Thẩm Phụ không dám lên tiếng, cũng không dám động.
Sợ tất cả những thứ này chỉ là một giấc mơ, động tĩnh hơi lớn một chút, mộng sẽ tỉnh.
Nhưng thật ra, đây là cảnh tượng xa vời mà nằm mơ anh cũng không dám.
Qua thật lâu, anh mới một lần nữa xác nhận: “Thật à?”
“Không gạt anh, cũng không phải nói giỡn, mà là thật sự muốn ở bên anh?”
Mặc kệ anh hỏi bao nhiêu lần, Kiều Nguyễn đều có kiên nhẫn trả lời lại bấy nhiêu lần.
“Là thật.”
“Sẽ không lừa anh, cũng không phải nói giỡn, là thật sự muốn ở cùng anh, cùng Thẩm Phụ ở bên nhau.”
Thẩm Phụ không nói, đầu chôn sâu vào cổ cô.
Cho dù chỉ là một giấc mộng, anh cũng biết đủ.
Yên lặng giằng co một khoảng thời gian rất dài.
Thẩm Phụ cuối cùng cũng chịu buông tay.
Kiều Nguyễn phải đi làm, Thẩm Phụ kiên trì muốn lái xe đưa cô đi.
Cho dù Kiều Nguyễn lần nữa cự tuyệt, anh cũng không hề giống trước thỏa hiệp gật đầu.
Có lẽ đàn ông ở vào thời kỳ tình yêu cuồng nhiệt đều tương đối dính người. Kiều Nguyễn nghĩ.
Cuối cùng cô đồng ý.
Cô vừa ngồi vào ghế phụ, Thẩm Phụ nghiêng người qua hướng cô.
Khoảng cách gần quá, hơi thở của anh gần như xẹt qua cổ cô.
Hơi thở ấm áp.
Trên người anh luôn có mùi hương thanh dịu cực nhẹ, không phải nước hoa, cũng không phải sữa tắm.
Mỗi lần Kiều Nguyễn ngửi được đều sẽ cảm thấy tâm an.
Nhưng giờ phút này, tim cô lại đập nhanh hơn rất nhiều.
Có chút khẩn trương, nhưng lại giống như đang chờ mong cái gì.
Cô nắm chặt túi xách.
Tiếng vang cùm cụp nhỏ, là tiếng đai an toàn được thắt.
Kiều Nguyễn chớp chớp mắt.
Ý thức được chính mình nghĩ nhiều.
Cốt truyện phim thần tượng cũ này vậy mà lại khiến tâm thần cô nhộn nhạo.
Thật là không cốt khí.
Nhưng Thẩm Phụ lại không lập tức ngồi dậy mà vẫn duy trì tư thế thắt đai an toàn cho cô, thân thể tới gần cô, tay chống ở một bên.
Phảng phất như giam cô trong lòng mình.
Anh là bác sĩ tâm lý, cực kỳ giỏi quan sát những biểu tình nhỏ.
Anh đương nhiên biết vừa rồi Kiều Nguyễn suy nghĩ cái gì.
Đè thấp tiếng cười từ trong cổ họng tràn ra: “Có thể chứ?”
Anh như đang thỉnh cầu, cũng như đang dò hỏi.
Kiều Nguyễn ngẩn người, ngước mắt: “Cái gì?”
Lúc này vừa lúc bốn mắt nhìn nhau, Kiều Nguyễn mới rõ ràng chính xác cảm nhận được khoảng cách giữa bọn họ gần thế nào.
Là khoảng cách mà Thẩm Phụ chỉ hơi chút cúi đầu là sẽ đụng tới.
Anh nhìn môi cô, lại nhìn đôi mắt cô, dịu dàng lặp lại: “Có thể chứ?”
Kiều Nguyễn vội vàng cúi đầu, cả khuôn mặt đều đỏ lên.
Mặc dù anh chưa nói ra miệng, nhưng đôi mắt tràn đầy khát vọng kia đã sớm không tiếng động hỏi ra.
Có thể chứ, có thể hôn em không?
Quá…… Quá sớm đi.
