Editor: Đào Tử
_______________________
Bùi Diệp ngồi vào ghế lái phụ.
Lúc cô cúi đầu thắt dây an toàn, quỷ tài xế luôn dùng ánh mắt dâm dê nhìn cô.
"À, bác tài này, sao anh không bật đồng hồ tính phí?"
"Bây giờ mấy giờ rồi? Đồng hồ bị hỏng." Quỷ tài xế mặt không đổi sắc nói, "Giờ này có xe taxi là may rồi, không ăn gian tiền cô đâu mà sợ."
"Em không có ý này..."
Bùi Diệp nói chuyện lấp lửng, mấy chữ sau bị cô thầm nuốt vào bụng.
Gặp loại tình huống này, phần lớn đều chọn để mọi chuyện ổn thỏa, thầm nhủ mình tới đích là được rồi tốn thêm chút tiền chả sao. Nếu tính khí nóng nảy chắc cũng chọn im lặng, nhiều lắm oán trong lòng đôi ba câu chứ không giận dữ xuống xe.
Thiết lập lúc này của Bùi Diệp là nữ sinh viên bình thường, đương nhiên không đi đôi co với quỷ tài xế.
Quan trọng nhất là -- Sau khi Bùi Diệp lên xe, quỷ tài xế liền thay đổi thái độ, nói chuyện rất cọc, thái độ hơi đanh và dữ.
Như muốn hù dọa người.
Hắn cũng sợ Bùi Diệp giận thế là giải thích thêm một câu.
"Xe taxi đều có giá khởi điểm, học viện Dụ An cách đây không xa không cần tính cước mất công."
"À vâng." Bùi Diệp tiếp nhận lời giải thích vừa rồi của quỷ tài xế, ngượng ngùng cười nói, "Mấy chuyện này em cũng không rành lắm..."
Quỷ tài xế lại liếc nhìn mặt Bùi Diệp, ánh mắt dừng trước ngực cô hai giây.
"Bác tài, nhà ma học viện Dụ An chơi vui không?"
Quỷ tài xế trả lời, "Rất vui, chơi kích thích cực, gần đây khá nổi nhiều người đến chơi lắm."
Bùi Diệp vừa trò chuyện với quỷ tài xế, vừa chú ý đường đi.
Xe linh luôn đi thẳng lúc đến ngã tư đường chờ đèn đỏ Bùi Diệp phát hiện nơi đây âm khí hơi khác thường.
"Sao em không tìm thấy nhà ma Dụ An trên mạng? App đánh giá cũng không có đánh giá gì..."
Quỷ tài xế nói qua loa, "Bây giờ muốn làm ăn kinh doanh đều phải chạy quảng cáo tiếp thị, nhà ma mới mở làm gì có tiền đi quảng cáo? Chỉ còn cách truyền miệng dựa vào chất lượng danh tiếng kiếm khách. Nhà ma học viện Dụ An khá được đấy, chất lượng tuyệt đối xứng với giá vé."
Bùi Diệp yên lặng nhìn thoáng qua 【 Làm quỷ chuyên nghiệp mười ba năm】 trên tờ rơi lựa chọn mắt điếc tai ngơ.
Trong thời gian nói chuyện đèn xanh đã sáng lên, xe linh tiếp tục di chuyển.
Bùi Diệp tỉ mỉ quan sát hoàn cảnh xung quanh, phát hiện xe linh xuyên qua ngã tư đường tiến vào một khu quỷ địa âm khí cực kì dày đặc, kiến trúc hai bên đường từ biệt thự tinh xảo, chung cư cao lầu biến thành khu dân cư cũ nát như xuyên về chục năm trước.
Quỷ khí gần đó có tác dụng mê hoặc người khiến người sống khi vào vô thức bỏ qua sự kì lạ của kiến trúc.
"Em là sinh viên à?"
Quỷ tài xế đột nhiên mở miệng hỏi, Bùi Diệp trả lời, "Vâng, đang học đại học."
"Trông em xinh thế kia đêm hôm khuya khoắt ra đường không sợ gặp kẻ xấu à."
Bùi Diệp cười nói, "Không thể nào! Bây giờ xã hội pháp trị, trật tự an ninh ở Hoa Quốc khá tốt tỉ lệ người xấu chắc giảm bớt nhiều rồi."
"Cô em thật ngây thơ quá đi, bây giờ nhiều kẻ xấu lắm, em đừng nghĩ mình chưa từng gặp thì người xấu sẽ ít." Quỷ tài xế châm chọc phì cười, giọng điệu lỗ mãng nói, "Đặc biệt là người xinh đẹp như em rất dễ bị kẻ xấu bụng để mắt tới."
"Tướng mạo của em rất bình thường, người xấu không thèm nhìn nữa là."
Bùi Diệp ngoài miệng khiêm tốn, trong lòng lại rất đồng tình với lời "ca ngợi" của quỷ tài xế.
Mình thật xinh đẹp được yêu thích quá đi mà!
"Anh lái xe nhiều năm ai chưa thấy qua. Em thật sự là cô gái đẹp nhất anh từng thấy, nhiều minh tinh cũng không đẹp bằng." Quỷ tài xế vừa lái xe vừa nói, "Em xinh thế chắc nhiều nam sinh theo đuổi lắm hả? Em vẫn còn trinh chứ?
Bùi Diệp không vui nhăn mày.
Ban đầu quỷ tài xế còn nói chuyện bình thường, nhưng câu cuối rõ ràng đang đùa cợt lưu manh.
"Bác tài, anh lo lái xe đi."
Quỷ tài xế không để ý lời "cảnh cáo" của Bùi Diệp ngược lại dùng chân phanh xe lại.