Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Xuyến Chi Lưu Niên

Chương 4




Chương 4

Xuyến Chi Lưu Niên - Chương 4

Minh Huyền Đại Lục chia thành bốn phương tương ứng với bốn vương quốc, phía bắc Cung Dạ, phía tây Linh Uyên, phía đông Minh Nhĩ và cuối cùng là Thiên Vạn phía nam. Trong đó Thiên Vạn nổi tiếng với khí hậu ôn hòa, địa lý thuận lợi hơn so với ba vương quốc còn lại do đó đặc biệt trù phú, độ giàu có chính là dẫn đầu trong cả bốn nước.

Thiên Vạn được cai trị bởi Thiên Vạn hoàng tộc, những người đặc trưng với đôi mắt màu hổ phách, hiện tại bây giờ vương quốc đang được dẫn dắt bởi Thiên Vạn Vô Nhận đức vua, một người tràn đầy khí phách, văn võ song toàn, tuy giờ đã hơn 30 nhưng sức lực vẫn sung mãn, đủ sức bình trị cả toàn vương quốc to lớn này.

Dưới ngài có một người con trai, người mang huyết thống hoàng tộc ngay từ khi sinh ra, người kế thừa gần như tất cả tài sắc của Thiên Vạn Vô Nhận, thái tử điện hạ - Thiên Vạn Nguyệt Dạ, là người con duy nhất của đức vua cũng như mặt trời tương lai của Thiên Vạn.

Người ta truyền miệng kể rằng Thiên Vạn Nguyệt Dạ mười phần khí chất thì có đến tám phần là giống như đức vua, đôi ngươi hổ phách chứng minh thân phận hoàng tộc tôn quý, tuy rằng vẫn chưa trải qua lễ trưởng thành song thái tử đã mang cho mình khả năng thông tuệ, quyết đoán song song với đó là tính cách trầm tĩnh đến mức cả người trưởng thành cũng khó mà đạt được.

Quả không hổ danh là hài tử của bệ hạ! Thật phúc khí khi có được một thái tử thiên tài như vậy a! Đúng là người mang trong mình huyết thống hoàng thất! Những lời khen cứ như mưa không ngớt cứ thế mà một ngày càng nhiều, chúng ngày càng được lan truyền rộng rãi trong giới thượng lưu, từ người này sang người khác, từ miệng người này truyền tới tai người kia. Vậy thì người ở trung tâm của những lời bàn tán đó sẽ có suy nghĩ như thế nào đây? Vị điện hạ tôn kính của chúng ta liệu rằng khi đứng giữa những lời khen có cánh kia có cảm thấy vui vẻ hay không? Việc này có vẻ như vẫn cần phải xem xét a.

Mà đã nhắc đến vị thái tử này rồi sao chúng ta không thử tìm hiểu người hiện tại đang làm gì xem sao?

Lúc này khi mặt trời đã lên, những tia sáng ban phát sự sống khẽ chiếu rọi qua khung cửa sổ nơi ở của điện hạ, lúc này bên trong một cái nam hài đang ở đó yên tĩnh mà đọc sách, nhìn ngoại hình mà suy ra nam hài này nhiều nhất cũng không vượt quá mười lăm nhưng trên mặt dáng vẻ trầm lắng của hắn không khỏi khiến người ta cảm thấy bất ngờ, tầm tuổi này hài tử đều là hoạt bát khiến người lớn mệt mỏi nhưng với hắn dường như lại khác, nét mặt bình đạm, tĩnh lặng khó thuộc về một hài tử, cho ta cảm giác như nam hài này vô cùng trưởng thành.

Dáng vẻ ngọc thụ lâm phong tuy vẫn còn chút non nớt do tuổi nhỏ nhưng vẫn khiến người nhìn vào cảm thấy đặc biệt, vẻ đẹp tựa như một vị thượng tiên nhưng lại đầy cách biệt, đôi đồng tử đầy hàn lãnh với màu hổ phách tuyệt đẹp trong vắt không chút tạp chất xen lẫn nào, đặc trưng chứng minh cho huyết thống hoàng tộc đang chảy trong người nam hài này. Hắn không ai khác chính là thái tử Nguyệt Dạ - Thiên Vạn Nguyệt Dạ a!

Mái tóc đen ngắn gọn tựa như màn đêm vô tận nhẹ lay chuyển, cơn gió thông qua cửa sổ khẽ bật tung chiếc màn rèm đem theo một chút khí vị se se lạnh của mùa thu bay vào căn phòng nơi vị điện hạ đang ngồi chăm chú tĩnh lặng mà đọc sách.

Căn phòng rộng rãi được bày trí khá đơn điệu song lại làm ta cảm thấy dễ chịu với hương hoa bách hợp nhè nhẹ xen lẫn với hương giấy mới từ kệ sách bên tường nơi ngập tràn nhiều loại sách khác nhau xoay quanh chủ đề lịch sử và chính trị là chủ yếu. Nhưng dù mang lại cảm giác dễ chịu bao nhiêu song lại trống vắng đến cùng cực.