Bọn họ vừa mới ở bên nhau.
Không chờ được trả lời, Thẩm Phụ cũng không nóng nảy. Không sao, dù sao bọn họ đã ở bên nhau.
Tương lai còn dài.
Anh có thể chờ.
Hơn nữa……
A Nguyễn của anh, dáng vẻ đỏ mặt thật đáng yêu.
Xe chạy đến viện nghiên cứu, Thẩm Phụ đỗ xe xong, đưa cô vào.
Kiều Nguyễn bảo anh đừng tiễn: “Em đi thang máy là đến rồi, đi không được mấy bước.”
Thẩm Phụ tươi cười ôn nhu: “Chỉ đưa em vài bước thôi.”
Kiều Nguyễn không có cách nào với anh.
Rõ ràng lúc chưa ở bên nhau, Thẩm Phụ đưa ra yêu cầu, nếu cô không muốn, nói cự tuyệt là cự tuyệt.
Không một chút do dự.
Nhưng sau khi chân chính xác nhận quan hệ, cô lại dễ dàng mềm lòng.
Càng nhiều còn là luyến tiếc.
Luyến tiếc thấy anh khổ sở khi bị từ chối.
Chẳng lẽ đây là yêu?
Nhưng mà trước kia cô yêu đương rõ ràng không phải như thế.
“Thẩm Phụ.”
Cô đột nhiên đến gần rồi gọi tên anh.
Thẩm Phụ nhẹ nhàng rũ mắt: “Hửm?”
“Mấy ngày nay anh nấu ăn cho em có phải anh cho em ăn bùa mê thuốc lú gì không?”
Thẩm Phụ sửng sốt một lát, sau đó nhẹ nhàng cười: “Ừ, bùa yêu, cả đời này em chỉ có thể yêu một mình anh.”
Anh cuối cùng vẫn đưa Kiều Nguyễn lên lầu.
Không có cách nào, Kiều Nguyễn phát hiện bây giờ mình không thể nào từ chối anh được.
Dự báo thời tiết ngày hôm qua tuyên bố báo động cam, buổi chiều sẽ có mưa to.
Thẩm Phụ dặn dò buổi tối cô nhớ mặc áo khoác, đừng để bị lạnh.
Trần Giáng một bên uống cà phê, một bên trốn sau bàn làm việc của mình, chỉ lộ ra một đôi mắt, lén lút nhìn trộm.
Kiều Nguyễn sắp bắt đầu làm việc, Thẩm Phụ mới lưu luyến không rời mà đi.
Trần Giáng đến gần, ý vị thâm trường nhìn Kiều Nguyễn: “Sao anh cảm thấy……”
Kiều Nguyễn nhìn anh: “Cảm thấy cái gì?”
“Cảm thấy một màn vừa rồi giống như mẹ không yên tâm con gái đi học xa.”
Kiều Nguyễn nghe xong hình dung của anh thì mắt trợn trắng.
“Đừng làm phiền em, em còn có một đống lớn công việc phải làm.”
Trần Giáng cũng không phải người có mắt như vậy, mặc kệ Kiều Nguyễn đã bắt đầu xua đuổi, anh vẫn phịch một cái ngồi xuống.
Rất có tư thế muốn cùng cô chạm đầu gối tâm sự: “Bầu không khí của hai người hôm nay…không giống bình thường.”
Nghe được anh nói, Kiều Nguyễn hơi có chút phản ứng, cô ngẩng đầu khỏi đống công việc rườm rà.
“Không giống cái gì?”
Trần Giáng một tay chống cằm, nỗ lực cướp đoạt trong một biển tri thức: “Ánh mắt hai người giống như phụt ra một loại gắn bó keo sơn, nhão nhão dính dính, làm người khó chịu, được gọi là tình yêu.”
Nói đến hai chữ tình yêu, Trần Giáng phản ứng kích động đứng lên: “Hai người không phải là……?”
Không thể tưởng tượng được anh còn rất thông minh trong phương diện này.
Kiều Nguyễn cũng không tính giấu giếm, cô gật gật đầu: “Đúng là bọn em ở bên nhau.”
