(Quyển 1) [Xuyên Chậm] Sau Khi Đại Lão Về Hưu

(Quyển 1) [Xuyên Chậm] Sau Khi Đại Lão Về Hưu - Chương 130: Có quần chúng báo cáo các người mua bán dâm




Editor: Đào Tử



______________________



"Ái chà, có kịch hay có thể đến trễ nhưng tuyệt đối không vắng mặt."



Bùi Diệp nhận cuộc gọi của cảnh sát Đường chạy tới, đạo diễn, phó đạo diễn và mấy bạn diễn nhìn thấy lệ quỷ tập kích đã ngồi trong phòng khách sạn.



Cảnh sát Đường đang hỏi thăm ghi chép, Bùi Diệp tới ông cũng không đứng dậy chào hỏi, ngược lại là đạo diễn ân cần tiến đến lời êm tiếng đẹp.



Ai bảo ban ngày ông đắc tội người ta, hiện tại phải bù đắp đến cùng.



"Bọn họ đều bị dọa chết khiếp rồi."



Cảnh sát Đường từng qua lại với Bùi Diệp mấy lần, hiểu rõ Bùi Diệp căn bản không biết bốn chữ "Thương hoa tiếc ngọc" viết thế nào.



Nữ chính mới trở về từ cõi chết, Bùi Diệp vừa tới đã châm chọc.



Miệng gợi đòn như thế, gặp người bình thường đã sớm bị trùm bao tải hành hung một trận.



"Bọn họ bị dọa chết khiếp liên quan gì đến tôi?" Bùi Diệp vốn định hút điếu thuốc nhưng trong phòng nhiều người cô khắc chế lại, móc cây kẹo que hình mặt gấu trúc từ túi ra cho vào miệng, "Tôi cũng không phải làm không công, bàn giá cả trước rồi làm việc."



Sắc mặt đám người đạo diễn đen như nhọ nồi.



Bọn họ đưa mắt nhìn cảnh sát Đường, cảnh sát Đường nhún vai biểu thị lực bất tòng tâm.



Đêm hôm khuya khoắt ông bị bắt khỏi ổ chăn đem người xuất cảnh, còn phụ trách gọi cho Bùi Diệp nhờ giúp đỡ đã hết lòng quan tâm giúp đỡ.



Đạo diễn đau đầu nói, "Chỉ cần có thể giải quyết được lệ quỷ hại người, giá cả dễ bàn!"



Bùi Diệp nói, "Thành giao, một vạn chốt giá."



Cô còn phải nuôi gia đình nuôi con, không kiếm tiền, cô và A Tể uống gió tây bắc à?



Đạo diễn: "..."



Ông dứt khoát đưa ra quyết định cắn răng nói, "Được, một vạn thì một vạn!"



Chuyện quỷ phá chậm trễ quay phim, lỡ dọa nhân vật chính sợ hãi bỏ quay tổn thất có thể gấp mấy lần một triệu.



Bùi Diệp nói, "Đưa tấm séc trước đi, kí xong tôi làm việc."



Thành viên đoàn phim: "..."



Cảnh sát Đường không ghi chép nổi nữa, buộc miệng xỉa xói Bùi Diệp.



"Nghe càng giống lừa đảo hơn rồi ấy."



Bùi Diệp cắn kẹo que, "Một triệu bao trọn gói, cái giá này chẳng mắc chút nào. Lệ quỷ lần này khá khó giải quyết, tìm thiên sư khác đừng nói một triệu, cho năm triệu cũng không làm. Tiền nhiều phải có mệnh tiêu mới được, ông có cho hay không? Không cho đừng chậm trễ tôi về ăn bữa khuya."



Bữa khuya lạnh ăn không ngon.



Cảnh sát Đường nghe vậy bỗng giật mình.





"Khó giải quyết lắm?"



Bùi Diệp gật đầu, "Đúng vậy, khó giải quyết, nhưng đối với tôi là chuyện nhỏ."



Đạo diễn nghe không vô, vội vã kí tấm séc.



Chuyện quỷ quái này sớm giải quyết sớm kết thúc.



Bùi Diệp thu tấm séc, hỏi đạo diễn kịch bản chiều nay quay, nhân tiện hỏi người bị lệ quỷ quấy rối vài vấn đề.



"Hỏi cái này làm gì?"



Đạo diễn đã hơi tức, thấy Bùi Diệp lấy tiền rồi chưa làm việc, trong lòng càng không thoải mái.



Bùi Diệp nhấc mi mắt hỏi lại đạo diễn.



"Ông cho là lệ quỷ ra tay vì cớ gì?"



Đạo diễn ngạc nhiên.



Ông không biết thật.



Bùi Diệp lật xem nội dung quay ban ngày, hỏi thăm từng người một.



Trừ nữ chính, có nữ phụ nửa đêm cũng bị bóp cổ, ngày hôm sau tỉnh lại trên cổ có một vòng xanh nhạt.



Có nam phụ phản diện người mới tay chân xuất hiện máu bầm kì quái.



Bùi Diệp nhìn vết thương tích trên người họ, lại lật xem phần diễn mấy ngày nay của họ.



"Nghe nói nhóm diễn này từng bị hù dọa? Đạo diễn có thể cho biết cảnh diễn của bọn họ không?"



Vị đạo diễn này vẫn chuyên nghiệp chán, phần diễn mỗi diễn viên ông đều nằm trong lòng, điều Bùi Diệp hỏi thăm ông đều có thể đáp lời.



"Bọn họ cũng bị lệ quỷ để mắt tới?"



Nhóm diễn viên này không cùng tổ, quay phần diễn mình xong nhận tiền đã rời đi.



