Xuy Sầu

Xuy Sầu - Chương 8




Thời điểm y tỉnh lại là một ban sớm lãnh lạc quải niệm. Vẫn là dải đáẩn núp sau rừng cây lặng lẽ, vẫn làĐường trúc dày đặc một mảnh rừng. Đột nhiên một trận mưa phùn xua tan đi lớp sương mùđạm bạc, dần dần lộ rõ thân ảnh khôi vĩđứng cách đó không xa cũng như hiện rõ mộ phần trước mặt hắn.



Nhạc Thu Hàn đứng dậy, vô tình khiến động đến vết thương trên bụng, lập tức trước mắt một mảnh tối đen. Khi đau đớn tạm qua, y cúi đầu nhận ra vết thương đãđược băng bó cẩn thận, y phục dính máu trên người cũng đãđược thay ra, thay vào đó là kiện lam y của Lệnh Hồ Diêu. Chớp mi lạnh nhạt cười, y nhịn đau đi ra ngoài đình.



Lệnh Hồ Diêu phát hiện hành động của y, quay đầu, mi nhãn nguyên bản tuấn lãng nay lại tiều tụy đi rất nhiều, con ngươi ửng đỏ mang theo đau đớn không nói nên lời, nhẹ nhàng cười, ”Đãđỡ rồi?”



“Ân.”



Lệnh Hồ Diêu gật đầu, liền xoay mặt đi không nói lời nào. Không biết nên nói gì, Nhạc Thu Hàn hơi hơi nhắm mắt ngăn chận từng trận choáng váng, lẳng lặng đứng phía sau hắn. Từ không trung, những giọt mưa đầu đông rơi xuống thấm qua y phục đan bạc của Nhạc Thu Hàn, thực lạnh.



Không ai nói gì, cũng không biết đãđứng bao lâu, chỉ biết làđến khi chung quanh hết thảy đều trở nên mơ hồ không rõ.



Tự thủy lưu niên, hoa khai hoa lạc. Đem tất cả ngọt ngào cùng thống khổ thẳng tiến vào mộng, khiến cho thân ảnh thon dài tuấn dật tâm tư triều thấp. Cho dù hết thảy chỉ là một chút thoáng qua, cho dù hết thảy bi thương đều nhìn không thấy nước mắt, cho dù hết thảy chuyện xưa đều dừng lại ở trong giấc mộng……



Ấm áp, là tay ai nắm lấy?



Là thanh âm của ai, ở bên tai nhẹ nhàng khẽ gọi. Rung động mở ra mi mắt, thủy vụ mê mông. Con ngươi quyến cuồng của hắn liền gần trong gang tấc, mang theo nỗi đau lòng mà chính y chưa bao giờ thấy qua, trong người nóng bức khó chịu lại như trước khơi mào một nụ cười nhợt nhạt mê người.



Lệnh Hồ Diêu một tay kéo y ôm vào trong ***g ngực, mạnh mẽđến tựa như muốn nghiền nát y, ”Ngươi thật ngu ngốc!”



“Ngu ngốc sao?”, Nhạc Thu Hàn mỉm cười, nâng tay nắm lấy dải tóc đen ươn ướt trước mắt mình, dùng sức kéo đến trước mắt, định định, ôn nhu, lời nói thốt ra tựa như thề nguyền, ”Cảđời này, Nhạc Thu Hàn yêu là yêu, bất lưu nửa phần tiếc nuối…… Ngay cả chết…… cũng thay ngươi hàm một ngụm Mạnh bà thang……”



Ngay cả chết……



Cũng thay ngươi hàm một ngụm Mạnh bà thang……



Là không muốn ta quên ngươi sao?



Một kẻ như ta, phải như thế nào mới có thể trả nợ tình ngươi?!



Lệnh Hồ Diêu không nói gì, trầm mặc hồi lâu rồi đột nhiên cúi đầu hôn lên đôi môi lành lạnh của Nhạc Thu Hàn, không giống như ngày trước, nụ hôn lần này, thực ôn nhu, ôn nhu đến mức khiến cho người ta đau lòng. ”Quyết không để ngươi rời đi!”



Không hối hận, bất luận như thế nào…… cũng không hối hận.



Trước khi mất đi ý thức, Nhạc Thu Hàn cười nghĩ thầm.



–Mấy tháng sau–



“Làm cái gì!”, Lệnh Hồ Diêu một phen kéo ra cánh tay gắt gao ôm lấy cổ mình, không được liền gầm nhẹ. ”Không thấy ta đang vội sao!”



“Diêu……”, thanh âm thanh việt như nước.



“……”



“ Diêu……”, tựa hồ mang theo ý cười thản nhiên.



“……”



“……”



Thanh âm phía sau đột nhiên im bặt khiến cho Lệnh Hồ Diêu một trận nghi hoặc, buông công cụ trong tay quay đầu lại, nhìn vào con ngươi phía sau hàm chứa ý cười, bất đắc dĩ thở dài. ”Ngươi lại muốn gìđây?”



“Đã sắp qua năm mới, chúng ta xuống núi đi mua vật dụng cho năm mới được không?”



“Muốn đi thì tự mình đi.”



Nhạc Thu Hàn cũng không nói gì, như trước vẫn không nhúc nhích đứng ở tại chỗ nhìn Lệnh Hồ Diêu, trong ánh mắt ý cười ngày càng dày.



Lệnh Hồ Diêu cuối cùng không chịu được y, thật sâu thở dài, ”Hảo, thu thập một chút, chúng ta lập tức xuống núi.”



“Ân, tiện thể, cho ngươi đổi kiện y trang mới.”, Nhạc Thu Hàn nhẹ nhàng cười, trong ánh mắt quang hoa lưu chuyển thật đẹp khiến cho Lệnh Hồ Diêu một trận tâm linh dao động, hung hăn kéo y đến trước mặt, cướp lấy môi y, ”Đừng quên mang theo mặt nạ của ngươi!”



