Editor: Đào Tử
______________________________
"Nếu như là gấu trúc...Ta dốc hết gia sản nạp vì nó!"
Dẫu sao cô độc thân, kiếm được nhiều tiền không chi cho gấu trúc thì cho ai?
Nếu có thể nuôi một con càng tuyệt!
Bùi Diệp nhìn gấu trúc con nằm sấp trên giường trúc đung đưa qua cửa kính, trái tim trong lồng ngực đập liên hồi, thình thịch như đang yêu.
Cô không chớp mắt nhìn chằm chằm, con mắt không nháy dù chỉ một chút.
Bộ dạng chuyên chú si mê khiến người ta không khỏi cảm khái-- mị lực quốc bảo không ai đỡ nổi.
Bùi Diệp thủ hộ thanh máu tàn dư không để mất, cho đến khi gấu trúc con lông xù hướng về phía cô ríu rít hai tiếng, ê a thè đầu lưỡi ra.
Đầu lưỡi non mịn nổi bật lên dưới bộ lông đen trắng đặc biệt xinh xắn.
Bùi Diệp trúng một kích rút sạch máu sót lại.
Ứng Lân ghé vào vành túi nhìn chăm chăm gấu trúc con, đề nghị, "Đợi tối muộn chúng ta đi trộm gấu trúc nha."
Định lực Bùi Diệp lung lay sắp đổ, hoảng hốt nghe mình nói câu "Ừ" .
Lượng du khách khá nhiều, Bùi Diệp không thể ở lì một chỗ không đi, đành lưu luyến đi qua.
Gấu trúc con không ở cạnh, lực ảnh hưởng chợt giảm.
Đầu óc từ từ hạ độ nóng kéo lý trí trở lại.
Cô chưa biết, app điện thoại trong túi kia-- 【 Yêu và nuôi trẻ 】 lặng lẽ hiện một dòng cảnh cáo.
【 Phiền người chơi đừng khen manh vật khác trước mặt con yêu 】
Gấu trúc thì sao?
A Tể chưa đủ manh?
【 Ghi chép hệ thống 】app 【 Yêu và nuôi trẻ 】cũng thầm thêm vài dòng thông báo.
【 A Tể làm công trở về sớm 】
【 A Tể nghe thấy tiếng lòng cha, giá trị tâm trạng -999 】
【 Giá trị tâm trạng quá thấp, A Tể lâm vào tự bế 】
【 A Tể rời nhà trốn đi nửa giờ 】
Bùi Diệp chưa hay biết gì tiến vào chỗ hoạt động tham quan gấu trúc trưởng thành.
Gấu trúc lớn đưa lưng về phía du khách hung hăng gặm thanh trúc, bóng lưng béo ụ chắc nịch đầy vẻ thâm sâu thế giới chẳng ai hiểu nổi.
Bọn nó là tộc thú ăn sắt có năng lực bộc phát mạnh mẽ, sức cắn kinh khủng, một đôi hàm có thể xé tan bất kì con mồi nào, cũng thích ăn thịt, năm đó từng cùng Xi Vưu nam chinh bắc chiến...Tộc hung thú uy danh lừng lẫy một thời, tiến vào xã hội hiện đại lại dựa vào bán manh kiếm ăn.
Sỉ nhục?
Không, thật đã (*? ▽? *)
Yêu tinh khác trong vườn thú phải rầu rĩ vì tiền thuê nhà, một nửa thời gian ra ngoài làm việc, một nửa thời gian ngồi xổm tại vườn động vật ăn uống chùa tiết kiệm tiền thuê nhà. Không giống gấu trúc nó, công việc hàng ngày chỉ cần vui chơi giải trí bán manh một tí, loài khỉ linh trưởng hai chân sẽ dâng đầy đủ thức ăn cho nó. Mỗi ngày sướng như ông hoàng, tiền lương cao chót vót, vài phút thành kẻ có xe có nhà.
Rõ ràng có thực lực, hết lần này tới lần khác đi dựa vào mặt kiếm cơm.
Đôi mắt vô thần nhai cây trúc, gấu trúc lớn đột nhiên cảm giác sau lưng hơi nóng.
Có người dùng ánh mắt đặc biệt nóng rực nhìn nó!
Qua vài giây, ánh mắt vẫn còn ở đó.
Mười giây...
Ba mươi giây...
Một phút...
Gấu trúc lớn bỗng nhiên quay đầu lại, chớp mắt một cái, nó sa vào đôi mắt sáng rỡ như trời sao.
Trái tim nhỏ nhảy bình bịch, mê mẩn mất hồn, ngơ ngác vứt bỏ cây trúc trong ngực xuống.
Nữ thần! ! !
Lúc này nữ thần cười ngọt ngào với nó, gấu trúc lớn cảm thấy tim trong lồng ngực muốn nổ thành pháo hoa.
Phản ứng ngu ngơ của gấu trúc lớn chọc du khách thích thú, mấy em gái đáng yêu khen thật dễ thương.
"Muốn trộm con gấu trúc này về không?"
Bùi Diệp nói, "Không trộm."
Không manh bằng gấu trúc con.
Không manh còn ăn nhiều.
Nói xong, Bùi Diệp bổ sung một câu.
"Gấu trúc con cũng không thể trộm."
Không đợi Ứng Lân mở miệng, Bùi Diệp rời khỏi vườn gấu trúc.
Cô dùng một câu chặn lời Ứng Lân.
"Đi xem Lôi Nhã Đình và Phó Đình Thâm, vợ chồng người ta sắp đi mất kia kìa."
Loa phát thanh vườn bách thú bắt đầu thông báo vài phút nữa phải đóng cửa.
Gấu trúc lớn chỉ biết trơ mắt nhìn bóng lưng nữ thần khuất xa khỏi tầm mắt.
Nó nhanh chóng chạy về phía cửa vườn, dùng móng vuốt dễ dàng mở cửa.
Nó chạy mấy bước, trước ánh mắt không chút kinh ngạc của nhân viên công tác hóa hình người.