Xương Sườn Mềm

Chương 70




Thẩm Kiều năm ấy lớp 11 yêu sớm, đối tượng là học sinh thể dục lớp bên cạnh.



Bởi vì thường xuyên yêu cầu huấn luyện, cho nên hơi đen, màu da hơi sẫm hơn màu tiểu mạch.



Còn vì sao muốn yêu, đại khái là cảm thấy người bên cạnh ai cũng yêu, nếu cô không yêu thì hơi bị lạc quẻ.



Trong lúc yêu không nắm tay, không hôn. Càng miễn bàn đến hành động thân mật khác.



Mối tình này kết thúc cũng vì Thẩm Kiều.



Cô cảm thấy yêu sớm không thú vị như cô nghĩ.



“Cậu nói mấy phân đoạn lãng mạn như trong phim Hàn là thật hay giả vậy?” Lúc đó cô học lớp 12, bạn cùng bàn vì vừa thất tình mà nói không ôm bất luận chờ mong gì với tình yêu: “Trên thế giới này làm gì còn người đàn ông nào vừa đẹp trai vừa thâm tình.”



Thẩm Kiều phản bác: “Sao lại không có, ba tớ chính là người như vậy.”



Bạn ngồi cùng bàn chưa gặp ba cô nên đối với lời cô nói ôm thái độ nghi ngờ rất lớn.



Có những nữ sinh khi nhìn ba mình thì tự mang thêm bộ lọc, đây là chuyện rất bình thường.



Đối mặt với nghi ngờ, Thẩm Kiều cũng lười giải thích.



Ba cô chính là tiêu chuẩn đầu tiên để cô kén chồng.



Ít nhất phải đẹp trai như ba, biết chăm sóc, lại còn chung tình.



Cô lấy gương ra soi soi.



Cảm thấy tuy rằng đầu óc cô không tốt bằng mẹ, nhưng lớn lên cũng rất giống.



Cho nên tìm được cấp bậc như ba cô hẳn là cũng không phải hoàn toàn không có khả năng.



Mấy ngày nay Thẩm Kiều không ở nhà, tạm thời ở nhờ nhà họ Thẩm.



Mẹ cô đến thành phố khác công tác, có lẽ phải một tháng mới về được.



Ba cô xin nghỉ dài hạn đi cùng mẹ.



Cho nên Thẩm Kiều đến nhà họ Thẩm ở một thời gian.



Thím Vương nhìn Thẩm Kiều lớn lên từ nhỏ, cực kỳ thương cô.



Trong nhà thậm chí còn chuẩn bị riêng cho cô một phòng vũ đạo.



Lần trước đến đây vẫn còn học tiểu học, mấy năm qua nơi này cũng không có gì biến hóa.



Thím Vương cười nói: “Vừa hay tuần sau tiểu thiếu gia từ nước ngoài về.”



Thẩm Kiều nghi hoặc: “Tiểu thiếu gia?”



Thím Vương nói trí nhớ của cô quả thật kém quá, mới mấy năm không gặp đã quên không còn một mảnh.



“Chú nhỏ của cháu chứ ai.”



Thẩm Kiều nhớ lại, nhưng không hoàn toàn nhớ rõ.



Trong đầu có một hình dáng đại khái, da trắng, vóc dáng mảnh khảnh cao gầy, không thích nói chuyện.



Còn hay bị cô bắt nạt.



Nhưng kỹ hơn thì cô không có ấn tượng.



Ví dụ như trông anh thế nào, ví dụ như bọn họ từng nói chuyện gì.



Cô bổ sung “Mấy năm không gặp” của thím Vương là: “Tám năm không gặp.”



Thím Vương sửng sốt, hậu tri hậu giác gật đầu: “Đã rất lâu rồi, lúc đó cháu mới mấy tuổi nhỉ?”



Bà tính tính, hơn nửa ngày cũng chưa tính ra.



Thẩm Kiều tri kỷ mở miệng: “Cháu mười tuổi.”





“Đúng đúng đúng, mười tuổi.” Thím Vương còn khoa tay múa chân một chút: “Mới đứng đến đây thím.”



