họp những người đam mê nghệ thuật.

Nhưng họ vô cùng giàu có.
"Con vào phòng chờ trước ạ"
"Vậy tý ta kêu người gọi con xuống"
Mộc Hạ lễ phép gật đầu như đã hiểu sau đó đi từ cửa sau tới phòng chờ, bên trong phòng sư phụ Diệt Hưu đã tỉ mỉ chuẩn bị cả bánh và trà cho cậu thưởng thức.

Mộc Hạ ngồi xuống ghế mềm sau đó lôi điện thoại ra bấm để diết thời gian.
:"Hạ Hạ, em không có ở nhà à?"
:"Ừm, sao vậy Phong?"
:"Tôi tới nhà tìm em nhưng mẹ Đường bảo đi tham dự tiệc gì đó với sư phụ Diệt Hưu rồi"
:"Tôi đang ở bữa tiệc, mà cậu tìm tôi có việc gì à"
:"Tôi tính rủ em đi ăn vặt với tôi, gần công viên mới mở một phố đi bộ bán nhiều đồ ăn vặt hot lắm"
:"Tiếc thật đấy, để khi khác chúng ta rủ cả nhóm cùng đi luôn ha"
:"Ừm, được.

Miễn là được đi cùng em thì mọi yêu cầu của em tôi đều sẽ đáp ứng hết."
:"Ừm....Mà cậu về nhà chưa đấy?"
:"Tôi mới vừa về thôi, em bên đó ổn không?"
:"Tôi ổn, có chút chán thôi"
Hai người nhắn tin qua lại một lúc lâu thì bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, Mộc Hạ tưởng đó là người mà sư phụ nhờ để gọi cậu xuống dưới.

Nhưng khi mở ra trước con mắt ngỡ ngàng của người đứng trước mặt, cậu vẫn thản nhiên như không.
"Sao...sao mày lại ở đây"

Lão khá ngạc nhiên khi nhìn thấy cậu, cũng đúng thôi lão đâu ngờ bút danh nổi tiếng trong giới nghệ thuật lại là đứa con trai h mà gã vứt bỏ không thương tiếc đâu chứ.

Đôi diện với tầm mắt của lão, cậu không nói gì chỉ xoay người đi vào bên trong phòng.

Lão hiểu ý cũng đóng cửa rồi vào theo, lúc này Mộc Hạ quên bén việc đeo mặt nạ.
"Tại sao ông lại đến được phòng này"
"Mày, đây là đang tỏ thái độ với tao"
Mộc Hạ chỉ hỏi cho có chơ cũng thông minh để đoán ra được hành tung của lão rồi.

Nhưng mục đích lão cất công hỏi phòng của mình với âm mưu gì thì cậu chịu.
"Ông đang là người bất lịch sự với tôi trước đấy, không phải ông dùng tiền đút loát nhân viên để biết được phòng của tôi sao"
"Mày nói vậy....không lẽ nào....Mày là HAJ"
"Có gì ngạc nhiên lắm sao"
Mộc Hạ nâng tay trà lên uống một ngụm để thanh giọng, lão ngồi đó mặt mày biến hoá lúc xanh lúc tím vô cùng hề hước.
"Mày sao có thể"
"Sao tôi lại không thể vậy thưa Mạc Tổng"
"Mày chỉ là một thằng vô dụng, điểm số lúc nào cũng đứng bét.

Tại sao có thể là nhân vật nổi tiếng đó"

"Tôi bây giờ đã khác lúc trước rồi thưa ngài, tôi ăn nói lịch sự và đầy tôn trọng ngài nên mong ngài cũng có thể đối với tôi cũng như vậy.

Còn nữa sống trong cảnh không ai yêu thương con người ta sẽ đâm ra tự ti mà sống thu mình lại.

Tôi lúc trước như vậy đấy nhưng sau khi trở lại với gia đình thật của mình thì cuộc sống của tôi vô cùng hạnh phúc, vì thế mà tôi có đủ tự tin để bộc lộ tài năng của mình.

Ngài cũng chỉ là một trong số những người có hứng thú với tranh của tôi thôi mà nhỉ.

Sao đây bây giờ ngài đang cảm thấy hối hận vì đã dễ dàng đuổi tôi đi sao"
Lòng lão rối như tơ vò, đúng là bây giờ lão đang rất hối hận vì để vụt mất một mỏ tiền.

Ai chẳng biết tranh của HAJ rất khó mua, mỗi lần tranh được đem ra đấu giá cao nhất cũng lên đến con số hàng tỷ USD.

Một số tiền lớn như vậy đủ để sống hết một kiếp người.