Xuy Bất Tán Mi Loan

Chương 17




Những ngày cuối năm, bên ngoài Hoàng Thành Tuyên Đức lâu, từ cửa Đông liên tục mười ba gian lầu phụ cận đi thẳng đến mặt phía tây bên ngoài đường cái của Tây Đại Nhai (phố phía Tây), mặc kệ là châu nhai hay thành phố, lưu lượng khách không ngừng tăng lên trong các cửa hàng to nhỏ, tất cả đều giăng đèn kết hoa, thiếp hồng treo gấm, quan phủ phát tiền thuê nhà cho toàn thành trong ba ngày.

30 tết được nửa ngày, trên đường người qua lại dần dần rất thưa thớt, các hàng chợ đã sớm thu gánh trở về, tất cả cửa hàng cửa hiệu cũng lục tục kéo bản hiệu xuống đóng cửa, sớm thu dọn thỏa đáng, chuẩn bị về nhà đêm giao thừa vây xung quanh bếp nóng ăn bữa cơm đoàn viên, chưa tới chạng vạng tối, trong ngoài Khai Phong thành đều đã nghe thấy tiếng pháo nổi lên bốn phía.

Đêm đến toàn thành đốt đèn, khắp nơi lộ ra tiếng hoan hô vui mừng, một cảnh tượng cát tường cùng thái hòa.

Mùng một tháng giêng, tết âm lịch, đây là lễ tết quan trọng nhất trong năm.

Sáng sớm, Thiệu Ấn dẫn toàn bộ tôi tớ hầu hạ khắp nơi thay bộ đồ mới, toàn bộ các phòng trong phủ đều được dọn lên trôi nước, mâm quả, mật gừng, bánh gai, vân…vân, một bàn tế quả ,mười loại mật, mười loại kẹo, ứng với mười loại trái cây, cái gì cần có đều có, hơn trăm chủng loại bánh ngọt tinh mỹ, thức ăn, trà thơm cùng rượu nổi tiếng.

Không lâu sau, trước cổng Khai Thủy và sân Thủy Nhược của Bạch phủ, kiệu cùng xe ngựa như nước chảy, các quan lại quyền quý cùng các nhà giàu sĩ tộc không ngừng nối liền đến phủ đến chúc tết .

Bạch Thế Phi một thân gấm vóc trắng như tuyết, búi tóc đen gọn gàng buộc bởi trâm quan khảm đá mắt mèo màu xanh lam hiếm thấy, tay áo cẩm y, vạt áo đều được điểm vân phù dung bằng tơ tằm đỏ tuyệt đẹp, đai ngọc có thêu hoa văn đồng dạng vòng chặt ngang thắt lưng, sườn bên phải còn vắt một dây ngọc bội ‘cửu lễ mai hoa’ […]

Bên môi tràn ngập ý cười sâu xa, Bạch Thế Phi ở trong thính đường lớn đi tới đi lui, nhiệt tình chiêu đãi hết đám khách này lại tới đám khách khác, một hồi ở một bên xưng huynh gọi đệ, một hồi đến bên kia sảnh vái chào, gặp người thì liền ca ngợi, lại phải nói vô cùng chân thành tha thiết, để cho người nghe chỉ cảm thấy trong nội tâm thoải mái khoan khoái rất hưởng thụ, trước mặt hàng trăm khách bộ dáng hắn tiêu sái, xã giao tự nhiên, hào quang bắn ra tứ phía không ai bằng.s

Khách nhân lần lượt xuất hiện, trong phủ càng ngày càng náo nhiệt bất quá Bạch Thế Phi cũng không có cách nào dành tâm trí cho việc gì khác, các đám khách cứ về rồi lại quay trở lại, là quản sự hậu đường và các phòng phía đông, Đặng Đạt Viên càng không ngừng đem thiếp dán vào từng hộp lễ vật rồi giao cho đám tôi tớ, cẩn thận dặn dò, cần phải có hơn mười danh thiếp tên cửa hàng, từng cái đưa đến toàn bộ các gia các phủ để trả lễ.

Cứ tuần hoàn đáp trả như vậy, thẳng đến sau buổi chiều giờ Thân, người đi chúc tết cũng lục tục dọn dẹp hồi phủ, ở bên trong Bạch phủ khách nhân cũng dần dần tản đi, dù vậy, cũng mãi cho tới cuối giờ Thân đầu giờ Dậu một hồi, đám nô bộc và tỳ nữ bọn họ tất cả đều mệt mỏi mới có thể chọn lấy băng ghế ngồi xuống nghỉ ngơi một chút.