Tay bà hạ xuống: “Mới đến đây tiểu thiếu gia. Nhưng mà lúc ấy cháu còn nhỏ mà nghịch ngợm lắm, nhoáy cái đã trèo lên cây, dỗ thế nào cũng không chịu nghe. Tiểu thiếu gia không nói lời nào cứ đứng mãi ở dưới chờ cháu.”



“Ban đầu thím còn nghi hoặc, sao cậu ấy không khuyên cháu xuống dưới, làm gì cứ như người câm đứng đó. Sau lại có một lần cháu không đứng vững, từ phía trên ngã xuống, được cậu ấy kịp thời tiếp được. Lúc ấy thím mới biết, cậu ấy á, là sợ cháu ngã đấy.”



Những cái này Thẩm Kiều sớm đã không có ấn tượng gì.



Thím Vương đã thu dọn phòng cho cô từ hôm trước: “Đói bụng thì gõ cửa phòng thím, thím nấu mỳ cho cháu.”



Thẩm Kiều nói cảm ơn, gỡ cặp sách từ trên vai xuống, tùy tay ném trên ghế.



Cả người dang rộng nằm trên giường.



Cả một ngày thật khiến cô mệt chết.



Buổi sáng đến phòng vũ đạo tập múa, giữa trưa đi gặp Tiểu Viện, buổi chiều ăn cơm với bạn cùng bàn.



Sau đó lại ngồi xe tới Thẩm gia.



Cô đạp rớt giày trên chân, kéo chăn bên cạnh đắp lên người.



Mơ màng nặng nề ngủ một giấc, 8 giờ tối mới tỉnh.



Cô xuống phòng khách, thím Vương còn chưa ngủ.



Đang chăm sóc mấy bồn hoa, nhìn thấy Thẩm Kiều, bà vội hỏi: “Đói bụng không, thím đi nấu mì cho cháu.”



Nói rồi buông bồn hoa trong tay xuống.



Thẩm Kiều ngồi xuống: “Không cần phiền toái như vậy đâu ạ, buổi tối cháu không ăn.”



Thím Vương nghe lời này, nhăn mày: “Vậy sao được, cơm chiều cháu đã không ăn rồi.”



Thẩm Kiều nói: “Bọn cháu học vũ đạo phải duy trì cân nặng, nếu vượt quá cô giáo sẽ phạt.”



“Ăn một bữa có sao, cũng béo không bao nhiêu, cô giáo cháu không nhận ra đâu.”



“Trong phòng học có cân đấy ạ, trước khi vào lớp phải cân.”



Thím Vương nghe thế, thở dài: “Vậy thật vất vả.”



Thẩm Kiều nhìn bồn hoa màu hồng nhạt trên bàn, hỏi thím Vương: “Thím, đây là hoa gì ạ?”



“Đây là Hà Tân Anh, năm kia chú nhỏ của cháu về nước trồng đấy.”



Đẹp phết.



Thẩm Kiều nhìn khắp nơi, nơi này trang hoàng khiến người ta có một loại cảm giác thực giản dị lịch sự tao nhã.



Xem ra vị chú nhỏ này là một người rất có phẩm vị.



“Cháu còn tưởng mấy năm nay chú nhỏ ở nước ngoài không về cơ.”



Thím Vương cười nói: “Bởi vì mỗi lần cậu ấy về cũng không ở được mấy ngày, lần này về chắc là không đi nữa.”



Thẩm Kiều duỗi tay chạm chạm cánh hoa: “Tốt nghiệp rồi ạ?”



“Tốt nghiệp sớm.”



Thẩm Kiều nghe được vài chuyện về chú nhỏ.



Mười sáu tuổi đã trúng tuyển đại học trọng điểm, học liên tiếp cử nhân thạc sĩ tiến sĩ, tốt nghiệp xong lại ra nước ngoài.



So sánh ra, Thẩm Kiều cảm thấy có lẽ mình có thể xếp vào hàng ngũ đần độn.



Thẩm Kiều lấy ly nước đá, đi đến máy nước khoáng, thả ly nước vào, ấn chốt mở.



