(Quyển 1) [Xuyên Chậm] Sau Khi Đại Lão Về Hưu

(Quyển 1) [Xuyên Chậm] Sau Khi Đại Lão Về Hưu - Chương 195: Nói cho cậu biết một bí mật




Editor: Đào Tử



________________________



Đang lúc Bùi Diệp do dự có nên đi ăn buffet, điện thoại di động Liễu Diệp Tiên vang lên.



Nhìn ghi chú điện thoại di động, đôi mắt kia như làn thu thủy, gương mặt hiển hiện ngượng ngùng cùng vui thích đặc thù của thiếu nữ.



Trò chuyện vỏn vẹn kéo dài nửa phút.



"Tiểu Tú, giúp xíu nha."



Liễu Diệp Tiên ngồi xếp bằng trên đệm giường hình nai Bambi, hai tay thành khẩn chắp trước ngực.



"Giúp cái gì?"



"Lấy vài thứ." Liễu Diệp Tiên cười nói, "Giờ Thiên Thạc ở dưới lầu kí túc, nhưng đầu mình choáng quá không xuống dưới được."



Nhiệt độ trên thân vừa đo, sốt cao 39.6 độ.



Gương mặt phiếm hồng, cánh môi phát khô, đi mấy bước đã cảm thấy trời đất quay cuồng, Tề Thiên Thạc là nam sinh không lên lầu kí túc nữ được.



Hết cách, Liễu Diệp Tiên chỉ có thể nhờ vả bạn cùng phòng Tiểu Tú giúp đi một chuyến.



"Không sao, giúp cậu chạy một chân coi như rèn luyện."



Bùi Diệp thầm nhéo ba tầng thịt trên người một cái.



Cô chưa bao giờ mập tới vậy, cũng chưa khi nào cảm thấy thịt mỡ đáng yêu đến thế.



Trước khi kiếm được số tiền lớn, thân thể cô duy trì năng lượng cần thiết đều dựa vào đống thịt này.



_(:з)∠)_



Một ít thịt mỡ ấy chưa đủ cô tiêu xài mấy ngày.



Leo sáu tầng xuống lầu, mở cửa lớn ra đã thấy một cậu thanh niên thân hình cao gầy, mặc áo sơ mi xanh lam.



Hắn đang trông mòn mắt nhìn cửa kí túc.



Nhìn thấy Bùi Diệp xuất hiện, con ngươi sau khung kính sáng lên hai phần.



"Học muội, Diệp Tiên đã thôi sốt chưa?"



Tên thanh niên này là học trưởng cùng trường lớn hơn Liễu Diệp Tiên một khóa, nam thần của Hướng Thụy Quân —— Tề Thiên Thạc.



Bùi Diệp nói, "Chưa hết."



Tề Thiên Thạc đem vật cầm trong tay đưa cho Bùi Diệp.





Hai phần cơm đựng trong hai túi riêng biệt, một túi khác chứa thuốc hạ sốt, miếng dán hạ sốt và nước hoa quả.



"Học muội, phiền em ban đêm chú ý nhiệt độ cơ thể Diệp Tiên một tí giùm. Nếu nửa đêm còn không hạ sốt, sáng mai nhớ gọi điện sớm cho anh, anh đưa em ấy đến bệnh viện xem." Tề Thiên Thạc lo lắng nói, "Gần đây rất nhiều người bị cảm mạo nóng sốt, học muội em cũng phải cẩn thận."



Liễu Diệp Tiên ngồi trên giường dùng chăn mền cuộn chính mình lại, điều hoà không khí mở gió ấm 27℃.



Bùi Diệp xách túi đồ về phòng ngủ, gió nóng đập vào mặt.



"Điều hoà không khí mở cao thế?"



Liễu Diệp Tiên đem toàn bộ thân thể cuốn vào chăn mền, chỉ lộ ra một cái đầu.



Cánh môi cô trắng bệch run rẩy.



"Rất lạnh..."




"Ăn cơm trước đi."



Bùi Diệp biết Liễu Diệp Tiên vì sao sốt cao.



Sốt cao lùi sẽ từ từ thức tỉnh dị năng hệ trị liệu.



Buổi sáng Liễu Diệp Tiên không thấy ngon miệng, giữa trưa không ăn, ban đêm thực sự đói không chịu được.



Cố nén khó chịu bò xuống giường.



Tề Thiên Thạc chuẩn bị cơm đóng hộp cho Liễu Diệp Tiên, còn có một bát cháo hoa thanh đạm.



Liễu Diệp Tiên động tác tự nhiên đem một phần bên trong cho Bùi Diệp.



"Cho mình?"



"Mình để Thiên Thạc mang giúp cậu một phần."



Bùi Diệp mở thức ăn mua ngoài ra, phát hiện là một phần cơm sườn đóng hộp.



Phần kia của Liễu Diệp Tiên cơm thịt viên sốt cà.



Mặc kệ là cơm hay đồ ăn kèm, vô cùng đầy đủ, trông tiết kiệm lại vừa túi tiền.



Liễu Diệp Tiên không có khẩu vị, uống xong chén cháo hoa không ăn nữa, cơm thịt sốt cà tiến vào bụng Bùi Diệp.



Nhìn Bùi Diệp thu dọn rác bỏ vào túi rác, Liễu Diệp Tiên hỏi cô.



"Tiểu Tú có nghĩ hè này trôi qua thế nào chưa?"



"Tạm thời chưa nghĩ ra."




Không phải đánh Zombie thì là đánh dị thú, hoặc là hai cái cùng treo lên đánh chung chỗ.