Nhạc Thu Hàn ha ha cười, xoay người tiến vào trong phòng.



Đây là một quả núi cách thành Lạc Dương không xa, dưới chân núi chính là rừng trúc có mộ phần của Dương Lê. Trong núi tuy nhiều mãnh thú, người ở rất thưa thớt, nhưng không mất đi vẻ thanh tịnh nguyên sơ, trong núi có dòng nước tự nhiên, hoa mộc điểu thú cái gì cũng có.



Hai người tìm khối đất trống, dựng nên một ngôi nhà gỗđơn sơ, bốn phía trồng một ít rau quả. Ban ngày cùng nhau ở trong rừng đi bộ thưởng cảnh, buổi tối thổi tiêu luận kiếm. Viễn li ân oán giang hồ, thị phi cừu sát, buông bỏ hết thảy ưu phiền cuộc sống, quả thật nhạc thú phi thường.



Từđi đến nơi này, bọn hắn liền rất ít xuống núi, ngoại trừđi mua những vật phẩm dùng cho hàng ngày. Mỗi lần nhớ tới vẻ mặt thôn dân dưới chân núi nhìn Nhạc Thu Hàn đều khiến cho Lệnh Hồ Diêu tức giận.



Mà Nhạc Thu Hàn nói đến cũng thật kỳ quái, trong mấy tháng qua hai người sống cạnh nhau, ngoài những nụ hôn nhẹ nhàng, cho tới bây giờ cũng không có hành động gì khác. Mỗi ngày, y tựa hồđều thực vui vẻ, thực thỏa mãn, giống như muốn dùng hết mọi năng lượng trong sinh mệnh cùng hắn tận hưởng cuộc sống này. Chỉ là mi nhãn thản nhiên ngày càng u sầu, hơn nữa khúc “Thiên nhai” ban đêm thổi lên kia, thê lương đến mức không hiểu nổi……



Nếu hỏi y, y lại chỉ thản nhiên cười, liễm mi không nói.



Đi đến đường vào núi thì đã là lúc lên đèn. Không biết vì sao từ khi ra khỏi ngôi làng, Nhạc Thu Hàn có điểm cổ quái, bình thường đều thích trên đường lúc đi lúc ngừng, mà nay lại giống như phía sau có người đuổi theo, suốt đường không nói một lời liền đi thẳng.



“Hàn!”, Lệnh Hồ Diêu rốt cục không thể nhịn được nữa, một phen nắm lấy tay y, ”Đã xảy ra chuyện gì?!”



“Không có.”, Nhạc Thu Hàn dừng một chút, có chút xin lỗi cười cười, ”Mệt không?”



“Ngươi gạt ta! Nói cho ta!”, hắn đau lòng khi thấy trong ánh mắt y mang mờảo khinh sầu, lại lan tràn nỗi niềm bất đắc dĩ.



“Diêu, ngươi có yêu ta không?”



“Nói bậy bạ gìđó!”, Lệnh Hồ Diêu một phen bắt lấy cổ tay y đưa y kéo tới trước người, ”Ngươi mỗi ngày cười lại giống như khóc, mỗi câu đều có vẻ ngập ngừng! Ngươi đến tột cùng giấu ta điều gì!”



“Ngươi trả lời trước, ngươi có yêu ta không?”, Nhạc Thu Hàn chậm rãi ngẩng mặt lên, chăm chăm nhìn Lệnh Hồ Diêu, trên mặt chợt lóe qua vẻ mê võng cùng bất lực, nhẹ nhàng nhắm mắt cúi đầu, hơi hơi nhếch lên khóe miệng tuyệt mỹ.



Lệnh Hồ Diêu sững sờ một chút, trong lòng đột nhiên một trận mê mang, ”Ta……”



Yêu y không? Từ khi cùng y một chỗ, ta cũng không có nghĩ tới vấn đề này. Lê Nhi phản bội đến thân vong, khóc nói muốn ta không được quên nàng. Hiện tại ngươi như vậy hỏi ta, muốn ta trả lời thế nào?



“Ta không biết.”



“Ta đã biết ngươi hội như vậy trả lời.”, Nhạc Thu Hàn ngẩng đầu, nhưng không có nhìn về phía hắn, mà làđem tầm mắt dừng lại ở phía sau hắn, ”Ngươi tâm tâm niệm niệm, thủy chung đối với nữ nhân kia. Ngươi ngày ngày dạy sớm, hái tiên hoa đặt ở trước mộ của nàng, sau đó mang một thân sương sớm nằm ở bên người ta, ở trong lòng ngươi, ta là cái gì?”



“Vì cái gì bỗng nhiên nhắc tới?”, làm như bị y nói đến chỗđau, Lệnh Hồ Diêu nhướng mày, ”Ngươi theo dõi ta?”



Nhạc Thu Hàn không có trả lời, xoay người phất tay áo, đi đến vực thẩm bên đường, nhìn dưới vực nùng vân quay cuồng, một lúc lâu sau mới quay đầu lại thản nhiên mở miệng, ”Nếu có một ngày ta rời ngươi màđi, muốn ngươi vĩnh không quên ta, ngươi hội đáp ứng không?”



“Hoang đường! Một trái tim sao có thể dung hạ hai người! Ngươi hôm nay vì sao lại hỏi những điều cổ quái!”



Sắc mặt Nhạc Thu Hàn đột nhiên trở nên tái nhợt, chinh chinh nhìn chằm chằm Lệnh Hồ Diêu thật lâu, mới đột nhiên bật cười, xoay người đi đến bên người hắn, ”Chỉđùa một chút thôi. Trời đã tối rồi, chúng ta mau trở vềđi.”