Thím Vương nói: “Cụ thể cũng chưa nói khi nào về, dù sao cũng loanh quanh mấy ngày này.”




Cốc nước kia giống như được đánh tan, bọt khí màu trắng dần dần nổi lên từ dưới đáy.



Thẩm Kiều lấy ly nước, đi đến bên cạnh ngồi xuống.



Cô hơi lo lắng hỏi: “Ngày thường có lẽ cháu sẽ hơi ồn, chú nhỏ sẽ không đuổi cháu đi chứ?”



Thím Vương cười nói: “Chú cháu chẳng lẽ còn không rõ tính cháu à? Yên tâm, cách âm trong nhà rất tốt, cho dù cháu nháo lật trời cậu ấy cũng không nghe thấy đâu.”



Thẩm Kiều lúc này mới yên tâm.



Cô liếc mắt nhìn đồng hồ treo tường, vừa mới ngồi một lát mà đã 9 giờ.



Ngày mai còn phải dậy luyện tập sớm.



Cô uống hết ly nước khoáng, vội vã lên lầu: “Thím Vương, cháu đi ngủ trước đây, ngủ ngon.”



Thím Vương thấy dáng vẻ vội vàng của cô, theo phía sau dặn dò: “Chạy chậm thôi tiểu tổ tông của thím, coi chừng ngã đấy.”



——-



Mỗi ngày Thẩm Kiều sợ nhất cân trọng lượng và áp mu bàn chân.



Cô nằm trên mặt đất, cô giáo dẫm lên mu bàn chân của cô áp xuống phía mặt đất, mu bàn chân và chân tạo thành một đường thẳng tắp.



Đau đến chảy cả nước mắt, móng tay cắm vào lòng bàn tay đến bật cả máu.



Cuối cùng cũng chịu đựng đến khi hết giờ, cô thở phào một hơi, nước mắt vẫn còn lưng tròng.



Lúc này mới hậu tri hậu giác cảm nhận được lòng bàn tay nóng rát đau đớn.



Cô giáo nhìn thoáng qua, từ hòm thuốc lấy ra một cái băng keo cá nhân cho cô: “Buổi chiều cắt móng tay đi, sắp thi rồi còn làm móng.”



Móng tay là chiều hôm qua Tiểu Viện kéo cô đi làm, nói là sau trường có một tiệm nail vừa khai trương, giảm 90%.



Màu trơn chỉ cần mười chín đồng.



Thẩm Kiều vốn không định làm, nhưng không chịu nổi Tiểu Viện khuyên mãi, cho nên cô mới đồng ý.



Hôm đó tan học, cô đến siêu thị gần đó mua nước tẩy móng tay.



Có thể là mua phải loại chất lượng kém nên lau thế nào cũng không sạch, cho nên cô dùng tay bóc đi.



Bóc đi cả mảng móng tay của mình như bóc bánh.



Móng tay cô ngược lại thành vụn bánh.




Cô quyết định không bao giờ đi làm móng nữa.



Khó khăn lắm mới tẩy sạch, cô lấy di động đi đến bên cửa sổ, bắt đầu nhiệm vụ mỗi ngày.



Gọi điện thoại cho ba mẹ.



Ba cô còn đỡ, nhưng mẹ cô sẽ lải nhải, chuyện lớn chuyện bé phải dặn dò vài lần mới được.



Đến kỳ sinh lý đừng ăn cay, cũng đừng ăn lạnh, dạo này nhiệt độ hạ nhanh, phải mặc dày một chút, đừng vì đẹp mà mặc ít.



Thẩm Kiều không chút để ý đáp.



Kiều Nguyễn nghe ngữ khí không để bụng của cô là biết cô ngại mình lải nhải, cũng không muốn nói tiếp. Đưa di động cho Thẩm Phụ: “Anh nói với con gái anh đi.”



Vốn cho rằng ba ba sẽ tiếp tục những lời dặn dò của mẹ, Thẩm Kiều không tiếng động thở dài.



Bên kia an tĩnh một hồi, tiếng cười của ba dịu dàng: “Đĩa than lần trước con muốn, ba mua được cho con rồi.”



