Kiều Nguyễn đi công tác, không ở Phái Thành.
Nhà trẻ hôm nay khử độc nên được nghỉ. Thẩm Phụ dành riêng một ngày để chơi với Thẩm Kiều.
Vì để tiện chăm sóc con, Thẩm Phụ mang máy tính ra phòng khách làm việc.
Thẩm Kiều chơi một mình cũng rất hăng say.
Hết tắm cho búp bê lại khám bệnh, so với Thẩm Phụ còn bận rộn hơn.
Bé dùng ống nghe đồ chơi nghe nhịp tim cho búp bê, sau đó vẻ mặt hoảng sợ ngồi dậy: “A, sốt rồi.”
Bé vội vội vàng vàng ôm búp bê phát sốt tới tìm Thẩm Phụ, ngữ khí cũng hoảng loạn: “Ba ơi, con gái của con bị sốt, ba mau khám cho nó đi.”
Tay gõ bàn phím của Thẩm Phụ dừng lại, ngước mắt: “Con gái?”
Thẩm Kiều gật đầu, nhét cháu gái vào lòng ông ngoại, nghiêm túc giới thiệu: “Nó Thẩm Băng Lệ Mộng*.”
(沈冰泪梦: có vẻ là tên nửa trung nửa anh ví dụ như Việt Nam mình cũng có Anna Trương, đại loại như vậy. Mà tại bên Trung họ hay Trung hoá tê nước ngoài nên mình đã tìm lòi mắt mà không rạ ạ. Huhu. Mình để nguyên hán việt nhé ạ)
Thẩm Phụ cười khẽ: “Còn sinh con lai?”
“Nó cùng họ với con.” Thẩm Kiều thúc giục Thẩm Phụ: “Ba ba, ba là bác sĩ, ba mau chữa cho nó, nếu không nó sẽ chết mất.”
Bé hẳn là vừa ăn dưa hấu, bên miệng vẫn còn dính đỏ, Thẩm Phụ ôm bé vào phòng rửa mặt, lau mặt cho bé.
“Nhưng ba là bác sĩ tâm lý.”
Thẩm Kiều không biết bác sĩ tâm lý là cái gì, trong mắt bé, bác sĩ đều giống nhau.
Bé ôm cánh tay Thẩm Phụ lắc lắc: “Ba ba, ba mau tiêm cho nó đi, tiêm một mũi là tốt rồi.”
Miệng và mắt của Thẩm Kiều giống anh, nhưng khuôn mặt lại giống Kiều Nguyễn.
Lúc làm nũng lại giống Thẩm Phụ.
Thẩm Phụ ngồi xổm xuống, lau nước trên tay bé, động tác dịu dàng: “Được, ba tiêm cho nó.”
Thẩm Kiều vẫn luôn ở bên cạnh ra vẻ cảm ơn bác sĩ.
Mái bằng, đuôi ngựa hai bên, mặc một cái váy yếm bò.
Tóc là Thẩm Phụ buộc cho bé.
Ngày thường cũng đều là Thẩm Phụ chải đầu cho con, Kiều Nguyễn buộc rất xấu, Thẩm Kiều cũng không thích, còn thường xuyên lén cáo trạng với Thẩm Phụ: “Mỗi lần mẹ buộc tóc đều một bên cao một bên thấp.”
Thẩm Phụ lục tìm trong đống đồ chơi của con, lấy ra cái ống tiêm.
Thẩm Kiều đứng ở một bên, khẩn trương gần chết, tay nhỏ gắt gao nắm chặt ống quần Thẩm Phụ.
“Ba ba, ba nhẹ thôi, đừng làm đau nó.”
Thẩm Phụ đáp ứng: “Được.”
Tóc của búp bê rất dài nên hơi vướng víu, anh vốn định vén tóc của nó về đằng sau, kết quả dùng lực hơn lớn.
…… Rụng đầu.
Thẩm Kiều sững sờ.
Thẩm Phụ vừa xin lỗi, vừa lắp đầu búp bê lên.
Có lẽ là sợ Thẩm Kiều khổ sở nên hơi sốt ruột chút.
Đầu ngược……
Tâm hồn bé nhỏ của Thẩm Kiều chịu tổn thương cực đại, bé khóc nức nở, vừa khóc vừa nắm chặt nắm tay nhỏ xíu đấm Thẩm Phụ: “Huhuhu, ba không bao giờ là ba ba con yêu nhất nữa!”
Giận dỗi, cơm chiều cũng không chịu ăn, Thẩm Phụ dỗ mãi mới chịu ăn hai miếng, vừa ăn vừa khóc.
Thẩm Phụ lau nước mắt cho con: “Là ba không tốt, lần sau ba sẽ chú ý.”
Thẩm Kiều khóc đến thân thể bé nhỏ run rẩy: “Nó chết rồi, làm gì còn lần sau.”
“Lần sau ba lại mua cho con con mới.”
Dỗ mãi mới được.
Thẩm Kiều nói phải cử hành lễ tang cho nó, bé không biết chữ, cũng không biết viết, nhờ ba viết cho một tấm bia mộ.
【 Mộ của Thẩm Băng Mộng Lệ 】
Thậm chí còn làm riêng một mâm trái cây, chẳng qua là dâu tây và nho đã bị Thẩm Kiều khóc mệt xong ăn luôn rồi.
Chỉ còn lại hai quả táo bé không thích ăn.
Buổi tối tắm rửa xong, Thẩm Phụ gọi điện thoại cho Kiều Nguyễn.
Gọi video.
Nhìn thấy mẹ, Thẩm Kiều lại bắt đầu khóc, khóc lóc mách với mẹ: “Mẹ, ba vặn rụng đầu con gái con!”
Mặt Thẩm Kiều gần như dán sát vào màn hình di động.
Thẩm Phụ nói: “Con đừng dính miệng vào, có vi khuẩn.”
Thẩm Kiều không để ý tới anh, khóc tê tâm liệt phế.
Kiều Nguyễn bảo con đừng nóng, nói từ từ cho mẹ nghe.
Bé bô lô ba la nói một hồi, Kiều Nguyễn hỏi: “Là búp bê tháng trước mẹ mua cho con à?”
Bé gật đầu, kéo cánh tay ba qua, dùng tay áo ba lau nước mắt: “Đúng vậy, là con tóc màu xanh.”
“Mẹ nhớ hình như con không thích màu xanh mà.”
Bé vội gật đầu: “Thích, tủ quần áo của con có rất nhiều váy xanh, lần trước dì Nguyệt Minh dẫn con đi mua.”
Kiều Nguyễn giống như bà ngoại sói lừa trẻ con, dăm ba câu đã dời đi lực chú ý của bé.
Đến cuối cùng, bé đã hoàn toàn quên mất mình còn có một đứa ‘con gái’ mới bị vặn rụng đầu.
Nói mãi cũng đến thời gian đi ngủ của bé.
Bảo mẫu ôm bé về phòng, thời gian còn lại thuộc về Thẩm Phụ.
Mới ba ngày không gặp, thật giống như cách non nửa đời người.
Thẩm Phụ nói phải ngắm cô thật kỹ, bảo cô để điện thoại lại gần.
Kiều Nguyễn đặt điện thoại ở bên cạnh, vừa làm việc vừa gọi video với anh.
Thẩm Phụ cũng không quấy rầy cô, cứ như vậy yên lặng nhìn.
Thật sự không nhịn được, mới nhẹ giọng nói một câu: “Anh rất nhớ em.”