“Ngô.” nghĩ đến đề tài đó không hay ho gì, hai người trên đường đều im lặng không nói gìVừa mới vào núi không được bao xa, hắn đột nhiên cảm thấy được không khí có chút bất thường. Tám thân ảnh đứng nơi bóng cây như chờđợi hai người về.



“Ai!”, Lệnh Hồ Diêu một tay chắn trước mặt Nhạc Thu Hàn, lạnh lùng mở miệng, ”Báo tôn tính đại……”



Lời còn chưa dứt, đột nhiên bị người phía sau điểm huyệt đạo, chậm rãi đi đến trước mặt. Con ngươi xinh đẹp dưới ánh trăng lộ ra vẻ thản nhiên tuyệt vọng cùng thê lương.



“Nhạc Thu Hàn?”, nhắn kinh ngạc hìn chằm chằm người nam tử vẻ mặt bình thản đứng trước mặt mình.



“Đã đến lúc.”, một nụ cười thản nhiên như thường.



“Đến lúc gì! Ngươi nói cái gì!”



Nhạc Thu Hàn không trả lời, xoay người nhưng không nhìn Lệnh Hồ Diêu mà đi đến dưới tàng cây cung kính quỳ xuống đất, ”Lâu chủ.”



Gió thổi mây trôi, ánh trăng sáng tỏ chiếu rọi đình viện, trong trẻo mà cũng thật lạnh lẽo. Cành láđiêu linh, trong đám người dưới tàng cây, rõ ràng thấy được những gương mặt quen thuộc lúc trước từng xuất hiện, ngoại trừ Nhâm Viên ra, còn có kẻ mà Nhạc Thu Hàn gọi là Thượng Quan Vu, Lưu Phong, Vạn Sĩ Thương, Phó Vô Thương, cùng với Văn Kình……



Đứng ở giữa bọn hắn là một vị nam tử dáng người to lớn tuấn mỹ phi phàm, khí chất băng dã cuồng vọng vừa nhìn đã biết là người không phải tầm thường, phía sau là một hắc y nữ tử tuyệt sắc, trong tay đang cầm một thanh bích trường kiếm tùy thịở bên cạnh. Người nọ lạnh lùng nhìn Nhạc Thu Hàn đang quỳ rạp bên chân, hé miệng cười, ”Xuy Sầu, ngươi cũng biết mình có tội?”



Xuy Sầu?



Lệnh Hồ Diêu đột nhiên trong đầu trống rỗng! Xuy Sầu! Y chính là tên sát thủ mà mình tìm suốt gần bốn năm!



Thấy Nhạc Thu Hàn một chút cũng không có vẻ phản bác, trong lòng hắn đột nhiên dâng lên một loại cảm giác đau đớn vì bị lừa dối cùng phản bội, trong tiếng nói thô dát khàn khàn khó nén cảm xúc phẫn nộ vô tận, ”Ngươi, chính là Xuy Sầu?!”



Nhạc Thu Hàn thản nhiên nghiêng mặt, nhìn Lệnh Hồ Diêu, ”Là ta, Xuy Sầu.”



“Ngươi một mực gạt ta?!”



“……”



Nam nhân nghe thấy lời Lệnh Hồ Diêu, lạnh lùng nhướng mày cười, ”Xuy Sầu, đây là nam nhân ngươi năm đó không tiếc kháng lệnh ta cũng phải xuống núi tìm kiếm?”



“Ân.”



“Phạm vào lâu quy, cũng là vì hắn?”



“Xuy Sầu tự nguyện lĩnh tội, tất thẩy đều không can hệđến hắn.”



Nam nhân hơi hơi nhếch miệng, trong ánh mắt tà nịnh tẫn hiện, quay đầu lại thản nhiên liếc mắt nhìn Thượng Quan Vu đứng ở cách đó không xa, mở miệng nói, ”Thượng Quan Vu, ta phái ngươi chuẩn bị Vong Xuyên cùng Đoạn Hồn, đã chuẩn bị chưa?”



Thượng Quan Vu sắc mặt một trận tái nhợt, con ngươi im lặng mang theo lo lắng nhìn phía Nhạc Thu Hàn, cũng không nghĩ y lại ngẩng cao đầu, ”Thuộc hạ còn có một chuyện thỉnh cầu.”



“Nói.”



“Tiêu Diêu Lâu xử lý nội sự trong lâu, xin cho người khác lánh đi.”




Nam tử cười tà một chút, trong ánh mắt u thâm khó dò xẹt qua một tia hân thưởng, hơi hơi nâng tay. Hắc y nữ tử phía sau phất người một cái đi đến trước mặt Lệnh Hồ Diêu, nâng tay bổ lên phía sau cổ hắn, Lệnh Hồ Diêu còn chưa kịp mở miệng nói chuyện, liền suy sụp ngã xuống đất hôn mê bất tỉnh.



“Tạ lâu chủ thành toàn.”, Nhạc Thu Hàn hơi hơi nhắm mắt, giống như phảng phất tâm sự, ảm đạm cười.



“Xuy Sầu, tự mình lựa chọn đi.”



“Đoạn Hồn.”



“Thu Hàn!”,” Tiểu Hàn!”, mấy người chung quanh ngoại trừ Tiêu Diêu Lâu lâu chủ ra đều toàn bộ kinh hô–



Nhạc Thu Hàn nghiêng đầu nhìn Lệnh Hồ Diêu đang nằm ngã trên đất, ánh mắt chợt lóe qua ánh nhìn ôn nhu cùng bất đắc dĩ cuối cùng lại hóa thành ý cười thản nhiên. Trừng phạt của Tiêu Diêu Lâu, không phải lần đầu tiên y nhìn thấy, nhưng cho tới bây giờ chưa từng nghĩ tới y, kẻ luôn chấp hành trách phạt lãnh tâm vô tình, cũng sẽ lạc đắc tình cảnh như vậy.



