Editor: Đào Tử
_________________________
Đương nhiên bất thiện.
Bùi Diệp rút thẻ đến nỗi muốn đập điện thoại mấy lần.
Mụ nội nó, tỉ lệ rớt đồ 1%, rút tới 233 lần mới vớt được 【 Sinh tử bộ Bắc Âm Huyền Thiên Phong Đô Đại Đế 】.
Nhìn tổng số lần rút thẻ, Bùi Diệp sắp tức bể phổi.
Ngay cả số lượng cũng cà khịa mình đen.
Cô có quyền nghi ngờ tính xác thực của tỉ lệ rớt đồ, đồng thời hoài nghi luôn hệ thống trò chơi đang ngầm thao tác, chỉnh tỉ lệ rớt đồ thấp đi.
Bùi Diệp không phải âu hoàng cũng chả phải phi tù, số liệu này tuyệt đối có vấn đề!
Trước khi tức điên, phản ứng của A Tể an ủi cô phần nào.
【 A Tể nhận được quà】
【 Trong lòng A Tể vui muốn nổi bong bóng, vui vẻ dạng thẳng chân】
【 A Tể đến cửa hàng đem "Gói thuốc lá vị thần bí", "Bật lửa bảo thạch XX" thêm vào giỏ hàng 】
【 A Tể móc sổ kế hoạch của mình ra, nghiêm túc lên kế hoạch 】
Qua ba phút, Bùi Diệp lại nhìn màn hình trò chơi, quả trứng kia ở trên ghế đưa lưng về phía mình lắc lư qua lại như có cánh tay thật để nó viết chữ. Cô len lén liếc sổ kế hoạch của A Tể một tí, phát hiện phía trên đều chi chít phép tính bằng chữ trẻ con.
【 Hệ thống ghi chép 】 rất tri kỷ giải thích sổ kế hoạch của A Tể. Mỗi ngày làm công tám giờ, một ngày kiếm được 130-160 điểm điểm công đức, "Gói thuốc lá vị thần bí" cần mười ngày, "Bật lửa bảo thạch XX" giá cao quá, cu cậu không biết phải làm tới bao lâu.
Nhìn trứng A Tể nằm ườn trên bàn lắc lư quay lưng về phía mình, cơn giận cách mấy đều bị dập tắt.
A Tể làm việc rất có kế hoạch, mỗi ngày làm công bao lâu, nghỉ ngơi bao lâu, đọc sách mấy giờ thư giãn... Nó đều có kế hoạch.
Lúc này, điện thoại di động vang lên.
Bùi Diệp sợ quấy rầy A Tể, lặng lẽ rời khỏi app【 Yêu và nuôi trẻ 】 nghe điện thoại.
"Xin hỏi ngài là thiên sư Tiểu Hồng?"
Bùi Diệp vẫn chưa thích ứng với cái tên "Tiểu Hồng" này lắm.
Cô nén hỏa khí chưa tan nơi cuống họng, giọng hơi gắt nói, "Là tôi, ngài là ai?"
"Chào ngài, tôi là cha Ứng Lân, nghe con trai tôi nói ngài là bạn bè của nó? Hiện giờ tiện hẹn gặp không?"
Giọng nói người đàn ông vô cùng chính chắn chân thành mang theo điểm nhã nhặn.
Chỉ là giọng thôi đã ngời ngợi ra hình tượng người đàn ông trung niên mang kính, tướng mạo đoan chính.
"Tiện chứ, hiện tại tôi đang ở bệnh viện trung tâm thành phố T, hẹn một chỗ đi."
Cha Ứng: "? ? ?"
Bệnh viện trung tâm thành phố T?
Vậy ông gắng sức đuổi theo chạy tới học viện hộ lí làm gì?
"Không cần, tôi chạy tới ngay... Người thân đại sư nhập viện à? Có cần giúp gì không?"
Bùi Diệp trả lời, "Mấy người bạn cùng phòng nhập viện thôi, chẳng quan trọng gì, xế chiều hôm nay có thể xuất viện được rồi."
Cha Ứng lại đón xe đi bệnh viện trung tâm thành phố T, một đường thẳng đến phòng bệnh bọn người Bạch Hiểu Hiểu nằm, trước khi đi còn gọi điện thoại cho chủ khoa hỏi thăm tình huống. Xác thực đúng như Bùi Diệp nói, đám người Bạch Hiểu Hiểu không sao buổi sáng truyền dịch xong là có thể xuất viện.
"Tiểu Hồng đại sư, chào ngài."
Cha Ứng gật đầu đáp lại bác sĩ y tá chào hỏi, tìm tới phòng bệnh chỗ Bùi Diệp.
"Ừ." Bùi Diệp một tay gọt trái cây, vỏ táo dài ngoằng bị cô ném vào thùng rác, "Tìm tôi có việc?"
Cha Ứng chần chờ.
"Con của tôi... Nó ở bệnh viện thật?"
Bùi Diệp liếc mắt nhìn Ứng Lân đứng sau lưng cha Ứng vung vẩy hai tay líu ríu không ngừng, cạn lời chỉ biết trợn tròn mắt.
"Cậu ta ở ngay sau ông, ồn ào quá."
Cha Ứng: "? ? ?"
Con trai ở bên người ông thật?
Ông có thể nhìn thấy không?
Ứng Lân ủy khuất đến ngồi xổm trước ghế Bùi Diệp, "Tôi ồn chỗ nào? Bây giờ cô lại chê tôi ồn ào?"
Bùi Diệp vung con dao gọt hoa quả sắc bén quét không khí xẹt qua chóp mũi Ứng Lân, người sau e ngại lùi một bước nhỏ.
"Cô thật hung!"
Ứng Lân đứng dậy trốn sau lưng cha Ứng tiếp.
Cha Ứng thấy ánh mắt Bùi Diệp rơi vào khoảng không bên cạnh mình, cảm thấy mừng vui trào dâng.