Bạch Thế Phi cũng thu hồi dáng tươi cười treo trên mặt cả ngày, xoa xoa huyệt thái dương, cuối cùng lộ ra một bộ mặt ủ rũ.

Phóng tầm nhìn về tứ phía, thủy chung không thấy thân ảnh Thượng Trụy, từ lúc cơm tối đêm qua về sau hắn cũng chưa từng gặp qua nàng, một ngày qua đi không khỏi thập phần tưởng niệm, cổ nhân nói như cách ba thu, thực không nói quá. Hắn khẽ cười khổ.

Hướng Đệ Nhất Lâu trở về, lúc đi qua hậu đường, bên cạnh phòng trà ở bên trong truyền đến tiếng nói chuyện, sau đó nghe được Vãn Tình kêu lên, “Trụy Tử, ngồi bên này.”

Bỗng nhiên trong lúc đó, mệt mỏi gì hắn đều không muốn bận tâm nữa, không chút do dự nhấc chân cất bước đi vào, thị tỳ trong phòng thấy hắn bỗng nhiên xuất hiện, tất cả đều tranh thủ thời gian đứng dậy thỉnh an, hắn dùng tay miễn bãi, “Đều nghỉ ngơi đi.”



Tìm nàng trong đám người, khi cùng Thượng Trụy bốn mắt tương giao, cả trái tim vừa chua xót lại vừa mềm nhũng, muốn chết hắn rồi.

Bạch Thế Phi bay thẳng đến nàng, dắt tay của nàng, ngay trước tất cả tôi tớ đang trố mắt sợ ngây người hắn liền đem nàng mang đi.

Có thể là do động tác kiên quyết của hắn, cũng có thể là do my vũ của hắn đầy rẫy sự mệt mỏi, không biết nguyên nhân gì, Thượng Trụy không có cự tuyệt, chỉ là không nói một lời mà mặc hắn nắm tay về phía hậu viện mà đi đến.

Trở lại Đệ Nhất Lâu, phất tay lại để cho gã sai vặt cũng ngây người giống vậy lui ra, trực tiếp mang nàng vào phòng ngủ.

Buông nàng ra, Bạch Thế Phi cả người ngã sấp trên giường, mặt nằm đặt ở trong gối, yếu đuối vô lực, “Giúp ta đấm bóp.”

Thượng Trụy nhìn hình bóng đang buông lỏng tê liệt trên giường, nửa ngày trước lúc ở xa xa trông thấy hắn vẫn còn chuyện trò vui vẻ, một chút thương tiếc bất đắc dĩ vô cùng mềm yếu lặng lẽ sinh sôi trong lòng nàng.

Lúc trước sau khi Yến phu nhân chọn trúng hắn, vì Yến Nghênh Mi nàng từng sai người đi ra bên ngoài lặng lẽ nghe ngóng, đáp trả đều nói là hắn phẩm hạnh đoan chính tất cả đều vẹn toàn, là hảo nam tử tuyệt đỉnh khó gặp, ai ngờ đợi nàng đi theo Yến Nghênh Mi đã đến Bạch phủ, đã thấy hắn chẳng những thích cùng bọn người hầu hi hi ha ha, bình thường còn động một chút lại trêu chọc nữ tỳ, đầy đủ dáng điệu của một thiếu gia ăn chơi trác táng, làm cho nàng có chút ít phản cảm.

Nhưng mà ở lâu sau đó, rồi lại phát hiện hắn thật sự bề bộn nhiều việc, mỗi ngày sáng sớm canh năm vừa qua khỏi đã thức dậy, trong một ngày cũng có hai ba canh giờ cùng cùng tất cả các phòng nghị sự, các quản sự đều tự nói công tử nhìn xa trông rộng, vô cùng quyết đoán, không phải hoàn toàn giống tên bị thịt bại gia chi tử như nàng đã tưởng lúc đầu, có khi có chuyện phải ra bên ngoài, hắn nói xuất môn thì xuất môn, mỗi tháng đều ra ra vào vào, ngựa không dừng vó thập phần bôn ba.

Từ lần thứ nhất gặp phải hắn ngay trước Sơ Nguyệt Đình, nàng không biết là xuất phát từ nguyên nhân gì, chỉ chân thật cảm thấy, mỗi khi nàng đơn độc thì bị hắn bắt bớ, hắn lần nào cũng thích trêu chọc nàng, đôi mắt trong trẻo kia mang một ít mị hoặc, lúc bắt đầu là đùa bỡn giống như ranh mãnh, sau đó dần dần trở nên như là có thiên ngôn vạn ngữ, chung quy ánh mắt đó như nhìn thấy tim nàng đập như hươu chạy.

