Editor: Đào Tử
____________________________
"So ra --mấy con quỷ này thật có tiền đồ!"
Bạch vô thường cắn răng nói.
Dám kiếm chuyện dưới mí mắt Phong Đô, một khi bắt được lột da rút xương ném xuống chảo dầu còn nhẹ.
"Cố gắng kiểm tra kĩ những âm sai nhậm chức gần đây, xem tình hình cẩn thận truy vết nhất định sẽ lộ ra manh mối."
Bạch vô thường: "..."
Bùi Diệp kinh ngạc hỏi hắn, "Tôi nói không đúng?"
"Cô nói rất đúng." Bạch vô thường lắc đầu, "Nhưng cô không thấy...Thái độ ra lệnh của cô quá tự nhiên?"
Nếu không phải lúc này sai người sai thời điểm, hắn cứ ngỡ mình đang đối mặt với Phong Đô Đại Đế hàng thật giá thật.
Hắn không phải thuộc hạ của Bùi Diệp!
Đúng là tự nhiên như ở nhà!
"À, tại bệnh nghề nghiệp, về hưu mấy năm vẫn chưa quen."
Bạch vô thường yên lặng ghi lại.
Xem ra vị sát thần này trước kia là đại sơn vương, là nhân vật quen hô mưa gọi gió.
Tính chất sự việc quá nghiêm trọng, Bạch vô thường nói thêm vài câu liền chuẩn bị trở về Phong Đô viết báo cáo cho Phong Đô Đại Đế.
"Đúng rồi!"
Vòng xoáy âm khí sắp biến mất lại mở ra, Bạch vô thường ló đầu ra.
Mặt quỷ nghiêm túc hơn.
"Phiền cô thay pháp lệnh triệu hoán, Đại Đế thống ngự vạn quỷ dưới tay, Phong Đô không chỉ có mỗi bộ chuyển phát nhanh đâu!"
Hắc Bạch Vô Thường cũng không phải trưởng quan thường trú bộ chuyển phát nhanh.
Triệu hoán Hắc Bạch Vô Thường thì OK, nhưng phiền cho họ chút mặt mũi!
Với lại Bùi Diệp quá hung ác, lần sau lỡ triệu hồi ra âm sai bình thường hù chết quỷ ai đền!
Bùi Diệp: "..."
Nhân gian có câu tục ngữ hay lắm, không cần biết mèo vàng hay mèo đen, chỉ cần bắt được chuột đều là mèo tốt .
Rất đúng--
Mặc kệ là pháp lệnh triệu hoán gì, Hắc Bạch Vô Thường một trong hai hiện thân đã thành công.
Chỉ cần không gọi Phong Đô Đại Đế ra là được.
Đưa tiễn Bạch vô thường, đoàn người cảnh sát Đường cuối cùng cũng lái xe cảnh sát tới.
"Lão Đại chỗ này nhìn tối tăm u ám quá."
"Có liên quan đến thiên sư với quỷ, có thiên sư và quỷ cùng một chỗ sao không u ám cho được?"
Cảnh sát Đường đã hợp tác với thiên sư nhiều lần, đâu phải lần đầu gặp quỷ, phản ứng bình tĩnh hơn người bình thường.
"Trên đời này thật có quỷ?"
Trong đội ngũ có người mới, nghe lí do này không sợ hãi, ngược lại tràn đầy phấn khởi, kích động.
Cảnh sát Đường nhắc nhở người thanh niên.
"Chúng ta phải tin tưởng giá trị quan chủ chốt của chủ nghĩa xã hội! Bớt hiếu kì về mấy thứ mê tín dị đoan kia."
Người mới: "..."
Một bên nói có quỷ thiên sư, một bên bảo đừng tin phong kiến mê tín, vậy rốt cuộc nên tin hay không?
Xuống xe cảnh sát, quanh mình chìm vào khoảng không tối đen.
Gió đêm lạnh thổi qua sau gáy từng người, kích động nổi da gà từng đợt.
Tới gần nhà tập thể bỏ hoang, mọi người thấy hai tên bọn buôn người nằm trên mặt đất, sắc mặt tái xanh đầy vẻ sợ hãi.
Khi bọn họ bắt gặp đồng chí cảnh sát mặc cảnh phục tới, lập tức xúc động lệ rơi đầy mặt, hai mắt đẫm lệ.
Đồng chí cảnh sát quả thực là người bảo hộ tốt nhất của nhân dân!
Hơn cả mẹ ruột!
Thời điểm cảnh sát đến gần, "quỷ không da" trên lưng hai tên buôn đột nhiên biến mất sạch sẽ.
Không còn áp lực, bọn buôn người lập tức cảm thấy thoải mái lâng lâng.
"Đồng chí!"
"Cảnh sát đồng chí!"
"Chúng tôi tự thú!"
"Chúng tôi đúng là đám khốn nạn!"
"Là chúng tôi táng tận lương tâm đi bán trẻ con!"
"... Cám ơn các người đã tới cứu chúng tôi!"
"... Từ nay về sau, chúng tôi nhất định sẽ thay đổi hoàn toàn, cố gắng làm người phấn đấu vì xã hội tiến bộ!"
Nếu không vì tay chân chưa thể động đậy bọn họ đã bổ nhào vào lòng mấy chú cảnh sát hấp thụ dương khí, tìm kiếm sự an ủi.
Bình thường bọn họ hận cảnh sát đến nghiến răng, mỗi ngày đều ước cháy đồn cảnh sát giờ hoạn nạn mới thấy chân tình--