So với dùng Vong Xuyên đoạn đi tất cảái tình thì ta tình nguyện lựa chọn chấm dứt sinh mệnh.



Đối với cảm tình dành cho ngươi, đến chính ta cũng cảm thấy không thể nói thành lời.



Yêu ngươi đến như vậy, đãđủ rồi chưa?



“Quyết định?”



“Thỉnh lâu chủ thành toàn.”, Nhạc Thu Hàn ánh mắt sáng ngời, kiên định ngạo nghễ.



Nam tử hơi hơi vuốt cằm, hắc y nữ tử phía sau tiếp nhận tiểu từ bình từ tay Thượng Quan Vu, đưa tới trước mặt Nhạc Thu Hàn……



“Ca ca!”, ”Lâu chủ!”, Nhâm Viên cùng Thượng Quan Vu đột nhiên tiến lên vài bước, xoay người quỳ gối trước mặt nam tử.



“Xuy Sầu chính là nhất thời sai lầm, thỉnh ngài niệm hắn nhiều năm qua một mảnh trung tâm, tha hắn một lần.”



“Ngươi vì hắn cầu tình? Ngươi rốt cục lại quỳ gối trước mặt ta vì Xuy Sầu?”, nam tử một phen nâng cằm Thượng Quan Vu khiến cho hắn ngẩng đầu lên, cười lạnh mở miệng, ”Nếu là ngươi cầu xin, ta lại càng không để cho hắn sống!”



“Lâu chủ!”, năm người còn lại cũng quỳ rạp xuống đất, cùng kêu lên, ”Thỉnh lâu chủ tha cho Xuy Sầu một con đường sống!”



“Sách. Không biết là Xuy Sầu lại rất có mị lực, hay là có khả năng xúi giục kẻ khác?”, hắn buông bàn tay đang nắm lấy Thượng Quan Vu, chậm rãi nhìn quanh bốn phía, ”Vu, ngươi chính mình lựa chọn, nhập Giáo Hữu Cung của ta đểđổi Xuy Sầu một mạng, thế nào?”



Thượng Quan Vu đột nhiên nâng đầu lên, sắc mặt một trận trắng bệch, con ngươi thanh trong như thu thủy xẹt qua một tia tuyệt vọng thê lương, nghiêng đầu nhìn Nhạc Thu Hàn, hơi hơi hạp thượng nhãn. ”Ta……”



“Vu.”, Nhạc Thu Hàn nâng tay lấy hồng hoàn từ bàn tay hắc y nữ tử, ”Xuy Sầu vốn xem thường sinh tử, huống hồ cũng bằng thừa. So với bị hắn cảđời oán hận, không bằng đi xuống địa phủ quên đi tất thảy!”



“Tiểu……”, Nhâm Viên còn chưa kịp mở miệng, liền thấy Nhạc Thu Hàn đem viên thuốc bỏ vào trong miệng, quay đầu đối hắn sẩn nhiên cười, mi mắt gian thanh trong trẻo nhưng lạnh lùng, cao ngạo phi phàm. ”Nhâm Viên, Nhạc Thu Hàn kim thế quen biết bằng hữu như các ngươi, quyết không hối hận!”



Nhâm Viên đứng lên, lui ra phía sau hai bước cười thảm nói, ”Hảo thay hai tiếng bằng hữu, ngươi muốn chết cũng liền phủi sạch ta qua một bên.”



Nhạc Thu Hàn không nói gì, đứng dậy hướng lâu chủ Tiêu Diêu Lâu hơi hơi khom người, ”Chỉ còn chưa đến một tháng, Xuy Sầu muốn tìm một nơi chốn tĩnh lặng để chết, sẽ không quấy rầy lâu chủ cùng mọi người.”



Tất cả mọi người không hề nói gì, chính là mắt nhìn Nhạc Thu Hàn xoay người mang theo Lệnh Hồ Diêu dần dần biến mất ở giữa trời chiều……



*



“Đau……” còn chưa tỉnh ngủ, mông lung đột nhiên cảm thấy được da đầu một trận đau nhức, Nhạc Thu Hàn mở mắt ngạc nhiên thấy ánh mắt Lệnh Hồ Diêu cuồng bạo, nhẹ nhàng cười, ”Diêu?! Như thế nào dậy sớm như vậy, trời đã sáng?”



“Vì cái gì gạt ta! Vì cái gì gạt ta!”



Hắn một phen nắm lấy cổ y, cơ hồ muốn đưa y dồn vào chỗ chết màđẩy vào vách tường–



“Vì cái gì, ngay cả ngươi cũng gạt ta!”



Nhìn mắt hắn như vậy điên cuồng, ngực Nhạc Thu Hàn một trận buồn đau trất tức, có cái gì dâng lên trong cuống họng lại bị y mạnh mẽ nuốt xuống, nâng tay vuốt lên đôi mày nhướng lên của hắn, ”Ta chỉ là không muốn thương tổn ngươi.”



“Ha ha ha ha…… Nói thật dễ nghe!”, Lệnh Hồ Diêu đột nhiên cuồng tiếu lên tiếng, ”Tất thẩy những điều ngươi làm đều vì ta, không tiếc tự tàn phá thân thểđểđổi lấy đồng tình của ta; cho ta nhìn rõ bộ mặt thật của Lê Nhi, bức nàng tự vẫn! Giấu diếm ngươi chính là Xuy Sầu, đem ta đùa bỡn! Hảo, hảo một Nhạc Thu Hàn toàn tâm toàn ý, dứt khoát yêu ta!”



Ba, một bàn tay hướng gương mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng ôn nhuận của Nhạc Thu Hàn giáng xuống, y không chắn cũng không cự, tràn đầy bi ai nhìn hắc mâu gần nhưđiên cuồng trước mặt, ”Thực xin lỗi, ta thật sự không cốý.”