Kiều Nguyễn tức đến đấm anh: “Em bảo anh nhắc nó mặc nhiều quần áo, anh nói cái này làm gì!”



Tiếng cười của Thẩm Phụ so với vừa nãy càng thêm vài phần sủng nịch: “Anh đang định nói.”



Anh tượng trưng nói một câu, lặp lại không sót những gì Kiều Nguyễn vừa nói: “Dạo này nhiệt độ hạ nhanh, phải mặc dày một chút, đừng vì đẹp mà mặc ít.”




Kiều Nguyễn tức đến đấm anh mạnh hơn.



Thẩm Kiều cách di động cũng có thể nghe được tiếng vang: “Thẩm Phụ, anh đừng có mà có lệ như thế!”



Người đàn ông ăn đau cười vài tiếng: “Không có lệ, vừa rồi anh nghiêm túc nghe em nói.”



“Ai bảo anh nhớ kỹ những lời em nói, em bảo anh dặn dò nó.”



“Một câu nói hai lần con gái có thể nhớ rõ hơn.”



“Anh đừng có ngụy biện với em!”



Thẩm Kiều bất đắc dĩ thở dài, cúp điện thoại.



Cô nằm bò ở cửa sổ một lát, nơi này yên lặng, cũng hoang vắng.



Nghe nói trước đây nhà họ Thẩm không ở nơi này, sau khi ông Thẩm qua đời, chú nhỏ mới chuyển về đây.



Tuy rằng ba mẹ trước nay chưa bao giờ nhắc đoạn chuyện cũ kia với cô.



Nhưng Thẩm Kiều vẫn biết.



Ba ba không phải con trai ruột của ông Thẩm, ba được nhận nuôi, hơn nữa thời thơ ấu của ba đã phải chịu cực đại tra tấn cả về thể xác lần tinh thần.



Thậm chí thiếu chút nữa thành bệnh tâm thần.



Cho nên về sau ba mới có thể trở thành bác sĩ tâm lý.



Tuy rằng chưa từng gặp qua ông Thẩm, nhưng trong lòng Thẩm Kiều cũng có hận ông ấy.



Còn về nguyên nhân chọn vị trí hẻo lánh, là do nơi này không có cao ốc che tầm mắt.



Là một nơi tuyệt vời để ngắm cảnh đêm.



Cô nhìn ánh trăng, cảm thấy hơi mệt, vừa mới chuẩn bị đóng cửa sổ đi vào thì dưới lầu có một chiếc xe hơi màu đen từ vòng xuyến quẹo vào.



Những cây long não được trồng hai bên con đường nhỏ chỉ đủ cho một chiếc xe đi qua, lúc này lá cây đã sớm rụng hết.



Ánh đèn xe phá vỡ màn đêm.



Giống như tấm màn màu đen của sân khấu bị xé toạc một lỗ hổng.



Thẩm Kiều tò mò nhìn xuống.



Cửa xe phía sau mở ra, một người đàn ông từ trên xe xuống dưới.



Một thân tây trang màu xám, bên ngoài là áo khoác dạ, làn da trắng như sứ, màu sắc môi khá nhạt.



Thân hình thon dài thẳng tắp như những cây tùng bách.



Anh đi vào bên trong, nhưng mới đi được hai bước đã dừng lại, như cảm nhận được cái gì, anh ngẩng đầu nhìn lên trên.



Vừa lúc chạm vào tầm mắt của Thẩm Kiều.



Lúc cô còn nhỏ không thích ngủ, bà ngoại sẽ kể chuyện cho cô.



Truyền thuyết ở thật lâu trước kia, trong núi có một con hồ ly đực.



Ban ngày nó là hồ ly, tới ban đêm sẽ biến thành người.



Dùng vẻ ngoài của anh ta lừa gạt những cô gái, sau đó ăn thịt bọn họ luôn.



Bà ngoại nói, đàn ông đẹp trai đều là người xấu.



Đương nhiên, ngoại trừ ba của cô.



Đôi tay Thẩm Kiều vịn bệ cửa sổ, không quá lễ phép cười cười với anh: “Anh là hồ ly sao?”