Editor: Đào Tử
________________________
"Cuối cùng cũng tới rồi, chờ cô riết bông hoa biết cảm ơn luôn."
Phòng làm việc hiệu trưởng bệnh viện trung tâm thành phố T, Ứng Lân vẫy tay với Bùi Diệp đẩy cửa vào.
"Trong điện thoại chưa nói rõ ràng, có chuyện gì."
Bùi Diệp đối với thể chất của mình rất là tuyệt vọng.
Đi ra ngoài có rắc rối tìm tới mình, không ra khỏi cửa cũng có phiền phức tìm mình, coi cô là chủ hội hàng xóm thật?
Phàn nàn là vậy, nên điều tra vẫn phải điều tra.
Cái này rất có khả năng liên quan đến nhiệm vụ chi nhánh phó bản.
Năm cái nhiệm vụ trước đều nhận tiến độ hoàn thành SSS, nhiệm vụ thứ sáu mà không hoàn mỹ chứng OCD biết tính sao.
"Chắc khoảng ba giờ tối qua, tôi đang ở nhà xác chuẩn bị gọi đồ ăn khuya..." Ứng Lân hai tay vòng trước ngực, gương mặt trẻ non nớt đầy vẻ nghiêm túc hiếm thấy, "Lỡ gọi hơi nhiều nên tôi định tìm Ách Ba cùng tới ăn, kết quả bắt gặp một cảnh."
"Ách Ba?"
Ứng Lân nhún vai, "Là nữ quỷ lần trước muốn hù dọa kết quả bị cô ném vào bồn cầu đó, cô ấy là con quỷ tôi bảo kê số một. Khi còn sống Ách Ba bị người ta rút đầu lưỡi, móc mắt, mặc dù là lệ quỷ nhưng vô cùng tội nghiệp, không có người thân cung phụng, bình thường tôi có đồ tốt sẽ nghĩ đến cô ấy."
Từ khi Ứng Lân tìm lại ký ức, hắn liền bị cha Ứng và cặp song sinh sủng tận trời.
Một nhà ba người sống không có việc gì cũng đốt tiền đưa đồ ăn cho hắn.
Ứng Lân một mình ăn không hết, thỉnh thoảng sẽ chia cho Ách Ba.
Bữa khuya lần này không ngoại lệ.
Hắn là quỷ vương nhà xác kiêm lão đại bệnh viện trung tâm thành phố nên chẳng có quỷ hồn nào có thể chống cự lời gọi của hắn cả.
Hắn tìm Ách Ba, kết quả Ách Ba nghe được lời gọi không tới.
Ứng Lân cảm thấy khác thường, giấu lo lắng đi qua xem thử.
Kết quả gặp âm sai dẫn độ cô hồn dã quỷ có giấy tạm cư ở dương gian.
"Nếu tôi không tới kịp thời Ách Ba đã bị bắt đi, tên âm sai kia là lạ ——Nhìn thấy tôi lập tức đi, như có tật giật mình!"
Ứng Lân là lệ quỷ sau khi chết vì tuyệt vọng mà hóa thành, bản thân không có trong danh sách dẫn độ, nhưng bệnh viện trung tâm thành phố T là nơi âm sai thường đến nhất, Ứng Lân mấy năm nay gặp không dưới mấy ngàn âm sai. Bởi vậy hắn có hiểu biết nhất định về quần thể âm sai.
Âm sai nói thẳng ra là nhân viên công chức cơ sở của Phong Đô, làm việc đều chiếu theo lệ mà làm.
Một khi vi phạm điều lệ, tuyệt đối có vấn đề!
Âm sai sẽ không dẫn độ cô hồn dã quỷ có giấy tạm cư dương gian!
Bùi Diệp nghe vậy nói, "Chắc là âm sai giả rồi, gần đây có một đám lệ quỷ giả âm sai làm chuyện ác. Tối hôm qua sao cậu không đến tìm ngay tôi?"
Ứng Lân cây ngay không sợ chết đứng.
"Tôi đã là cha hai con, phải có trách nhiệm với gia đình, hơn nửa đêm đi tìm phụ nữ độc thân chẳng hay chút nào."
Bùi Diệp: "..."
Logic lệ quỷ, cô cam bái hạ phong!
"Đã không phải âm sai làm..." Ứng Lân vuốt cằm phỏng đoán, "Tôi hoài nghi là quỷ buôn!"
Quỷ buôn?
Người có buôn người, quỷ có quỷ buôn.
Đây là lần thứ hai Bùi Diệp nghe được từ này, lần trước là ở nhà ma học viện Dụ An.
"Mắc mớ gì nghi quỷ buôn?"
Ứng Lân nói, "Ách Ba là nữ quỷ đấy, nữ quỷ quý hiếm lắm!"
Bà lão bảy tám chục tuổi cũng thu hút một đám nam quỷ tới báo danh hẹn hò, chớ nói chi Ách Ba bề ngoài mới chừng hai mươi, tuổi đang độ chín.
Nữ quỷ rất hiếm, nam quỷ Ứng Lân suốt ngày luẩn quẩn trong nhà xác cũng nghe phong thanh vài vụ quỷ buôn bán nữ quỷ.
"Nhưng cô hồn dã quỷ bị trộm khác chưa chắc đều là nữ quỷ." Bùi Diệp nói, "Mục tiêu của bọn chúng hẳn là cô hồn dã quỷ mà không phải nữ quỷ."
Ứng Lân nghĩ mãi không rõ.