Xuy Bất Tán Mi Loan

Chương 12




Ngày hôm đó lúc hoàng hôn, vị khách nhân đã đến bên trong Bạch phủ, Thiệu Ấn hướng tới cung nghênh đưa vào phòng khách, nhìn bãi trà thơm, liền phân phó một đám hạ nhân tản đi.

[…] (lại tả cảnh – giản lược)

Trước một tấm bình phong trang trọng hùng hậu án ngay trung tâm, trên bàn bày biện một ấm và chén trà nhỏ bằng bạc khắc hoa, Bạch Thế Phi cùng Nhâm Phiêu Nhiên ngồi ở hai bên bàn sơn hình chim ưng cùng với ghế rộng có tay nắm.

Bưng lên chén nhỏ nhấp một ngụm trà, lúc che lại thì Bạch Thế Phi thoáng ho nhẹ một phát.

Nhâm Phiêu Nhiên nghẹn ngào mà cười, chế nhạo nói, “Ngươi hoặc là đừng giả bộ, hoặc là muốn giả bộ thì phải có chút khạc nhổ, âm thanh ‘khụ khụ’ thanh thúy này, ý vị miên nhu (mềm mại), có điểm nào như là người mắc bệnh?”

“Ngươi đây ‘tiên thủ y đồng’ có thể đổi tên gọi ‘tiên nhĩ y đồng’ rồi.” Bạch Thế Phi cười hắc hắc, “Hôm nay tình hình trong triều như thế nào?”

“Quan viên bị thái hậu đuổi ra triều đình trước sau gộp lại đã có tầm mười vị.”

“Những người được an bài bù vào chỗ thiếu thì như thế nào?”

“Nói chung theo như kế hoạch của ngươi tiến hành, thông qua người trong kinh thành dẫn kiến ( giới thiệu gặp mặt ) cùng với cho người ngoài giả trang, trong đám người mới vào triều có năm người đứng đầu trong danh sách của ngươi, ngoài ra trong đám môn hạ, Xu Mật Viện, Tam Ti, Ngự Sử Đài cùng Gián Viện Lí, Hoàng Thượng cũng đã âm thầm an bài.”

Bạch Thế Phi nhẹ gật đầu, “Nghe nói thủ lĩnh bộ tộc Đảng Hạng ở Tây Bắc Triệu Đức Minh bởi vì bệnh trên người, cuối năm dự định phái kỳ nhi tử vào kinh diện thánh, chúc mừng năm mới cùng với áp vận vật tư tặng cho triều đình tặng?”

“Vâng, đến lúc đó đến sẽ là con thứ hai của hắn Triệu Nguyên Hoan.”

Bạch Thế Phi khẽ giật mình, “Chấp sự không phải con trai trưởng Triệu Nguyên Hạo của hắn sao?”

“Phụ trợ Triệu Đức Minh cai quản bộ tộc vẫn là Triệu Nguyên Hạo, nhưng lễ hàm nói người tới lần này không phải hắn mà sẽ là Triệu nguyên hoan.”

Bạch Thế Phi trầm tư suy nghĩ, bên môi dần dần trồi lên một chút hứng thú.

“Thế nào? Ở đây còn có huyền cơ hay sao?” Nhâm Phiêu Nhiên hiếu kỳ hỏi.

Bạch Thế Phi lắc đầu, “Chỉ là có chút nhận xét, bất quá hiện tại nói còn quá sớm.”



Triệu Nguyên Hạo kia tựa hồ vẫn chưa thượng vị đã có ý định không cùng triều đình giao hảo, nếu như một ngày kia Triệu đức minh chết bệnh mà để cho quyền hành của Đảng Hạng rơi vào tay hắn, đã hơn hai mươi năm giáp trụ biên phòng Tây Bắc ‘ hữu canh vô chiến’, nói không chừng sẽ vén mở một vòng khói lửa mới.

Nhâm Phiêu Nhiên che dấu vui vẻ, bắt đầu trao đổi chuyện chánh sự.

