Editor: Đào Tử
________________________
"Đồng chí cảnh sát, hiện tại là tình huống gì đây?"
Thành viên đoàn phim trốn sau lưng cảnh sát Đường và diễn viên biết võ, vẻ mặt ngơ ngác duỗi cổ về phía căn phòng.
Cảnh sát Đường có khổ khó nói.
Ông biết chết liền!
Đạo diễn hỏi ông ông biết hỏi ai?
Lúc này đạo diễn nhìn Phong Đô Đại Đế trường thân ngọc lập* thở dài.
_"Trường thân ngọc lập": câu nói này theo nguyên bản từ xưa là dùng để chỉ những người con gái có vóc dáng thon thả, làn da trắng mịn, thanh thoát như ngọc. Nhưng theo thời gian và quá trình biến hóa của ngôn ngữ, câu nói này thời nay thường dùng để miêu tả đàn ông vóc dáng cao lớn, "ngọc lập" hiểu là dáng người thẳng tắp, mạnh mẽ rắn rỏi.
"Gương mặt này thật ưa nhìn, hoàn toàn phù hợp với hình tượng nam chính trong tưởng tượng của tôi, nếu không phải...Tôi thực sự muốn hỏi y có muốn debut hay chăng..."
Phó đạo diễn lặng lẽ thêm một câu.
"Vừa rồi hình như tôi nghe cậu ta xưng là 'Trẫm' ?"
Hoa Quốc huỷ bỏ chế độ phong kiến đã mấy chục năm, lại còn tên hoang tưởng tự xưng là "Trẫm" ?
Đám người nghe phó đạo diễn nói, đồng loạt rơi vào trầm tư rõ lâu.
Đạo diễn kinh sợ hít khí lạnh.
"Chẳng lẽ là Diêm Vương gia?"
Diêm Vương gia trong phim truyền hình trước giờ đều mặt đen, hung hãn hoặc mặt chữ quốc oai phong lẫm liệt, phối hợp với bộ cổ trang rẻ tiền lòe loẹt mang nặng phong cách studio. Phong Đô Đại Đế trước mặt lại chả giống hình tượng quen thuộc trong lòng họ chút nào, nên nhất thời không đoán ra được.
Dùng phương pháp loại trừ, đầu tiên không thể nào là Hắc Bạch vô thường.
Hắc Bạch vô thường chưa có tư cách tự xưng là "Trẫm" .
Phán quan càng không thể, phán quan tương đương với thư kí của Diêm Vương gia, cũng không có tư cách dùng nhân xưng "Trẫm".
Chẳng lẽ là Diêm Vương gia thật?
Cảnh sát Đường vừa nghe đoàn phim thành viên xì xào bàn tán, vừa âm thầm đấu tranh nội tâm.
Lỡ là Diêm Vương gia thật, ông có nên tiến đến làm quen?
Nữ quỷ bị tỏa hồn liên trói chặt, mặc cô ta giãy dụa tránh thoát, tỏa hồn liên vẫn chẳng mảy may dao động.
Cô ta nhận ra tỏa hồn liên, hận nhe cả răng.
"Mày là tên âm sai nào? Lại dám bắt tao?"
Ánh mắt Phong Đô Đại Đế lạnh lùng sắc bén, không muốn nói chuyện với cô ta.
Ngược lại Bùi Diệp mở miệng.
"Tiểu quỷ như cô thật buồn cười, âm sai Phong Đô gặp quỷ tử không bắt chẳng lẽ còn cung phụng à?"
Đôi mắt nữ quỷ đỏ rực nhìn chằm chằm Bùi Diệp, đang định nói gì, tỏa hồn liên trói cô ta phút chốc xiết chặt lại muốn đem cô vắt thành quả hồ lô. Nữ quỷ đau đớn quỷ gào không ngừng, tiếng kêu thảm thiết khiến người ta hoài nghi ả không phải bị trói mà chịu thập đại tội hình.
Phong Đô Đại Đế cảnh cáo ả.
"Bớt sinh tà niệm, nhẹ thì chịu khổ, nặng thì hồn phi phách tán, tỏa hồn liên của trẫm không dung mấy thứ tạp vật này."
Nữ quỷ bị ép thu liễm sát ý, hồn thể co quắp run rẩy trên mặt đất.
Khuôn mặt quyến rũ xinh đẹp trước kia vì đau trở nên vặn vẹo dữ tợn, mắt quỷ tràn đầy không cam lòng và oán hận.
Bùi Diệp tiến lên ngồi trước mặt nữ quỷ, ngón tay bắt lấy cằm nữ quỷ nhìn trái nhìn phải.
"Thú vị."
Phong Đô Đại Đế hỏi cô.
"Thú vị chỗ nào?"
Bùi Diệp nói, "Tôi vừa hỏi cô ta 'Âm sai Phong Đô gặp quỷ tử không bắt chẳng lẽ còn cung phụng hết mực', mắt quỷ cô ta như muốn nói với tôi, trong lòng cô ta tán đồng với suy đoán này. Kết hợp câu 'Mày là âm sai nào lại dám bắt tao' vừa mới nói kia, tôi cảm thấy có mờ ám. Quỷ tử gặp âm sai, không đến nỗi bị dọa chạy trối chết, nhưng cũng không thể lí lẽ hùng hồn, thậm chí còn có chút khinh miệt khó tả."
Phong Đô Đại Đế nghe hiểu.
"Ngươi hoài nghi quỷ tử và âm sai giả có quan hệ?"
"Thể chất này của tôi có vấn đề, đi tới đâu cũng có thể gặp chuyện." Bùi Diệp cười khổ nhún vai, "Cho đến nay mọi chuyện gặp được đều như đang ám chỉ phía sau có một âm mưu khổng lồ—— có lẽ là tôi quá nhạy cảm đa nghi —— nhưng biết đâu chừng là chó ngáp phải ruồi."
Phong Đô Đại Đế nói, "Không sao, quỷ tử bắt về sẽ sưu hồn thẩm vấn, đây là quy trình phải theo."
Chẳng kể quỷ tử có bí mật gì, cuối cùng đều phải phun ra.
Nữ quỷ nghe xong trong lòng thấy không ổn.
"Tụi bây là ai?"