Editor: Đào Tử
____________________________
"Nghe xem, phong phạm phu nhân tổng tài có khác."
Bùi Diệp cười hờ trêu chọc Lôi Nhã Đình.
Người quen thân sẽ thấy chế nhạo thiện ý, người không quen sẽ cảm thấy cô đang giễu cợt.
Lôi Nhã Đình tự nhiên thuộc về người sau.
Cô vừa nói xong cũng ý thức được mình nói không quá khéo.
Nhưng Lôi Nhã Đình cho rằng mình chẳng nói sai chỗ nào, Phó Đình Thâm là tổng tài tập đoàn XX, tự tay hắn dựng nên đế quốc thương nghiệp đích xác không giống như mấy tên lãnh đạo khác vì kinh doanh ăn nói khép nép với người khác, càng không cần vì chút tiền uống rượu thương thân.
Nhưng lời này không thể nói ra khỏi miệng, huống hồ ngay tại trước mặt nhiều người.
Khó tránh cho người ta cảm giác "Lôi Nhã Đình thành phu nhân tổng tài xem thường xuất thân tầng chót", lộ chút hung hăng cay nghiệt.
Cô một tay ôm lấy bụng, hơi rũ mắt xuống, đè xúc động muốn phản bác lại.
Lôi Nhã Đình có thể bất cần suy nghĩ người khác, nhưng cô để ý cách nhìn của Phó Đình Thâm.
"Thân thể Đình Thâm không tốt lắm, mà uống rượu hại gan, Tiểu Hồng cô còn trẻ vẫn uống ít chút thôi." Lôi Nhã Đình cố gắng nặn ra nụ cười mất tự nhiên, trong lòng hơi nôn —— Bùi Diệp rõ ràng đang trào phúng, cô lại phải mặt cười đón lấy, biệt khuất chết được.
Trên thực tế liên quan kha khá đến trong lòng vốn không ưa của Lôi Nhã Đình, Bùi Diệp nói gì cũng bị cô xuyên tạc là mỉa mai.
Bùi Diệp không lĩnh tình, mặt dày nói, "Rượu tiêu phí nhiều, hôm nay là người giàu mời khách ăn cơm, bỏ lỡ dịp này biết người nghèo khố rách như tôi có còn cơ hội vào ăn lần hai. Rượu ngon thức ăn ngon, không ăn nhiều một chút quá lỗ vốn."
Sắc mặt Mai Lập Hương càng khó coi hơn.
Lôi Nhã Đình bị Bùi Diệp vô sỉ cả kinh nói không ra lời.
Ngược lại Phó Đình Thâm bỗng nhìn Bùi Diệp nhiều thêm một chút.
Thứ nhất "Tiểu Hồng" vẻ ngoài rất đẹp, thứ hai hắn cũng kinh ngạc có người có thể đem bốn chữ mặt dày vô sỉ khắc thẳng lên mặt.
Không cho nhục, ngược lại coi là vinh.
Mai Lập Hương hừ một tiếng, đảo mắt muốn lên đỉnh đầu.
Làm thịt nhà giàu được phải tận dụng.
Tùy tiện nói ra sợ người ta không biết mình nghèo, trả bàn tiệc không nổi?
"Uống uống uống, nhớ đừng uống chết." Giọng Mai Lập Hương cứng đơ rủa thầm, hai thùng rượu vang một thùng rượu đế muốn đổi toàn máu trong người thành cồn à, cô ta lại cao giọng nói, "Gần đây báo đài có đưa tin vài ngừng chết nghẹn trên bàn tiệc, cứ thong thả."
"Sợ gì." Bùi Diệp cười cãi lại, "Muốn uống chết cũng được, mua phần mộ phong thủy tốt là ổn."
Mai Lập Hương: "..."
Tức chết cô rồi!
Bùi Diệp một hơi xử lý hết một bình rượu vang, mặt không đỏ hơi thở không gấp như thứ cô uống không phải rượu vang mà là bình nước khoáng.
Không, không phải nước khoáng, căn bản là đống không khí.
"Cô làm gì thế?"
Bùi Diệp oán Mai Lập Hương hai câu, lần nữa cầm chai rượu đế mở nút.
Lúc này Bạch Hiểu Hiểu ngồi bên tay phải lén vươn tay, cách áo thun muốn sờ bụng cô.
Động tác nhỏ của Bạch Hiểu Hiểu bị phát hiện, cô ta ngượng ngùng thu tay lại.
"Vừa rồi cậu uống hết một bình lớn, bụng nhỏ vẫn chưa căng?"
"Tôi chưa ăn nhiều mà, căng sao được?"
Cỗ thân thể Tiểu Hồng rất khỏe mạnh, khung xương cân đối, bụng dưới bằng phẳng.
Sau khi Bùi Diệp dụng thân thể còn luyện ra cơ bụng.
Đúng vậy, mỗi ngày ba bữa Sa huyện, ban đêm còn đi chợ đêm ăn tôm uống bia còn có cơ bụng săn chắc.
_(:з)∠)_
Bùi Diệp vừa thật tình đặt câu hỏi, vừa rót rượu đế vào ly.
Rượu đế òng ọc rót đầy, tay hơi lắc tí sẽ tràn ra ngay.
"Mình rất tò mò cậu uống nhiều...Rượu đi đâu rồi?"
Dạ dày thông không gian bốn chiều?
Phật nhảy tường...
Tôm chiên dầu...
Vịt hồ lô bát bảo...