“Thái hậu ngày trước từng lệnh Tập Hiền Viện cùng lễ quan thỏa thuận kỹ càng nghi chú phục sức khi vào yết kiến thái miếu, sau đó lễ quan tấu thỉnh thái hậu khi hành lễ mặc chỉ có Hoàng thượng mới mặc áo long cổn, đeo trang sức có mười sáu chu long hoa cùng mười hai lưu châu buông xuống trước sau nghi thiên quan (mũ vua).”

“Nàng muốn khoác trên người cổn miện (áo long cổn cùng vương miện hoàng đế)hướng thái miếu tế tổ?” Bạch Thế Phi tuy nhiên hơi kinh ngạc, sắc mặt lại không có bao nhiêu là bất ngờ, tựa hồ là cử động này của Lưu Nga hoặc nhiều hoặc ít cũng nằm trong dự liệu của hắn.

“Hoàng Thượng hy vọng có thể ngăn cản nàng.” Nhâm Phiêu Nhiên nói, chính là bởi vì đang mang trọng đại, cho nên Triệu Trinh mới có thể chênh lệch hắn tới thân truyền lời nhắn.

Nếu như lúc tế tổ thái hậu khoác trên vai chính là đế phục, vị hoàng đế Triệu Trinh này bản tôn mặc cái gì? Đường đường nam nhi sáu thước, còn có mặt mũi nào đi theo nàng cùng nhau thăm viếng liệt tổ liệt tông Triệu gia.

Khuôn mặt Bạch Thế Phi chậm rãi trầm ngưng, “Việc này thực không dễ làm.”

Bao nhiêu năm rồi Lưu Nga vẫn muốn hưởng thụ đãi ngộ của thiên tử, bây giờ quyền thế của nàng trong triều đình rốt cục như mặt trời ban trưa, trong lễ mừng yết kiến long trọng nhất trong năm, đúng là cơ hội thật tốt cho nàng hướng các quan lại chứng minh rõ ràng bản thân, muốn ngăn cản việc làm lần này của nàng nói dễ vậy sao.

“Ngay cả ngươi cũng không có biện pháp sao?” Nhâm Phiêu Nhiên hỏi.

“Biện pháp cũng không phải nhất định không có.” Liều mạng đổi ra một hai vị trọng thần trong triều ra sức can gián, biết đâu nhiều ít gì có thể kiềm chế nàng, “Ta lo lắng chính là sau khi nghi điển chấm dứt.”

“Ngươi sợ nàng lại đối phó lại?”

“Xem thái độ tôn vinh của nàng bây giờ một tay che trời, làm sao có thể cho người ngoài nửa điểm làm trái, huống chi là tại nghi lễ long trọng vô cùng trọng yếu này kéo chân sau của nàng, sau đó chỉ sợ ngươi cùng ta còn có Hoàng Thượng đều lại không có một ngày tốt lành.”

Nhâm Phiêu Nhiên cười khẽ, “Khó trách ta trước khi đi Hoàng Thượng nói một câu nói.”

“Cái gì?”

“Hoàng Thượng nói lúc này hắn quyết tâm, cho dù ngươi buông tay đi làm, không cần để ý hậu quả như thế nào.”



“Hắn đương nhiên nói như vậy?” Bạch Thế Phi bắt đầu khẽ cười, tinh mâu nhấp nhoáng khác thường.

“Tự nhiên thật đúng.” Loại lời này ai dám bịa đặt nửa câu, Nhâm Phiêu Nhiên nhẹ giọng thở dài, “Cũng không thể trách Hoàng Thượng hung ác muốn đập nồi dìm thuyền, thái hậu đối với hắn càng lúc càng khinh mạn rồi.” Có thể nhẫn nại, không có thể nhẫn nhục .

“Đã Hoàng Thượng đã lòng dạ kiên định, không thể nói trước ta và ngươi cần trợ hắn một hồi.” Dừng một chút, Bạch Thế Phi nhìn về phía Nhâm Phiêu Nhiên, con mắt sáng lên hiếm thấy mà trở nên nghiêm túc mà sắc bén như dao bạc, giọng nói lạnh mà trầm đến cực độ, “Nghi điển từ đầu đến cuối, ngươi trong cung bình thường chăm sóc hắn.”