Mấy lần về sau, tuy chậm rãi nhưng cũng đã rõ ràng hắn đối với nàng cố ý, do là nàng bắt đầu sợ hãi, mỗi lần hắn nhìn thấy nàng thì con ngươi không che dấu chút nào mâu quang sáng ngời, cứ thế về sau trực tiếp mà lại tận lực để cho nàng biết rõ hắn đối với nàng yêu thích, những thứ này đều làm cho nội tâm của nàng lo sợ bất an, cái thứ cảm giác nóng như lửa đốt nàng khiến nàng thầm nghĩ phải thoát đi.

Đoạn thời gian hắn buồn bực không vui kia, trong nội tâm nàng cũng không phải là không có cảm giác, chỉ là từ xưa đến nay, hết thẩy các thị tỳ cùng các chủ tử có dây dưa trước đó, có mấy người có kết cục tốt đẹp? Cũng có lắm người bị bội tình bạc nghĩa, tuy nhiên hôm nay nàng cũng thân phận hèn mọn, có thể đó cũng là cuộc đời của nàng, chung quy nàng không muốn đơn giản chà đạp chính mình, cho nên lòng dạ mới một mực cứng ngắc.

Không ngờ hắn lại nhiễm phong hàn, thấy hắn dù cho bị bệnh nhưng mỗi ngày cũng kiên trì nghe quản sự báo cáo và hướng thư phòng phê duyệt hồ sơ, thái độ nghiêm túc tuân thủ nghiêm ngặt gia nghiệp, khiến cho trong nội tâm nàng bắt đầu khâm phục biết bao nhiêu, tuy nhiên cuối cùng bị hắn đùa, khi đó cảm thấy hắn thực không giống như có bệnh trong người, nhưng mà đối với hắn nguyên vốn đã có một chút tâm niệm kì diệu, bất tri bất giác nổi lên không cách nào khống chế.

Đến đêm ăn cơm tất niên kia, hắn cố ý như vô ý mà bức nàng đáp lại trước mặt người khác, mượn cơ hội đưa đến trong tay nàng phong giấy hồng, càng là rõ ràng nói ra tâm sự của hắn với nàng, trong đêm nàng lật qua lật lại, suy đi nghĩ lại thật lâu, một lòng đúng là vẫn còn một chút ngượng ngùng cùng với ngọt ngào mới nảy sinh.

Sau đó khi cùng cưỡi một kiệu hoàn toàn vượt quá dự liệu của nàng, chỉ là hắn lại là dạng người tuyệt đỉnh thông minh, khó được cơ hội tốt như thế nào mà không lợi dụng? Chính là cưỡng ép ôm lấy nàng, trong bá đạo không mất ôn nhu, làm cho nàng cho dù ở trong say mê cũng cảm nhận được chính mình là được quý trọng, mà hắn hôn nàng mãi cho đến ý loạn tình mê mới chịu buông tay.



Hôm nay khách khứa đông đúc, nàng từ lúc chào đời tới nay chưa bao giờ gặp phải, trong phủ to như vậy lại chỉ một mình hắn một người không ngừng nghênh đón, hạ nhân các nàng còn có thể thay phiên nhau vụng trộm trở về phòng nghỉ một lát, còn hắn thì cả ngày mặt lúc nào cũng tươi cười, loay hoay chân không chạm đất, ngay cả ngồi cũng chưa từng ngồi xuống một chút, lúc đó nàng bất giác đã nghĩ, người ngoài hâm mộ Bạch phủ như vậy lại không biết cái nhà lớn như vậy cái gì cũng không thể ngừng làm việc một cách bừa bãi.

Không những vậy một lần trong một góc hẻo lánh xa xa nàng chứng kiến, thỉnh thoảng thấy được hắn rãnh rỗi dòm ngó xung quanh như là nhìn bốn phía để tìm nàng, rõ ràng thần sắc có chút ảm đạm, vừa quay đầu tiếp khách nhân thì giương mặt đã thay bằng nét tươi cười.