Nếu bọn họ cũng bị lệ quỷ để mắt tới, sự kiện quỷ nhát này lan rộng quá mức.



Bùi Diệp nói, "Không, lệ quỷ người ta không rảnh thế, đâu tới nỗi giấm nhân vật nhỏ cũng ăn."



Thành viên đoàn phim: "? ? ?"



Bùi Diệp chỉ ra vấn đề.



"Nữ chính ban ngày có cảnh hôn với nam chính à?"



Bùi Diệp chỉ vào đoạn nội dung kịch bản nào đó hỏi.



Đám người đều là kẻ tinh ý, nghe cô nói đã dồn dập hiểu được.




Sắc mặt nữ phụ từng bị lệ quỷ ban đêm bóp cổ trắng bệch.



"Nói vậy, ngày đó tôi ngã vào lòng nam chính..."



Phim tình cảm mà, để thể hiện mị lực của nam chính, không thể thiếu nữ phụ hoa si pháo hôi.



Nam phụ cũng cười khổ nói, "Hôm đó tôi có phân cảnh khiêu khích nam chính, tạt nước cậu ta..."



Cho dù là tranh giành tình yêu hay cùng giới khiêu khích chỉ xem là vấn đề nhỏ, lệ quỷ dạy dỗ chút là xong.



Vấn đề của nữ chính thì lớn hơn.



Buổi chiều cô quay phim không thể nhập kịch, một cảnh hôn quay tới quay lui mười mấy lần, hôn đến nỗi miệng sưng cả lên.



Mặt đạo diễn như chó ngáp phải ruồi.



"Ý cô là... Lệ quỷ vì Vu Trường Hâm?"



Bùi Diệp nói, "Đây chỉ là phán đoán của tôi, nhưng có lẽ lệ quỷ đã có tiếp xúc thân mật với nam chính."



Ban ngày cô quan sát nam chính, phát hiện âm khí trên thân hắn nặng nhất, có vết tích bị lệ quỷ dây dưa quấn thân.



Sắc mặt mọi người trong đoàn phim trở nên khó coi.



Giới giải trí phủ đầy tin đồn không tưởng tượng nổi, bọn họ từng nghe nhiều.



Nếu quỷ tồn tại thật, những tin đồn quỷ quái kia không phải không có căn cứ.



Bọn họ hoài nghi nam chính nuôi quỷ chuyển vận, chỉ là nuôi quỷ hắn nuôi lòng ham muốn chiếm hữu mạnh, lúc này mới bài xích mỗi một người tiếp xúc với nam chính.



Sau khi diễn viên đưa ra suy đoán, ánh mắt Bùi Diệp trở nên rất kì lạ.



"Sao, thế nào? Đoán không đúng?"




Bùi Diệp khép kịch bản lại chế nhạo, "Trí tưởng tượng phong phú thế, không viết tiểu thuyết chạy đi diễn kịch thật uổng phí."



Thành viên đoàn phim: "..."



Đạo diễn vỗ đùi vội vàng hỏi, "Vậy là cái gì?"



"Tôi nghi ngờ mỗi lần nam chính đi lừa ngủ, lừa fan hâm mộ ngủ lừa lên đầu lệ quỷ."



Thành viên đoàn phim: "..."



Bùi Diệp đứng dậy, "Tôi đi xem nam chính một chút, hi vọng dương khí anh ta còn dư dả kiên trì chưa chết."



Đạo diễn nói, "Nam chính ở phòng XXXX."



Tinh thần lực Bùi Diệp quét qua, biểu lộ sâu xa.



"XXXX? Cùng tầng này à? Đáng tiếc anh ta không ở."




Đạo diễn nghe Bùi Diệp mở lời gõ cửa phòng nam chính, phát hiện nam chính không có trong phòng mình, mà là trợ lí hắn.



"Vu Trường Hâm đâu?"



Đạo diễn đè nén cảm xúc hỏi.



Trợ lý không nói được, Bùi Diệp đoán, "Tôi nghĩ nam chính bây giờ đang ở phòng trợ lí nhỉ?"



Trợ lý biến sắc.



Hắn cố giữ bình tĩnh.



"Xảy ra chuyện gì?"



Đạo diễn cũng là người tinh tường, nhìn đến đây còn không hiểu.



Diễn viên đương không tới ở phòng trợ lí làm gì?



Trợ lý nhìn đám người, trong đó có mấy người mặc cảnh phục, gấp đến độ đổ mồ hôi hột.



"Đạo diễn, đạo diễn à, sao thế..."



Cảnh sát cũng tới?



Trợ lý muốn gọi điện thoại cho nam chính Vu Trường Hâm, nhưng có người nhìn hắn muốn gọi cũng không được.



Chẳng lẽ Vu Trường Hâm phạm tội?



Diễn viên và trợ lý không ở cùng một chỗ, phòng trợ lý nằm tầng khác.



Bùi Diệp nhìn căn phòng trông hết sức bình thường, đưa tay gõ cửa phòng.



"Ai vậy —— "



Không lâu đã có người ra mở cửa, người mở cửa chính là Vu Trường Hâm.



Vu Trường Hâm hiển nhiên trong trạng thái vừa tắm rửa, trên mặt còn mang chút thoả mãn.



Nhìn thấy chiến trận bên ngoài, dù hắn kiến thức rộng rãi cách mấy cũng sững người.



Hắn tưởng rằng trợ lý gõ cửa đấy.



Bùi Diệp rất lễ phép hỏi.



"Vu tiên sinh, phiền ngài gọi nữ sĩ kia ra một lát."



Sắc mặt Vu Trường Hâm bất thiện, "Muốn gì?"



Bùi Diệp quen thuộc, "Cảnh sát đây, có quần chúng báo cáo các người mua bán dâm!"