“Câm mồm!”, Lệnh Hồ Diêu phẫn nộ lại giáng một bàn tay hướng gương mặt tế trí kia, ”Vì cái gì! Vì cái gì ngay cả ngươi cũng gạt ta! Nói a! Vì cái gì–”



Nhạc Thu Hàn một ngữ không nói ngưng nhìn nam nhân quyến cuồng vô tình trước mặt, ”Thực xin lỗi.”, vết máu theo vết rách nơi miệng rĩ xuống cổ, trong ánh sáng bạc ban sớm tạo nên một phen diễm lệ nhìn thấy có chút ghê người!



Lệnh Hồ Diêu nheo mắt, cười đưa tay điểm huyệt đạo y đem y ném lên giường. Có lẽ bởi lực đạo quá mạnh, đầu Nhạc Thu Hàn đập vào đầu giường, trước mắt lại là một mảnh tối đen.



“Diêu?”, hơi hơi trứu mi, trên người huyệt đạo bịức chế bủn rủn không còn khí lức, chỉ có thể nâng tay xoa đi mảnh đỏ tươi trong mắt, có chút mờ mịt nhìn nam nhân như mãnh thú chậm rãi đến gần mình.



Xoát!



Âm thanh thanh thúy cùng không khí lạnh lẽo rót vào da khiến cho Nhạc Thu Hàn đột nhiên hiểu chuyện tình sắp xảy ra.” Lệnh Hồ Diêu?!”, thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng dẫn theo bối rối, trực trực nhìn hai cánh tay ở bên người mình, rất muốn nâng tay giúp hắn thanh tĩnh, cổ tay lại truyền đến một trận đau nhức toàn tâm ……




“Ách……”



Lệnh Hồ Diêu cúi người xuống, ngưng nhìn ánh mắt tràn đầy thê lãnh của Nhạc Thu Hàn, ngoan lệ mà vô tình cười, ”Xuy Sầu, ngươi khẩu khẩu thanh thanh nói yêu ta, không phải chờđợi hôm nay sao? Nam nhân như ngươi, cũng chỉ có dục vọng như vậy.”



Bàn tay thon dài chậm rãi phủ lên gương mặt ôn nhuận của Nhạc Thu Hàn, theo hai má chậm rãi lê xuống, cằm, cổ……



“ Diêu–”, Nhạc Thu Hàn thanh âm có chút run rẩy, mang theo đau lòng thoát phá, ”Cầu ngươi, không cần như vậy được không?”



“Ba!”



Lại một tiếng bạt tay thanh thúy vang lên, lực đạo thật lớn, không có chút lưu tình. ”Ngươi không phải đã sớm muốn trên giường cùng ta, giả bộ thanh thuần!”, Lệnh Hồ Diêu phẫn nộ mắng chửi rồi cuồng bạo xả hạ quần áo trên người Nhạc Thu Hàn, một phen nắm kéo mái tóc dài của y, cuồng bạo chiếm lấy miệng y ……



Hắn không nhìn thấy, cũng không phát hiện, trong ánh mắt Nhạc Thu Hàn ánh lên vẻ tuyệt vọng……



“Ách……”, y không kịp giãy dụa, chỉ cảm thấy thân thể bị dị vật xâm nhập, không cóôn nhu, chỉ cóđau đớn. Nhạc Thu Hàn ánh mắt lạnh lùng u trầm một chút, nghiêng đầu, ”Lệnh Hồ Diêu, ngươi bình tĩnh. Buông ra……”



“Câm miệng!”



Lệnh Hồ Diêu đưa tay nắm lấy mái tóc mềm mại của y, đem đầu của y ép xuống tấm đệm……



Bao nhiêu lần, mỗi khi tỉnh táo lại, nam nhân phía sau y vẫn y nhiên điên cuồng ở trên người y dày vò. Trên người mỗi chỗđều thật đau, thật đau…



Biết không, Lệnh Hồ Diêu, vết thương trên vai bị ngươi cắn xé, cổ tay bị ngươi kiềm trụ, cơ thể bị ngươi dày vò như một món đồ chơi, tất cảđều đau đến tận tâm can…



Đó là vết thương bị ngươi tàn nhẫn xé toạc, ta vẫn cố gắng quên đi sự thật.



Ta không được ngươi yêu. Chẳng sợ trả giá cùng cố gắng đến vậy, ngươi cho tới bây giờ cũng không có chân chính yêu ta, đúng không?



Nếu không, ngươi sẽ không tàn nhẫn như vậy……



Thật sự muốn giết chết ta sao? Ngay cả chỉ có ba mươi ngày, đều không đợi được……



Ta thầm nghĩ, chỉ muốn ở bên cạnh ngươi vài mươi ngày thôi, chỉ có như vậy, cũng quá tham lam sao?



“Ách……”, ngực hơi hơi đau xót, mông lung cảm nhận có cái gì tinh ngọt dâng lên yết hầu, tràn ra khóe miệng……



Nghĩ muốn đưa tay ngăn cản, y lại phát hiện hai tay đều không thể cửđộng, chỉ có thể trơ mắt nhìn chất lỏng đỏ tươi phun ra trên chiếc giường đầy ô nhục, tạo ra đóa đóa hồng liên……



Nhẹ nhàng cười, y nhắm mắt lại. Trong đầu hình ảnh lần lượt thay đổi, có hình ảnh người thiếu niên mười năm trước nắm hai tay y mà khóc, có hình ảnh Lệnh Hồ Diêu mười năm sau cười ôn nhu mà sủng nịnh……



Hận ta đến vậy sao? Lệnh Hồ Diêu?



Uổng ta trương cuồng tự phụ, lại chuốc lấy kết cục như vậy, thiếu ngươi……



Có lẽ, tái gặp lại sau mười năm, chính là tròđùa của số phận.