Tận thế đâu còn hoạt động giải trí khác?



Liễu Diệp Tiên đột ngột nói, "Chưa tìm được công việc làm thêm hè này à, chỗ mình có công việc, cậu có muốn thử một lần không?"



Lúc này Bùi Diệp mới phát hiện mình và Liễu Diệp Tiên đối thoại không cùng một kênh.



"Làm thêm gì?"



Liễu Diệp Tiên cẩn thận nói, "Phụ đạo cho học sinh đầu cấp hai, học sinh trước kia mình từng dạy. Điều kiện chủ nhà khá tốt, đứa bé cũng học rất ngoan, thành tích Tiểu Tú tốt như vậy phụ đạo cậu nhóc dư xài. Phí phụ đạo phí tính theo giờ, một tuần gửi một lần..."



Bùi Diệp nhớ lại phần giới thiệu Tiểu Tú một chút, giờ mới hiểu Liễu Diệp Tiên đang giúp mình.



Tiểu Tú là cô nhi cha mẹ đều mất.



Vì sinh hoạt cô từng làm thêm rất nhiều, như làm bán thời gian ở cửa hàng thức ăn nhanh, một ngày làm ba giờ.



Liễu Diệp Tiên hiểu rõ tình huống Tiểu Tú, tìm cớ giới thiệu cô làm gia sư.



Phần lớn học sinh dạy học đều là bạn bè, bạn học, học trưởng, học tỷ từng dạy, trả tiền dễ chịu, học sinh cũng nghe lời hiếu học.



"Cách nghỉ hè chẳng phải còn hơn một tháng?"



Liễu Diệp Tiên nghẹn họng một chút, do dự có nên tiếp tục nói.



"Có gì cứ nói thẳng đi."



Thế là Liễu Diệp Tiên nói thẳng.



"Tiền tiết kiệm của cậu chịu nổi chứ? Cậu mua mai tử giảm béo kia..."




Liễu Diệp Tiên là người tâm tư tinh tế, cô thầm tính một chút có thể suy đại khái tiền tiết kiệm của Tiểu Tú.



Dùng nhiều tiền mua mai tử giảm béo, mấy ngày sau chắc chắn khó khăn.



Nhưng cô không thể ngăn cản, chấp niệm muốn gầy của Tiểu Tú quá sâu, ngăn cản sẽ phản tác dụng.



Bùi Diệp: "..."



_(:з)∠)_



Mình không chống nổi.



Nhéo nhéo chồng thịt mỡ trên lưng, Bùi Diệp nhẩm tính đám thịt mỡ này có thể chống đến tận thế không.



Kết quả không thể.




"Diệp Tiên, có việc mình phải nói cho cậu."



Liễu Diệp Tiên sinh bệnh khó chịu nhưng lại không muốn ngủ, ráng chống đỡ ngồi trên giường nói chuyện phiếm cùng Bùi Diệp.



"Chuyện gì?"



"Thật ra mình là thiên sư."



Liễu Diệp Tiên bị cô chọc cười, hai mắt nheo lại như trăng khuyết.



"Cậu muốn kể chuyện ma cho mình nghe à?"



"Không không không, ý mình là cậu có thể cho mình mượn một khoản tiền không, mình cho cậu biết một bí mật."



Liễu Diệp Tiên thu ý cười, nét mặt nghiêm túc lên.



Cô và Tiểu Tú cùng ngủ chung phòng gần hai năm, từng chứng kiến thời điểm người sau túng quẫn nhất, một ngày ăn ba cái bánh bao không nhân, mỗi cái bánh bao không nhân năm xu một gói cải chua, lúc đói bụng uống nước đun ấm cố gắng chịu, một ngày chỉ tốn 6 tệ. Dù cô ấy đói xanh mặt chưa từng đề cập hai chữ "Vay tiền".



Ngày hôm nay...



Không bình thường lắm.



"Tiểu Tú, cậu có thể nói mình biết chuyện gì xảy ra chứ?"



"Mình thật lòng, không phải nói đùa."



Liễu Diệp Tiên chần chờ hai giây.



"Vậy cậu muốn mượn bao nhiêu tiền?"



"Chắc khoảng một vạn thôi..."



Bùi Diệp định dùng số tiền kia mua chút vật tư cần thiết cho tận thế, như dao găm, nước lọc, gạo.



Tận thế giáng lâm, đại học tất nhiên thành nơi lý tưởng tụ tập Zombie.



Zombie, dị thú nhiều, nhưng vật tư sinh tồn ít, người sống sót rất khó còn sống trở ra.



Bùi Diệp có trăm ngàn cách mang người ra, nhưng không thể cho họ no bụng.



Mười ngàn đối với học sinh là số tiền lớn, Bùi Diệp cũng không ôm quá nhiều hi vọng, kết quả Alipay của Tiểu Tú bỗng nhiều thêm mười ngàn.



"Tiểu Tú, cậu nói thật đi...Cậu không vay tín dụng đen chứ?"



Bùi Diệp nhìn số dư tài khoản im lặng một giây, ngược lại đối với Liễu Diệp Tiên hiểu thêm một bậc.



"Mình không có vay tín dụng đen." Bùi Diệp nói, "Cậu cho mình mượn tiền, để trao đổi mình cho cậu biết một bí mật —— Ngọc bội cậu mang trên cổ thật ra là không gian linh tuyền. Có xem không gian linh tuyền trong tiểu thuyết mạng không? Chính là nó đó, cậu không tin có thể nhỏ một giọt máu lên, sẽ có phát hiện kinh ngạc!"