“Ở bên nhau?” Trần Giáng hóa đá.
Cái này có nghĩa là gì, có nghĩa là độc thân cùng anh lại mất đi một vị.
Anh thống khổ lăn trở về chỗ ngồi của mình.
Còn chưa có cách nào chấp nhận hiện thực.
Di động của Kiều Nguyễn rung lên vài cái.
Thẩm Phụ gửi tin nhắn cho cô.
Một tấm hình.
Cô click mở, hàng tươi sống của siêu thị dưới nhà.
Thẩm Phụ: 【 Em muốn ăn gì? 】
Kiều Nguyễn mím môi cười cười: 【 Gì cũng được ạ? 】
Thẩm Phụ: 【 Ừ, gì cũng được. 】
Kiều Nguyễn cũng không khách khí, nói hết một lượt các món mình muốn ăn.
Vốn cho rằng Thẩm Phụ sẽ nói nhiều như vậy cô ăn không hết.
Kết quả anh cái gì cũng không nói.
Đơn giản một chữ ‘Được’.
Kiều Nguyễn nhìn chằm chằm mấy lịch sử trò chuyện vài lần.
Cảm giác yêu đương hình như cũng không tồi.
Chẳng qua chỉ là mấy chữ bình thường mà không hiểu sao lại khiến tâm tình cô tốt lên.
Lâm Trản cầm mấy cốc cà phê tiến vào, là Starbucks cậu vừa mua gần đây.
Trần Giáng cầm ly latte cậu đưa qua, lông mày nhếch về phía Kiều Nguyễn: “Đầu óc sư tỷ của cậu hỏng rồi, từ nãy cứ nhìn di động cười ngây ngô.”
Lâm Trản cũng phát hiện, nhưng cậu chỉ nhẹ giọng cười cười: “Có thể là có chuyện gì vui vẻ.”
Cậu lấy ra hộp điểm tâm ngọt mua riêng cho Kiều Nguyễn, vừa muốn mang qua thì Trần Giáng tiếp lời cậu gật đầu: “Có thể không vui sao, cây vạn tuế cuối cùng cũng nở hoa rồi.”
Lâm Trản ngẩn người: “Cái gì cây vạn tuế ra hoa?”
Trần Giáng nói cho cậu: “Sư tỷ cậu, đang yêu.”
Lâm Trản có vài giây không có phản ứng lại đây, giọng nói khô khốc hỏi: “Với ai?”
“Bác sĩ tâm lý kia.”
Lâm Trản không nói chuyện.
Qua thật lâu mới gật đầu: “Thật ạ?”
Trần Giáng xua tay thở dài: “Trúng tà trúng tà.”
Lâm Trản cười nói: “Đây là chuyện tốt.”
Cậu mang cốc americano và hộp điểm tâm ngọt sang: “Sư tỷ, ăn chút đồ ăn rồi lại làm việc.”
Dường như sợ nội dung trong di động bị phát hiện, Kiều Nguyễn theo bản năng thả điện thoại lại trên bàn.
Rõ ràng cũng không có gì quá mức riêng tư.
Cô nói cảm ơn với Lâm Trản, thấy sắc mặt cậu không tốt lắm, cho rằng bệnh của cậu còn chưa hết: “Cậu không thoải mái chỗ nào à?”
Lâm Trản lắc đầu: “Có thể là vừa mới ở bên ngoài gió lạnh thôi ak.”
Mấy ngày hôm trước cậu bị cảm, xin nghỉ ốm.
Hôm nay mới quay lại đi làm.
Kiều Nguyễn không yên tâm, mở ngăn kéo đưa nhiệt kế cho cậu, bảo cậu kiểm tra nhiệt độ.
Lâm Trản muốn nói bệnh của cậu hết rồi, sốt cũng đã hạ.
Nhưng cuối cùng vẫn yên lặng nuốt xuống, cầm nhiệt kế đi về phía sau.
Kiều Nguyễn vội vàng làm việc cũng không quên chuyện này.
Đến giờ gọi Lâm Trản lại: “Xem bao nhiêu độ.”