Mà ta, lại thật sự vẫn……



(Còn tiếp)







Aiz, muốn giết người quá, cụ thể là cái thằng công mất hết nhân tính phía trên.



Thời điểm y hoàn toàn thanh tỉnh thì đã là vào ngày hôm sau.



Y mông lung không nhớ rõ ràng lắm. Trong giấc mộng mơ hồ, y nhớ mình đãđem hình ảnh người kia trong trí nhớ cùng hình ảnh hiện tại hòa trộn vào nhau, lại tựa nhưđã trông thấy Lệnh Hồ Diêu ôm mình vào lòng, nắm bàn tay bị thương mà thấp giọng khóc……



Trong mộng, nụ hôn của hắn rất ôn nhu. Ôn nhu đến mức khiến người cảm thấy đau lòng. Lệ nóng rực, rơi ở trên mặt, nóng đến mức khiến người xót thương. Hắn khi trưởng thành nhưđã nói điều gìđó vào tai y. Hiện tại y cũng đã không nhớ rõ……



Quả nhiên là mộng.



Nhạc Thu Hàn mỉm cười mở mắt, phát giác mình đang ở trong một cổ xe ngựa không ngừng xóc nảy. Bốn phía đều lót đệm dày để vết thương trên thân thể không vì xe ngựa lay động mà bịđộng thương.



Đột nhiên ngồi dậy kéo rèm xe ra, hình ảnh đập vào mắt y chính là nam nhân mà y sâu nặng nhiều năm, hốc mắt không khỏi hơi hơi nóng lên.



Ngươi quả nhiên, sẽ không tức giận mà rời bỏ ta, đúng không?



Nghe được tiếng động phía sau truyền đến, Lệnh Hồ Diêu giảm tốc độ xe ngựa rồi quay đầu lại, đưa tay dò xét độấm trên trán y, lạnh lùng mở miệng, ”Là ta quáđáng.”



Nhạc Thu Hàn sững người một chút, trong lòng cảm thấy ấm áp, mở miệng cười, ”Ta là một đại nam nhân, chịu được tiểu thương. Hết giận rồi sao? Không oán ta nữa.”



Lệnh Hồ Diêu liếc nhìn y, tia nhìn lạnh lùng trong mắt so với lần đầu gặp mặt còn xa lạ hơn, “Một lát nữa sẽđến, ngươi nghỉ ngơi đi.”




Nhạc Thu Hàn lúc này mới chúý cảnh sắc chung quanh, đột nhiên sắc mặt đanh lại, ”Đi đâu?!”



“Ti Nguyệt phảng.”



“Ngươi đưa ta trở về?”



“Ân. Ngươi cứu ta mấy lần, vốn nợ tình ngươi, giờ cũng trả lại. Từ nay về sau, ngươi cùng ta quyết không thể chung đụng–”



Hô hấp y đột nhiên bị kiềm hãm, mờ mịt giương mắt nhìn bóng dáng lãnh tuyệt vô tình, ”Quyết không thể chung đụng?!”



“……”



“Lệnh Hồ Diêu!!”



“……”, Lệnh Hồ Diêu không tái mở miệng nói chuyện, chỉ quất roi ngựa trong lên. Nhạc Thu Hàn buông tấm rèm ra, cực im lặng lùi vào bên trong xe.



*



Hoàng hôn vừa tàn, Tiêu Viễn đang cúi đầu dọn dẹp đình viện thì thình lình nghe thấy tiếng vó ngựa tháp tháp từ nơi gần đó truyền đến, thoáng tò mò mà ngẩng đầu nhìn.



Một cổ xe ngựa hoa lệ dừng ở cửa, đúng là cổ xe mà Nhạc Thu Hàn sử dụng khi rời đi cùng Lệnh Hồ Diêu mười tháng trước!



Sắc mặt hoan hỉ, hắn vứt bỏ cây chổi trong tay bước nhanh đến, y nha hỏi tung tích Nhạc Thù Hàn.



Lệnh Hồ Diêu liếc mắt nhìn hắn một cái, đưa hắn đẩy qua một bên, xốc rèm xe lên định đem Nhạc Thu Hàn ôm xuống, cũng không nghĩ Nhạc Thu Hàn lại cười lạnh mà tự mình xuống xe ngựa.



Thể lực không còn bao nhiêu, chân mới vừa chạm xuống đất, y đột nhiên lảo đảo một chút, Lệnh Hồ Diêu nghĩ muốn đỡ lấy, lại bị Tiêu Viễn một tay đỡ trụ Nhạc Thu Hàn, ngón tay ấn vào mạch môn Nhạc Thu Hàn, sắc mặt đột nhiên đại biến.



Tiêu Viễn vốn làđệ tử môn hạ của Tà Duợc sư, võ nghệ bình bình nhưng lại cực tinh thông độc dược, hắn chỉ nắm tay Nhạc Thu Hàn một chút thìđã biết được kìđộc trong thân y không có giải dược. Không khỏi trong lòng đau xót, hắn nhìn về phía Nhạc Thu Hàn.



Hắn cũng không nghĩ Nhạc Thu Hàn một chút cũng không nhìn về phía mình, chỉ làđạm định như thường nhìn người nam tửđứng ở trước xe. ”Ngươi thật rời bỏ ta?”



Lệnh Hồ Diêu quay mặt, không muốn nhìn loại ánh mắt của Nhạc Thu Hàn mà luôn khiến hắn không thể kháng cự, lạnh lùng hừ một tiếng, “Các hạđã bình an, tại hạ cáo từ. Từ nay về sau, ngươi cùng ta ân oán chấm dứt, vĩnh không gặp mặt!”



Thấy hắn xoay người màđi, Tiêu Viễn xông lên phía trước chắn trước mặt hắn, lo lắng vạn phần y y nha nha như muốn nói gìđó.