Gắp lại cuốn sách đã đọc xong, Nguyệt Dạ khẽ vươn người hoạt động gân cốt sau một khoảng đã không hoạt động, sau hắn liền cầm lấy cuốn sách rồi đặt lại vào trên kệ kế bên cạnh mình, thì thầm mà nói "Đây là cuốn cuối cùng rồi à"

Đôi mắt trầm lặng mà nhìn tất cả những cuốn sách trên kệ, đôi hổ phách đồng tử chầm chậm lướt qua từng cuốn, từng cái tựa đề ghi trên gáy sách, chẳng biết từ lúc nào mà bản thân đã đọc xong hết tất cả rồi nhỉ? Nguyệt Dạ tự hỏi nhưng rồi rất nhanh liền bỏ qua. Bỗng nhiên lúc này đôi mắt hắn lại di đến chỗ cửa phòng xong liền mở miệng lên tiếng "Vào đi"

"Thật sự không thể qua mặt được ngài mà điện hạ. Tôi chỉ vừa mới đến cửa thôi mà ngài đã phát hiện ra, điện hạ quả thật là nhạy bén đi" Một cái nam hài khác bằng tuổi Nguyệt Dạ từ từ mở cửa chậm rãi bước vào trong, hắn nghiêm lễ chào Nguyệt Dạ rồi nói. Mái tóc cam nổi bật có chút hơi rối, bên dưới mặc trên mình một bộ áo vest đen lịch thiệp giống như một người hầu vậy.

Dường như đối với sự ghé thăm bất ngờ này Nguyệt Dạ cũng chẳng mấy kinh ngạc gì, có lẽ người nam hài tóc cam này đối với y là vô cùng quen thuộc. Nguyệt Dạ nhìn nam hài mới đến nghi hoặc hỏi "Có chuyện gì xảy ra sao? Viên Tâm"

"Cũng không phải chuyện gì lớn lắm, thưa điện hạ" nam hài được gọi là Viên Tâm lễ phép đáp lại, như bộ trang phục đang mặc, hắn là người phụ việc, cũng như là phụ tá bên cạnh của thái tử nhưng do vừa rồi đang ở chỗ của đức vua nên không thể bên cạnh điện hạ được, bấy giờ hắn đến đây là để thực hiện việc chuyển lời trực tiếp của đức vua đến với Nguyệt Dạ "Hôm nay bệ hạ có khách ghé thăm, vì vậy mời điện hạ đến chào hỏi ạ"

"Khách?" Nguyệt Dạ có hơi chút nghi hoặc đối với vị khách lạ trong lời của người hầu. Nếu như chỉ là vị khách bình thường thì cũng không đáng để hắn phải gặp mặt nhưng giờ đây nghĩ thế nào cũng không thể ngờ đi, vậy mà lại được đích thân phụ hoàng hắn chuyển lời kêu hắn đến để chào hỏi, có thể thấy rằng vị kia thân phận chắc chắn không phải tầm thường đi.

Ở vương quốc này có thể mấy ai được vua cha của hắn xem trọng đây? Nguyệt Dạ có chút tò mò mà nghĩ, đương nhiên hắn cũng không quên nói với Viên Tâm là sẽ đồng ý đi đến chào hỏi vị khách kia, dù sao cũng do hắn phụ hoàng bảo hắn sao có thể từ chối được chứ.

Trang diện lên mình một trang phục màu xanh thẫm với các chi tiết được may vô cùng tinh tế và khéo léo, bộ trang phục như làm tăng thêm khí tức của y, hoàng tộc tôn quý bấy giờ mới hiện ra rõ ràng mười phần! Băng lãnh đôi ngươi dạo bước trên hành lang cung điện, chính khí hoàng tộc tản ra khiến ai nhìn vào cũng khó cưỡng lại mà phải cúi đầu tồn kính vị thái tử điện hạ này.

Dưới sự dẫn đường của Lữ Viên Tâm, Nguyệt Dạ một đường rất nhanh đến chỗ hắn phụ thân bấy giờ đang tại.

Đôi hổ phách khẽ ngước lên nhìn cánh cửa màu ngà được chạm khắc với những đường nét rành mạch cho thấy sự công phu của người thợ trong từng đường khắc trên cánh cửa, bên trên khắc lấy hình một con hạc đang vung lên đôi cánh mà lả lướt trên bầu trời đầy mây. Bấy giờ Nguyệt Dạ với cả hắn phụ thân chỉ còn cách cánh cửa này nữa thôi là sẽ liền gặp mặt nhau rồi song trong suy nghĩ lúc này lại chẳng có phần gì mong chờ cả, dù cho cả hai người đã mấy tháng nay không thấy mặt nhau rồi.

Hổ phách màu sắc cho dù có trong suốt tựa như pha lê đi chăng nữa nhưng dưới ánh mắt của Nguyệt Dạ nó lại giống như đáy biển sâu, mãi không thể thấy được ánh sáng nào phát ra cả. Không ngờ lại là thư phòng, vậy liền cho thấy vị khách mới đến đối với phụ hoàng của hắn quan hệ chắc chắc rất tốt đi.

Vừa nghĩ hắn vừa chỉnh lấy trang phục lần cuối của mình sau liền gật đầu ra hiệu cho Viên Tâm bên cạnh, Lữ Viên Tâm cũng rất hiểu ý hắn cũng liền bước lên phía trước, hắn lấy tay gõ cửa cũng như nói lớn thông báo cho người phía bên kia cánh cửa biết rằng Nguyệt Dạ đã tới

"Thưa bệ hạ, bề tôi đã theo lệnh người đưa thái tử điện hạ đến rồi ạ"

"Mau vào đi" Tiếng nói tông trầm của một người nam nhân trưởng thành từ bên trong kia phát ra, lẫn trong giọng nói còn có cả chính khí khiền người không thể xem thường chủ nhân của giọng nói này. Đồng thời ngay khi lời nói kết thúc cánh cửa cùng lúc mở ra đón mời hai người Nguyệt Dạ vào trong thư phòng của người đứng đầu tôn kính nhất của toàn vương quốc.

.