Lâm Trản lấy nhiệt kế từ nách ra, có chút ngượng ngùng: “Sư tỷ, tự em xem.”
Kiều Nguyễn khẽ hất hàm, nói cậu: “Cái này có gì mà thẹn thùng, đưa đây.”
Lòng bàn tay cô hướng lên trên hất hất.
Không có cách nào, ai bảo Lâm Trản quá hiểu chuyện, hiểu chuyện quá mức.
Bởi vì sợ chậm trễ tiến độ công việc mà bị cảm cũng không chịu nói.
Nếu không phải lần trước Kiều Nguyễn thấy cậu đi đường cũng xiêu vẹo thì chỉ sợ cậu sốt cao té xỉu mới chịu đi bệnh viện.
Kiều Nguyễn nhận nhiệt kế cậu đưa, 37.5.
“Sốt nhẹ.” Kiều Nguyễn nhíu mi: “Hôm nay cậu về trước nghỉ ngơi đi.”
Cậu vội nói: “Thật sự không cần, hôm nay không phải có thực nghiệm phải làm sao ạ?”
Kiều Nguyễn vừa nhấc mắt, cậu cứng người, chậm rãi cúi đầu.
“Yên tâm, có mấy người bọn họ, làm được.”
Lâm Trản vẫn không nói lời nào.
Kiều Nguyễn hỏi cậu: “Hôm nay tâm trạng không tốt à?”
Cậu lắc đầu: “Không có, khá tốt ạ.”
Cậu không muốn nói, Kiều Nguyễn cũng không hỏi, tiếp tục nhìn những số liệu trên máy tính.
Qua thật lâu, Lâm Trản rốt cuộc lấy hết can đảm hỏi một câu: “Nghe Trần sư huynh nói, sư tỷ yêu đương ạ?”
Nhắc tới việc này, trên mặt Kiều Nguyễn mang theo ý cười: “Ừ.”
Là nụ cười mà Lâm Trản chưa từng thấy qua.
Ngọt ngào, lại mang theo vài phần sủng nịch.
Hâm mộ người đàn ông kia, nhưng không có ghen ghét.
Tuy rằng hơi khổ sở, nhưng Lâm Trản vẫn trong khoảng thời gian ngắn nhất nhanh chóng điều chỉnh lại tâm trạng
“Chúc mừng sư tỷ.”
Tiểu sư đệ ngoan ngoãn như vậy, Kiều Nguyễn từ trong túi lấy ra một hộp chocolate đưa cho cậu: “Mau về nghỉ ngơi đi, đừng để bệnh nặng hơn.”
Lâm Trản nghe lời gật đầu: “Vâng!”
Cậu rất thích Kiều Nguyễn, nhưng cũng biết, Kiều Nguyễn đối với cậu chỉ là tình nghĩa sư tỷ đệ bình thường.
Lâm Trản cũng chưa bao giờ nghĩ tới muốn vượt rào.
Tuy rằng khi biết được cô cùng người khác ở bên nhau vẫn không thể tránh khỏi sẽ khổ sở.
Nhưng cậu vẫn hy vọng Kiều Nguyễn có thể cùng người nọ lâu dài hạnh phúc.
Trần Giáng trong lúc làm việc hay thích trộm lười, anh cầm ly latte đi tới: “Lâm Trản sao lại thế này, vừa tới đã về rồi.”
Kiều Nguyễn đầu cũng không ngẩng: “Vẫn còn hơi sốt, em bảo về nghỉ ngơi thêm một ngày.”
Anh uống ngụm latte, cảm khái nói: “Người trẻ tuổi mà sao sức khoẻ lại kém vậy.”
Những lời này chậm chạp không được đáp lại, anh tò mò cúi đầu xem.
Kiều Nguyễn đang mặc áo khoác.
Trần Giáng thấy cô dáng vẻ vội vã ra cửa, nghi hoặc hỏi: “Đi đâu?”
Cô tươi cười ngọt ngào: “Đi ăn cơm ~”
Trần Giáng: “Đ* mẹ.”