Lệnh Hồ Diêu nhíu mày, một tay đẩy hắn ra, cũng không nghĩ bị hắn cản đường, ”Ngươi nếu tái không cho đi, đừng trách ta vô tình.”



Tuy là nói với Tiêu Viễn nhưng lại mang ý vị sâu xa. Nhạc Thu Hàn chấn động, ngoắc tay ý bảo Tiêu Viễn tránh ra, đã thấy hắn cố chấp lắc đầu. Nhạc Thu Hàn lạnh lãnh liếc nhìn hắn một cái, mang theo ý cảnh cáo.



Tiêu Viễn hạ mắt xuống rồi cuối cùng lui sang một bên, Nhạc Thu Hàn thở dài hạ giọng, thản nhiên mở miệng với thân ảnh đứng ở cách đó không xa, ”Ta yêu ngươi.”



Lệnh Hồ Diêu như không nghe thấy cũng không quay đầu, từng bước từng bước đi về phía xe ngựa, lại nghe thấy thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng phía sau, ”Ta yêu ngươi.”



Hơi hơi nhắm mắt lại, nhưng hắn cũng không có dừng lại, đi nhanh tới nắm lấy dây cương nhảy thẳng lên lưng ngựa.



“Lệnh Hồ Diêu.”, thanh âm Nhạc Thu Hàn run rẩy, giống nhưđang hướng hắn cầu xin, “Ta yêu ngươi.”



Hắn quát khẽ một tiếng, ”Giá!”



“Diêu!!!”



Nhạc Thu Hàn rống lên một tiếng, lảo đảo vài bước đột nhiên ói ra máu, con ngươi trong trẻo nhưng lạnh lùng chăm chăm nhìn bóng dáng đang dần khuất dạng, thật lâu sau mới phát ra cuồng tiếu.



Đưa tay huy khai bàn tay của Tiêu Viễn, ngạo nghễ xoay người, nhìn ách phóđứng ở cách đó không xa, ”Các ngươi rốt cục đãđợi đến ngày này.”



Mấy người nọ mất đi biểu tình khiêm nhường, âm hiểm cười, từng bước tới gần Nhạc Thu Hàn. Tuy rõ ràng biết thân thể y yếu kém, nhưng lại kiêng kị y một thân võ công xuất thần nhập hóa, ai cũng không dám ra tay động thủ.



Gã ách phó này vốn trong chốn giang hồ là nhân vật mang ác danh Chiêu Chương, gặp phải Tuyết Y Kiếm, bịđiểm huyệt câm sau ở lại Ti Nguyệt phảng. Nhạc Thu Hàn biết bọn hắn vốn có phản tâm, nhưng cũng không thèm dòm ngó, cũng tùy ý dung túng bọn hắn hướng chính mình khiêu khích.



Nhìn khắp bốn phía, thấy bọn họđều không dám ra tay, Nhạc Thu Hàn cười lạnh, đi hướng đến phòng mình, đi được hai bước, trong ***g ngực lại là một trận đau nhức, lấy tay ngăn máu tràn ra khóe miệng.



Bốn phía không biết là ai phát ra tiếng cười thô dát thê lương còn có một đám người huy chưởng xông đến……



Nhạc Thu Hàn nâng tay lau vết máu nơi khóe miệng, khẽ nhắm mắt.



Ý trời. Là ta cưỡng cầu nên chuốc lấy kết cục như vậy……



Chết cũng tốt, chết cũng tốt……



Đột nhiên nhớ lại, mấy tháng trước bị hoài thương, ta đã kề vào tai hắn mà nói: Ngay cả chết…… cũng thay ngươi hàm một ngụm Mạnh bà thang……



Y ảm đạm cười. Ta nguyện thay ngươi uống đi tất cả Mạnh bà thang, chỉ cầu mong nó khiến ta quên đi đoạn kiếp này……



Mơ hồ như có ai đột nhiên đứng trước mặt ta, ngăn chặt sát khí sắc bén?



Là máu của ai rơi trên mặt ta?



Hơi hơi hé mắt, trông thấy thật rõ Tiêu Viễn lộ ra gương mặt vặn vẹo thống khổ, Nhạc Thu Hàn ngẩn ngơ, chăm chăm nhìn đủ loại cảm xúc phức tạp lướt qua đôi mắt Tiêu Viễn: hỗn loạn, mê muội, ôn nhu, đau lòng, cừu hận. Y nhìn hắn từ từ ngã xuống trước người mình, lại y nhiên nắm ống tay áo của mình, đôi bàn tay tràn đầy huyết ô……



Tiêu Viễn?



Ngươi hận ta đoạt đi thanh âm của ngươi, hủy khuôn mặt của ngươi. Mối hận triệt cốt như thế nhưng ngươi cũng quyết hi sinh tánh mạng mà bảo hộ cho ta.



Còn người mà ta đã yêu mười năm kia – người mà ta từ bỏ tất cả tự tôn cùng kiêu ngạo để dây dưa, bỏ mặc sinh mệnh chính mình để bảo hộ– lại lạnh lùng, khinh khi mà rời bỏ ta, mà còn quyết tuyệt đến như vậy……



Nhạc Thu Hàn chinh chinh đứng, nhìn thấy đồng mâu của Tiêu Viễn đang đuổi theo ngày càng phóng đại, trong đầu trống rỗng……



Là tay ai, xé rách quần áo trên người ta.



Là ai, đẩy ta ngã trên mặt đất?



Là miệng của ai, thô lỗ cắn lên vai ta?