Khuôn mặt Nhâm Phiêu Nhiên giật mình, ngay cả âm thanh cũng thay đổi, “Ý của ngươi là — “

Trầm mặc hồi lâu, Bạch Thế Phi mới trì chậm chạp nói, “Ngươi suy nghĩ một chút, thái hậu vốn là đem Sở Vương Triệu Nguyên Tá – cháu Triệu Tông Bảo nuôi dưỡng một thời gian dài trong nội cung, bây giờ lại một mực thủ sẵn con trai của Kinh Vương Triệu Nguyên Nghiễm trong cung làm thư đồng cho Hoàng Thượng…”

Có lẽ nàng không nhất định có tâm tư hiểm ác như vậy, nhưng hôm nay muốn xung đột chính diện, hắn lại không thể không phòng ngừa vạn nhất.

Khuôn mặt Nhâm Phiêu Nhiên cả kinh trắng bệch, trên trán cơ hồ chảy ra mồ hôi lạnh.

Lưu Nga muốn bất quá chỉ là một con rối, nếu như ngày nào đó Triệu Trinh này làm Hoàng Thượng không nghe lời, làm cho nàng cảm thấy không hề hài lòng thuận ý, khi cần thiết, đem một người niên kỷ nhỏ hơn thao túng dễ dàng là con nỗi dõi nâng lên long ỷ đến mà cướp lấy, chuyện cũng không phải toàn bộ không có khả năng.

Có câu nói: hổ dữ không ăn thịt con, nhưng mà nói thế nhưng lại chưa bao giờ áp dụng cho trong cung, chỉ cần xem tiền triều Võ Tắc Thiên là đối đãi con trai ruột của mình như thế nào, liền biết đấu tranh vương quyền tàn khốc như thế nào, cốt nhục tình thân tình không hề tồn tại, mà chỉ có là ‘được làm vua thua làm giặc’.

Sau khi Nhâm Phiêu Nhiên rời đi, Bạch Thế Phi gọi Đặng Đạt Viên đến.

“Có vài chuyện tình sáng sớm ngày mai ngươi thay ta đi xử lý, trước hướng chỗ ngồi bọn người náo nhiệt ở Câu Lan tửu quán thả ra tin tức, nói y thuật Phiêu Nhiên siêu quần ta đã ‘thuốc đến bệnh trừ’, sau đó an bài ta cùng phu nhân ở hồi Yến phủ thăm viếng, ta cần cùng Yến đại nhân gặp mặt một lần, còn có, lệnh cho người của các châu phủ vùng Tây Bắc quan sát chặt chẽ, chỉ cần Triệu Nguyên Hoan tộc Đảng Hạng vừa vào quan lập tức truyền thư hồi phủ.”

Đặng Đạt Viên lĩnh mệnh sau vội vàng đi an bài.

Thần sắc Bạch Thế Phi trong trẻo nhưng lạnh lùng, một mình một người đã ngồi trong sảnh thật lâu, cuối cùng mới chậm rãi đứng dậy.

Chậm rãi trở lại Đệ Nhất Lâu, hơi nghiêng thủ đối với Bạch Kính ở sau lưng mà nói, “Đi hâm nóng một bình Tiên Lao đến đây.” Tự mình đi vào trong hành lang gấp khúc.

Lâm Uyển ở bên trong cành khô thưa thớt, nguyên lai mặt hồ Bích Lục đã kết thành miếng băng mỏng, tầng mây u ám lộ ra bầu trời không trăng không sao, không có cành ấm che lấp mà lộ ra con đường đá đầy tuyết, chẳng qua là sau này sương tuyết trở nên vô cùng ẩm ướt cùng lầy lội.

Bạch Kính đem rượu đến, hắn như cũ là vô thanh vô tức mà ẩn tại trong phù đình Thủy Các, lẳng lặng nhìn mặt hồ băng cách đó không xa ánh lên chút ánh sáng, lắng nghe tiếng sáo cô lạnh u thanh vang lên giữa đêm tối mênh mông, trong bóng tối một người chậm rãi tự rót uống một mình.