Editor: Đào Tử 🍑
______________________
Bùi Diệp cảm thấy trán hơi đau, đôi mắt như bị thứ gì đó rất dính dán chặt vào không thể mở ra được.
Thứ đó --
Chắc là gỉ mắt.
"Bệnh nhân đã tỉnh -- "
Dùng sức mở mắt ra, đập vào mắt là trần nhà tuyết trắng, mùi nước sát trùng tràn ngập quanh chóp mũi.
Thoáng động đậy một tí, cơ bắp ở tay chân giống như cái máy móc rỉ sét sắp hỏng phát ra âm thanh cọt kẹt rợn người, loại cảm giác cả người không chút sức lực này đã nhiều năm cô chưa từng trải qua. Phản ứng đầu tiên của Bùi Diệp là thân thể của mình lại chuyển biến xấu, nhưng trong giây lát cô đã phát hiện nơi này không phải bệnh viện Liên Bang, thậm chí cô còn không biết đây là đâu.
Cô ngắm nhìn bốn phía, hai bên trái phải đều có một cái giường, bên trong gian phòng chỉ có một mình cô.
Cô là quân đoàn trưởng đã về hưu của Liên Bang, dù mai danh ẩn tích đi đến biên giới tinh cầu tạm cư, chỗ ở cũng là chung cư cao cấp có điều kiện bảo an cực cao.
Nếu cô phát bệnh được đưa đến bệnh viện cấp cứu, thiết nghĩ cũng không thể điều kiện. . . Sơ sài đến thế?
Dù là phòng khám bệnh ở nông thôn vùng tinh cầu xa xôi cũng sẽ đưa đến cơ sở y tế hiện đại, thế nhưng nơi này chẳng có gì cả.
Bùi Diệp nghĩ tới vừa rồi khi tỉnh dậy nghe được một giọng nữ, lông mày càng nhíu chặt hơn.
Thứ ngôn ngữ chưa từng nghe hay học qua, cô lại có thể hiểu chúng?
Bùi Diệp nghe bên ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân lạ lẫm.
" Bệnh nhân giường số 23, cô tên gì? "
"Đây là nơi nào?"
Hai người đồng thời mở miệng.
"Tôi tên Bùi Diệp."
"Đây là bệnh viện."
Bùi Diệp mặt ngoài nhìn khá tỉnh táo, trong lòng lại nhấc lên sóng to gió lớn.
Cô vừa mới thốt ra. . .
Rõ ràng không phải tiếng thông dụng của Liên Bang!
Ngôn ngữ lạ lẫm, cô không chỉ nghe hiểu còn có thể giao tiếp với người khác?
Bùi Diệp cố gắng áp chế tâm tình của mình, vờ như bình tĩnh hỏi thăm y tá.
"Nơi này là bệnh viện? Sao tôi lại ở bệnh viện?"
Ánh mắt của y tá liếc qua đóa hoa lớn bên tay phải Bùi Diệp, đường vân cổ quái từ bả vai một mực lan đến tay, vừa nhìn đã biết là một đứa con gái xã hội đen bất lương. Thế nhưng cô ta là y tá, trong lòng có ít suy đoán cũng không thể để lộ ra ngoài, thuận miệng nói, "Cô ngủ bên lề đường lúc rạng sáng được người ta đưa đến bệnh viện."
Có cô gái tốt đứng đắn nào mà hơn nửa đêm ngủ ở bên lề đường?
Xem ra đêm hôm khuya khoắt đến quán bar uống đến say mèm không còn biết gì rồi được người nhặt xác.
Con gái bây giờ đúng là không biết tự trọng là gì, cũng không biết tự bảo vệ mình, ôi trời! --
Cô ta cho là mình che dấu rất khá, nhưng Bùi Diệp sao lại không nhìn ra?
Y tá nhắc nhở Bùi Diệp lát nữa đi nộp tiền.
"Nộp tiền?"
"Người đưa cô đến bệnh viện nộp một trăm tệ tiền nhập viện, tiền truyền dịch và nằm viện còn chưa đủ nên phải nộp thêm."
Bùi Diệp trả lời, "Lát nữa tôi sẽ đi nộp, cảm ơn."
Y tá lại đo nhiệt độ cơ thể, mạch đập cho cô, căn dặn những điều cơ bản cần chú ý, xong việc mới rời khỏi.
Đến lúc y tá giẫm lên dép lê rời đi, Bùi Diệp mới vén chăn đứng dậy xuống đất.
Lòng bàn chân tiếp xúc với gạch men sứ lạnh buốt, hàn ý lạnh lẽo xộc thẳng lên tận trán, xúc giác chân thực một trăm phần trăm và thị lực khiến cô nhíu chặt đôi mày.
Game online thực tế ảo ở Liên Bang có độ mô phỏng thực tế tối đa là tám mươi phần trăm, mạng lưới thiên não tối đa là 95%, đây là biện pháp bảo hộ để người ta có thể phân rõ hiện thực và thế giới ảo. Bùi Diệp phát hiện ở nơi cô đang đứng lại có độ mô phỏng cảm ứng đến tận một trăm phần trăm, người xung quanh, ngôn ngữ lẫn hoàn cảnh đều khiến cô thấy xa lạ, đây đến tột cùng là nơi nào?
"Ở đây có một cánh cửa?"
Cô nhìn chốt cửa, đưa tay vặn một cái. . .
Răng rắc một tiếng, chốt cửa yếu ớt trong nháy mắt rơi khỏi cánh cửa.
Cô nhìn chốt cửa bị hư lặng im hai giây.
" Sản phẩm ba không còn tốt hơn cái này nhiều."
Cô tiện tay đem chốt cửa ném vào giường bệnh, đẩy cánh cửa kia ra.
Phía sau cửa bày trí rất đơn giản, bồn cầu, bồn rửa mặt, thùng rác, tấm gương, vòi hoa sen.
Nhìn nửa ngày, Bùi Diệp mới nhận ra gian phòng kia là nhà vệ sinh.
"Đây rốt cuộc là nơi nào?"
Những vật trước mắt đều là vật triển lãm của viện bảo tàng lịch sử, nghe nói là đồ dùng của nhân loại Liên Bang trước khi rời khỏi tinh cầu nguyên thủy.
Bùi Diệp nhìn thấy gương mặt lạ lẫm của mình trong kính, băng gạc bọc qua lông mày, trong đầu đột nhiên hiện lên vài cảnh tượng.
Thư phòng tối đen, bạn bè vô sỉ, trò chơi hố người. . .
Bùi Diệp nhớ lại, cô vì trượt tay ấn【 Tiến vào phó bản 】 mới hôn mê.
Dù cô vì tình huống thân thể mới bị ép xuất ngũ, nhưng không có nghĩa là cô yếu đến nỗi mặc người chém giết.
Cô không tin có người có thể nhân lúc cô không chút cảnh giác nào đánh ngất rồi đem cô đưa tới đây, còn đổi một cỗ thân thể! ! !
Trừ khi --