Editor: Đào Tử
________________________________
Lôi Nhã Đình đau muốn ngất đi.
"A —— "
Không có bất kỳ thuốc gây tê, sống sờ sờ bị người dùng dao lạnh lẽo xé mở bảy tầng thịt.
Trong miệng cô không ngừng kêu thảm, đau đớn kịch liệt khiến cơ bắp tứ chi cô căng cứng run rẩy, đại não càng lúc càng thanh tỉnh.
Thời điểm bụng bị rạch ra, cô có loại dục vọng tự sát mạnh mẽ—— Nếu chết rồi, có thể kết thúc thống khổ.
Chỉ tiếc, dưới tình huống này tử vong là điều xa xỉ.
"Mày, mày... Đến cùng là ai! ! !"
Lôi Nhã Đình bụng nhô cao nằm trên bàn giải phẫu, tứ chi thành hình chữ đại, giống như heo nằm trên bàn mổ.
Cô tốn sức thở phập phồng, mồ hôi dưới da tuôn ra ướt đẫm quần áo trên người dính sát vào da thịt.
Cánh môi kịch liệt run rẩy.
"Tại sao muốn hại tôi?"
Tại sao muốn hại đứa bé trong bụng cô?
Phó Đình Thâm không yêu mình?
Vì sao đưa cô cho bọn ác quỷ không rõ lai lịch này?
Tại sao muốn phản bội cô! ! !
Trong lúc nhất thời, đầu óc Lôi Nhã Đình như sợi len chưa qua gia công, vuốt không suôn từ đầu đến đuôi.
Chất vấn của cô không được giải đáp, người cầm con dao găm lạnh lùng chế giễu xì khẽ.
Dưới góc độ Lôi Nhã Đình có thể nhìn thấy cằm đôi phương sau mũ trùm tối đen, khóe môi mang điệu mỉa mai.
Hắn từ từ rạch thêm một dao trên bụng Lôi Nhã Đình, hai dao thành hình thập tự.
Máu chảy róc rách, Lôi Nhã Đình cố rướn cổ lên, mơ hồ nhìn thấy hài nhi co quắp trong bụng mình...
"Con đàn bà ngu xuẩn."
Người kia thu dao lại, hai tay xanh trắng vươn vào bụng cô, máu tươi nóng hổi nhuộm đỏ cánh tay hắn.
Hắn chỉ để ý lấy đứa bé ra, căn bản không thèm quan tâm tình huống mẫu thể, động tác mười phần thô lỗ.
Theo đứa bé bị cưỡng ép lấy đi, yết hầu Lôi Nhã Đình khàn khàn phát ra một tiếng kêu thảm cao vút, sinh mệnh lực cỗ thân thể này nhanh chóng bào mòn.
Tứ chi ấm áp mềm mại trước kia dần cảm giác thấm xương lạnh, cô ngoẹo đầu, toàn thân vô lực nằm trên bàn giải phẫu.
Con ngươi đen nhánh dõi theo hai tay người đàn ông, nói đúng hơn là đứa bé hai tay người đàn ông ôm.
Toàn thân đứa bé đẫm máu, thân thể nho nhỏ còn duy trì tư thế cuộn mình trong bụng mẹ, không nhúc nhích.
Lôi Nhã Đình hô hấp yếu dần, hai mắt phiếm hồng, nước mắt đục ngầu từ khóe mắt chảy xuống đến tóc mai.
Người đàn ông nhìn đứa bé phát ra tiếng cười điên cuồng hưng phấn.
Kế hoạch trù tính bao nhiêu năm sắp thành công, sao hắn không hưng phấn được?
Nhưng hắn còn lý trí, cố đè nén kích động.
Bọn họ sớm bị Phong Đô và Thiên sư liên minh để mắt tới, cơ quan yêu tinh cũng không ngừng hành động, một khi bị thế lực ba phe vây công, chuẩn bị nhiều năm sẽ bị phá hư không đáng.
Hiện tại khẩn yếu nhất là đem gạo nấu thành cơm ——
Không, đem vị "Quỷ Đế" này luyện thành thịt đan!
"Thánh mẫu xử trí thế nào?"
Người đàn ông ôm "Quỷ Đế" cười gằn.
"Cho tụi bây."
Hắn vội muốn trở thành tân "Quỷ Đế", Lôi Nhã Đình đối với hắn không có tí lực hấp dẫn.
Người đàn ông không thèm để ý, lệ quỷ khác hiếm lạ.
Đây chính là mẫu thể sinh dục "Quỷ Đế", trong bụng còn giữ cuống rốn "Quỷ Đế", thân thể Lôi Nhã Đình còn có các loại bảo bối dưỡng hồn âm phủ, đối với âm hồn chính là thuốc siêu cấp bổ. Một giọt máu, một miếng thịt, đều có thể tăng cường hồn thể!
Nếu không phải người đàn ông và "Quỷ Đế" vừa ra đời ở đây, bọn họ đã không chịu nổi dụ hoặc chạy tới gặm nuốt Lôi Nhã Đình sạch sẽ.
"Có con chuột!"
Người đàn ông nhạy cảm phát giác được, bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, trong tay áo tuôn ra làn sương đỏ tía nhào về phía cửa sổ.
Cùng lúc đó, lôi đình xanh thẳm gầm thét đập tới.
Lôi đình phá không, vạch phá đêm đen như mực, chiếu sáng nhà kho trong chớp mắt.
"Ngũ Lôi chú của thiên sư!"
Người đàn ông bị gió từ cơn bạo tạc lật tung mũ trùm, lộ ra một mặt quỷ hình xăm che kín màu nâu xanh.
"Người Thiên sư liên minh muốn đến tìm chết."
Người đàn ông cười lộ ra đầu lưỡi xanh đen.