Y nghiêng đầu, thấy Tiêu Viễn kia trương ra vẻ mặt không cam lòng, điên cuồng dùng hết chút khí lực cuối cùng chồm đến, ôm lấy nam nhân đang tấn công Nhạc Thu Hàn, gắt gao, không muốn buông tay……



Người nọđá Tiêu Viễn vài cái cũng không chịu dừng, lại đột nhiên rút ra trường kiếm bên hông hung hăng đâm lên người Tiêu Viễn, cuối cùng lại nâng kiếm chém vào kẻđang ôm lấy chân hắn, chém vào đôi tay thủy chung không chịu buông ra kia……



Nhạc Thu Hàn ngơ ngác quay đầu, nhìn đôi mắt Tiêu Viễn đang chậm rãi rơi lệ, đột nhiên hốc mắt y đau xót, thực xin lỗi……



Tựa như thấy y rơi lệ, gương mặt đầy vết sẹo của Tiêu Viễn lại hiện lên một mạt ý cười thỏa mãn, nhẹ nhàng mở cái miệng đang tràn đầy máu tươi, dùng khẩu hình chậm rãi nói–



Ta yêu ngươi, Nhạc Thu Hàn.



Yêu ngươi.



Yêu ngươi.



Ta yêu ngươi, Nhạc Thu Hàn.



“A!!!–”, nhìn Tiêu Viễn nhẹ nhàng hạ mi, Nhạc Thu Hàn đột nhiên điên cuồng hét lên, thanh âm thê lương bi sảng vang vọng cả bầu trời đêm.



*



Cảm thấy tâm thần không yên, Lệnh Hồ Diêu vì lo lắng Nhạc Thu Hàn có sự mà quay lại xem, đột nhiên nghe thấy tiếng thét thê lương của Nhạc Thu Hàn, trong lòng cả kinh, thúc ngựa hướng Ti Nguyệt phảng chạy nhưđiên.



Bóng đêm ngày càng sâu, bên trong đình viện lại như mới vừa lên đèn. Không khí rét lạnh lại nhàn nhạt thoáng mùi máu tươi, Lệnh Hồ Diêu buông người nhảy khỏi lưng ngựa, vọt vào trong viện, bị cảnh tượng thảm tuyệt giữa viện mà toàn thân phát lạnh–



Nhạc Thu Hàn quần áo thoát phá, từ trên vai lộ ra thân thể tràn đầy vết thương, y phục nguyên bản màu trắng cũng nhuộm thành đỏ tươi! Ánh sáng nhạt hạ, con ngươi cuồng loạn mang theo tuyệt vọng vô tận, dày đặc khiến kẻ khác không dám nhìn vào. Dưới chân là tử thi của gần mười người, tử trạng thảm thương không thể tả! Ánh trăng rọi lên thanh đoản kiếm bảy tấc trong tay, hiện rõ dòng chất lỏng ấm áp, từng giọt từng giọt rơi xuống mặt đất.



Đây không phải Tuyết Y Kiếm! Càng không phải Nhạc Thu Hàn. Ánh mắt giống như của yêu quỷđiên cuồng ở tận đáy địa ngục, của kẻ xa lạ chí cực, Xuy Sầu!



“Nhạc Thu Hàn?”



Nhạc Thu Hàn tựa như không nghe thấy Lệnh Hồ Diêu gọi, ôm lấy thi thể Tiêu Viễn, ngồi tựa dưới tàng cây quế hoa. Y xoay người, ở giữa huyết ô lần đến nơi chân mà hai bàn tay người nọ vẫn giữ chặt, chậm rãi, nhẹ nhàng, đem từng ngón tay tách ra……



“Nhạc Thu Hàn!”, Lệnh Hồ Diêu trong lòng hoảng hốt, đi đến phía trước nắm lấy tay y mà kéo, không nghĩ y cứ như người xa lạ, lạnh lùng liếc hắn một cái.



“Nhạc Thu Hàn! Ngươi nhìn ta! Ta là Lệnh Hồ Diêu, là Lệnh Hồ Diêu a!”



Nhạc Thu Hàn huy khai bàn tay đang nắm lấy mình, cầm lấy hai tay Tiêu Viễn chậm rãi đi đến dưới tàng cây, đặt bên người Tiêu Viễn. Tựa vào bên người Tiêu Viễn, y nhẹ nhàng chậm rãi lau chùi thanh đoản kiếm trong tay, tra vào trong Bạch ngọc tiêu.



Lệnh Hồ Diêu lúc này mới thấy rõ, chuôi của Nguyệt Kiếm kia vốn là một đoạn của Bạch ngọc tiêu, khó trách giang hồđồn đãi Hàn Băng Nộ Long Tiêu bên trong ẩn giấu thiên cổ thần binh!



Y đưa thanh tiêu dính máu tiến gần đến miệng. Tiếng tiêu miên miên bị gió lạnh thổi vút lên bầu trời đêm, tuyệt mỹ mà du dương……



Đang thổi, Nhạc Thu Hàn lại đột nhiên rơi lệ, những giọt lệ trong suốt theo đôi mắt hắc diệu thạch bàn lạnh như băng, giữa ánh đèn tạo ra một mảnh thê thanh.



“Nhạc Thu Hàn!”, Lệnh Hồ Diêu rốt cục càng thêm lo lắng, thoát hạ quần áo rồi ôm lấy thân thể gầy yếu của y, run run mở miệng, ”Ngươi rốt cuộc làm sao vậy?!”



Nhạc Thu Hàn của ngày xưa, ngạo nghễđến mức thái sơn có sụp mặt cũng không biến sắc, mà nay cư nhiên lại rơi lệ! Thấy y yếu ớt như vậy, Lệnh Hồ Diêu cảm thấy một trận đau lòng, nhưở nơi nào đó sâu thẩm trong tâm hắn bị giảo một miếng thịt, đau đến không thể hô hấp được.







Aiz, Tiêu Viễn a, tình ngươi cũng thật thê lương… yêu hận day dưa,một câu “Nhạc Thu Hàn, ta yêu ngươi” đã chôn giấu trong lòng bao nhiêu lâu? Nhưng chung quy ngươi cũng vì ái nhân mà chết.



LHD, ngươi ko thấy thẹn sao?