Một khắc này, nàng đột nhiên cảm giác được đáy lòng có chút đau đớn, nhớ tới hắn đã từng nói với nàng, dù cho Bạch phủ có lớn, đến cùng cũng chỉ có một mình hắn một người mà thôi… Hắn nói chuyện khi đó có một chút tịch liêu cùng cô đơn, nàng lúc ấy cái hiểu cái không, hôm nay rõ ràng cảm nhận được tâm tình kia, đối với hắn liền nổi lên một chút thương tiếc khó hiểu.

“Mệt mỏi quá…” Lâu không nghe thấy trong phòng có động tĩnh, sợ nàng đã lặng yên ly khai, Bạch Thế Phi đang nằm lỳ ở trên giường muốn quay đầu nhìn xem, lại mệt mỏi không nâng nổi thân người lên.

Thượng Trụy khẽ lắc đầu, đi đến phía trước chậu than ở bên trong thêm chút ít than, đem cục than đang cháy tới gần bình phong trước giường, tới trên quả cầu hương trống rỗng làm bằng kim loại bạc được khóa bằng cây kim bạc khắc hoa, vặn mở móc khoác đem hương cầu chia làm hai nửa, gẩy chút ít than cháy vào chén sứ nhỏ trong tâm quả cầu, lại cho vào bên trong một chút ít hương liệu, đóng lại quả cầu rồi cài móc cho chắc chắn sau đó nhét vào bên hông Bạch Thế Phi.

Bởi vì bên trong quả cầu có hai cái móc cầu đồng tâm linh hoạt móc vào chén sứ, cho nên mặc kệ quả cầu hương nhấp nhô như thế nào, bát sứ cùng dĩa than bên trong tâm luôn cố định ở trung tâm, không đổ, vật ấy trong nhà của quý nhân thích hợp nhất là được dùng làm ấm và ủ hương cho chăn.

Nàng lại đi đến trước bàn, sờ lấy bình trà vẫn còn ấm, liền rót đầy chén, tay kia bưng lên dĩa trái cây trên bàn, rồi trở lại trước mặt hắn.

“Trước ngồi dậy ăn ít đồ.” Nàng khẽ gọi.

Bạch Thế Phi gian nan mà lật người lại, dựa nửa người vào đầu giường khắc hoa hoành bình, rồi từ chiếc dĩa trong tay nàng lấy hai kiện bánh ngọt mà ăn, cũng nhấp một miếng trà, thân thể cũng nhịn không được trở nên tê liệt.

Nàng có phần muốn cười, lúc nụ cười đến bên miệng thì âm thầm ngậm xuống, mang chiếc ghế tròn đến trước giường.

Hắn tiếp tục nằm lỳ ở trên giường, nhưng khuôn mặt đã xoay ra phía bên ngoài, mí mắt trên khuôn mặt tuấn mỹ trẻ trung đã mệt mỏi sắp thành một đường, khóe môi lơ đãng mà hơi nhếch lên, nhìn xem nàng ở trong phòng hắn đi tới đi lui, biết rõ nàng có lưu ý đến chính mình chưa ăn thứ gì, làm cho trong lòng hắn dâng lên một loại tình cảm ấm áp nhè nhẹ, từ sau khi chuyển phong giấy hồng cho nàng, tâm tình sợ bị cự tuyệt như là viên đá treo trên sợi dây rốt cục cũng bình an rơi xuống đất, cả người hắn từ trong ra ngoài rốt cuộc cũng trầm tĩnh lại.

Nàng ngại ngùng mở lên tấm chăn trắng bằng gấm và tơ tằm, nhất thời mùi hương hoa cỏ bao phủ, đem chăn mềm đắp lên lưng hắn, nàng ngồi xuống chiếc ghế tròn trước giường, bắt đầu từ bắp chân của hắn mà chậm rãi xoa bóp, chỉ thấy khóe mắt nhỏ bé của hắn chậm rãi khép lại, mi mắt vừa dài vừa cong rủ xuống, bên môi toát ra nụ cười yếu ớt thỏa mãn mà an tâm.

Còn chưa xoa bóp bắp chân bên kia, đã phát giác hắn đã ngủ rồi.

Ngoài cửa sổ một mảng đen như mực, màn đêm sớm đã kéo xuống, trong sân cách đó không xa có cây đèn cầy ấm áp lắc lư trong đêm tối giống như chấm nhỏ, không biết nơi nào từ xa xa truyền đến tiếng pháo phập phồng, sợ là đã sớm đến giờ Tuất rồi, nàng nghĩ, bàn tay nhỏ bé che miệng ngáp một cái, cố gắng chống đỡ mí mắt nặng trĩu, tiếp tục nhẹ nhàng giúp hắn xoa bóp.