Editor: Đào Tử
___________________________
"Trên đó viết cái gì? Ai để lại?"
Hồn thể Ách Ba quá yếu sớm nằm co trong túi ngủ mất, Ứng Lân tinh thần còn phấn chấn, dùng cả tay chân bò lên trên vai Bùi Diệp.
Mượn bả vai cao hạ tầm mắt, hắn thấy rõ nội dung tờ giấy viết.
Bùi Diệp cười lạnh, tiện tay vò tờ giấy thành một cục ném vào thùng rác.
"Đồ khách không mời mà đến để lại, dùng ngón chân nghĩ cũng biết không tốt."
Cô một tay kéo ghế sô pha ngồi xuống, tư thế ngồi lười biếng tiêu chuẩn tạm thời thư giãn các cơ trên thân.
Đây mới là cuộc sống thoải mái vốn có khi về hưu.
Mỗi ngày ăn được ngủ ngon sướng như tiên, đêm đến chơi trò chơi giải tỏa vui gần chết.
Quá xá đẹp!
Ứng Lân nghiêng đầu gấu trúc, ánh mắt miễn cưỡng dịch khỏi thùng rác.
"Cô không đến cuộc hẹn? Lỡ bắt được đầu mối thì sao."
Đây là một tờ giấy mời.
Phía trên viết mấy câu tầm xàm với một cái địa chỉ.
Nếu Bùi Diệp có ý hợp tác thì có thể theo thời gian ước định đến điểm hẹn, mọi người ngồi xuống cùng trao đổi hữu hảo.
"Tại sao phải đi?"
Bùi Diệp từ miệng túi lấy một gói thuốc lá.
Một mạch mở ra, châm lửa, hút thuốc.
"Cậu bị ngu à?" Bùi Diệp ngậm điếu thuốc đã lên lửa trêu chọc, "Cái tên sau màn đó hành sự cẩn trọng, hở cái đã chạy mất tiêu. Thấy rõ hắn tiếc mệnh đa nghi cỡ nào. Cậu cảm thấy liệu hắn có đích thân đến gặp kẻ chưa xác định rõ lập trường là tôi chăng? Thiết nghĩ lần này chắc chỉ gặp vài con lâu la, phí thời gian. Đàm kết minh hữu thì tốt, không thỏa hiệp coi chừng bị mai phục."
Kẻ địch có gan hẹn cô ra gặp mặt, chắc chắn đã có chuẩn bị.
Nhưng Bùi Diệp không có ý định hợp tác với bọn nó.
Đối với kẻ địch khắp nơi chống đối chúng lại không định hợp tác, không mau chóng trảm thảo trừ căn còn giữ lại ăn tết?
"Hợp tác là giả, dẫn tôi mắc câu là thật."
Ứng Lân nghĩ rất lạc quan.
"Tất cả đều có khả năng, biết đâu đầu óc chúng úng nước, kẻ sau màn trực tiếp ra đàm phán với cô? Thực lực như cô còn sợ âm mưu quỷ kế bọn chúng ư, nó có tính toán lợi hại cách mấy cũng có lợi hại bằng cô đâu!"
Bùi Diệp hất bớt tàn thuốc.
"Tôi lười đi."
Có quy định kẻ địch hẹn ngày mình phải đi?
Quân đoàn trưởng tiền nhiệm Liên Bang là kẻ chúng muốn thấy là thấy?
Không đi!
Ứng Lân: "..."
Đó là cái cớ rất có sức thuyết phục .
Hắn ngồi xổm một lúc đã thấy chán, bèn hỏi mượn Bùi Diệp bộ điện thoại chơi.
Bùi Diệp luôn mang theo hai cái điện thoại.
Một là điện thoại lắp đặt app【 Yêu và nuôi trẻ 】, đây là trò chơi ném cô vào phó bản trang bị cho.
Cái khác là điện thoại lúc trước Chu Thuần An xin thưởng từ Thiên sư liên minh.
Cô ném cái thứ hai cho Ứng Lân chơi.
Ứng Lân ôm điện thoại còn lớn hơn người giấy, hưng phấn mời.
"Chúng ta lập tổ đội bay lắc nè!"
Hắn rất có thiên phú chơi game.
Khi còn sống từng được câu lạc bộ mời đi thi đấu chuyên nghiệp, khi đó hắn mới mười sáu tuổi.
Huấn luyện bài bản một phen hoàn toàn có thể thi đấu chuyên nghiệp.
Đôi song sinh có vẻ cũng kế thừa phần thiên phú này.
Ứng Lân vẫn luôn muốn cùng chơi game với người thân, ngặt nỗi hắn là quỷ, không chạm vào màn hình điện thoại được.
Bây giờ hồn thể phụ thân người giấy, cuối cùng có thể nghiêm túc đánh một trận!
Hắn thời đó chỉ có điện thoại nắp gập, lần đầu tiên được sờ điện thoại cảm ứng đấy (~ ̄▽ ̄)~
Bùi Diệp tàn nhẫn cự tuyệt lời mời.
"Không muốn, không chơi với gà mờ."
Ứng Lân: "QAQ "
Nhớ năm đó hắn cũng là tuyển thủ xém chuyên nghiệp đấy nhé!
Người giấy Ứng Lân cầm điện thoại thương tâm lăn lên trên giường.
Hắn muốn bế quan tu luyện, dùng chiến tích nói chuyện!
Đăng nhập tài khoản trò chơi con gái đăng kí cho mình, tiếng BGM trò chơi quen thuộc vang lên.
Ứng Lân đang trắc trở làm quen trò chơi, Bùi Diệp mở điện thoại ra.