Trời sáng rồi mà Kiều Nguyễn không buồn ngủ, dọn dẹp một chút rồi cũng đi làm thôi.
Thẩm Phụ phỏng chừng cũng không ngủ bao lâu, Kiều Nguyễn bảo anh đi ngủ thêm một lát, dù sao cũng không cần đến bệnh viện.
Thật ra Thẩm Phụ không buồn ngủ, nhưng nếu Kiều Nguyễn cảm thấy anh buồn ngủ, vậy anh cũng có thể buồn ngủ.
Kiều Nguyễn ôm Tiểu Hoa Lê hôn một hồi lâu: “Ở nhà ngoan ngoãn nghe lời, không được cào sô pha biết không, cái này vừa mới đổi đấy.”
Tiểu Hoa Lê meo meo kêu vài tiếng như đáp ứng rồi lại như không đáp ứng.
Sau khi Kiều Nguyễn rời đi, Thẩm Phụ cũng không lập tức đi ngủ mà dọn dẹp lại nhà giúp cô.
Cô sống một mình, nhưng bởi vì công việc bận rộn, có đôi khi về nhà muộn cũng lười dọn dẹp, cho nên trong phòng khách lúc nào cũng lung tung rối loạn.
Thẩm Phụ gập quần áo trên sô pha rồi bỏ vào tủ quần áo.
Những cây xanh trên ban công hẳn là người khác tặng cho cô, cô không biết xử lý, có mấy lá cây đã khô vàng.
Thẩm Phụ thay đất, lại lên mạng mua đèn sinh trưởng của thực vật.
Có lẽ vừa mới cho nó ăn nên Tiểu Hoa Lê cứ quấn lấy anh, mỗi cách một hồi lại phải đến bên chân anh cọ một cái.
Thẩm Phụ vốn không thích loại động vật lông xù này, nhưng bởi vì Kiều Nguyễn nuôi nên anh cũng bắt đầu nỗ lực để mình thích nó.
———
Vừa đến phòng thí nghiệm đã nghe được âm thanh như sói tru của Trần Giáng, nói cổ phiếu lại hạ.
Anh hỏi của Kiều Nguyễn hạ nhiều hay ít.
Kiều Nguyễn cởi áo khoác, treo trên lưng ghế: “Em không mua.”
Trần Giáng hâm mộ nói: “Nếu anh cũng không mua thì tốt rồi, mỗi ngày lỗ mấy vạn, của cải nào mà chịu được.”
Kiều Nguyễn ấn khởi động máy, ngồi tại chỗ chờ máy tính khởi động.
Máy tính mua từ mấy năm trước, là một loại tương đối cũ.
Khởi động thôi cũng phải chờ nửa ngày.
Cũng không biết khi nào mới có thể đổi cái mới đây.
Trần Giáng mắng Triệu Bái Bì: “Xin nhiều kinh phí nghiên cứu như vậy cũng không cho đổi cái máy tính.”
(Triệu Bái Bì: Triệu lột da, cách nói chỉ mấy người keo kiệt, bủn xỉn)
Kiều Nguyễn sờ sờ bụng, mì sợi không đỡ đói, lúc này mới bao lâu cô lại đói bụng rồi.
Muốn gọi cơm hộp nhưng lấy di động ra lại không biết nên gọi cái gì.
Từ nghèo thành giàu thì dễ, từ giàu về nghèo khó, ăn mấy món trân quý mỹ vị rồi thì về sau rất khó ăn được mấy món ăn bình thường.
Tuy nói chỉ là một chén mì phổ thông, nguyên liệu nấu ăn cũng bình thường, nhưng Thẩm Phụ làm thành hương vị hoàn toàn không bình thường.
Người lợi hại thật khiến người ta hâm mộ, cảm giác mặc kệ bọn họ làm cái gì cũng rất đỉnh.
——
Đọc Full Tại Đọc Truyện
Kiều Nguyễn cuối cùng vẫn từ bỏ việc gọi cơm hộp, cô đói đến mức không có sức lực gì ghé vào bàn.
Hôm nay không cần làm thực nghiệm, cả ngày chỉ viết báo cáo thực nghiệm.
Càng phí não.
Mấy người Trần Giáng thương lượng giữa trưa đi đâu ăn, dò hỏi ý kiến Kiều Nguyễn.
Cô không có ý kiến gì, đi đâu ăn cũng giống nhau.
Có người đề nghị: “Nếu không ăn cá hầm cải chua đi, đã lâu không ăn.”
“Tôi còn định gọi lẩu xào cay.”
“Lẩu xào cay cũng được, nhưng đừng gọi nhà hôm trước, nhà đấy ăn xong bị tiêu chảy.”
“Là quá cay đó, dạ dày cậu vốn dĩ đã yếu, ăn cay là đau bụng.”
Cuối cùng sau khi mọi người nhất trí thảo luận, quyết định ăn cá hầm cải chua.
Kiều Nguyễn lưu hồ sơ, gửi tin nhắn cho Lâm Trản, bảo cậu buổi chiều đến nhớ mang tư liệu.
Trần Giáng ngồi xuống, nói với cô: “Gọi cá hầm cải chua.”
Kiều Nguyễn gật đầu: “Được.”
Trần Giáng nhìn chằm chằm cô: “Anh cảm thấy mấy hôm nay hình như em đẹp lên đấy.”
Kiều Nguyễn cảm ơn có lệ, vuốt mông ngựa lẫn nhau: “Anh cũng vậy, đẹp xỉu.”
Trần Giáng được khen có chút lâng lâng, sửa sang lại cổ áo sơ mi của mình: “Em nói nếu không hai ta dứt khoát chắp vá đi, dù sao em không tìm được bạn trai, anh không tìm được bạn gái, chúng ta thân lúc nào chẳng hay, nhất định là có tình cảm.”
Kiều Nguyễn bị lời này của anh làm cho tức cười: “Muốn kết hôn với em?”
Trần Giáng thẹn thùng dùng tay nhỏ đấm bả vai cô: “Đáng ghét, đừng có nói trắng ra như vậy được không, người ta cũng biết thẹn thùng mà.”
Mãnh nam làm nũng, thật sự rất kinh dị.
Kiều Nguyễn sờ da gà trên cánh tay mình, cười lắc đầu, vừa định mở miệng.
Thẩm Phụ gõ cửa không đóng: “Tôi vào được không?”
Giọng nói ôn hòa.
Kiều Nguyễn xoay ghế dựa, nhìn thấy anh thì nghi hoặc hỏi: “Sao anh lại tới đây?”
Cô còn tưởng rằng anh đang ngủ cơ.
Trong tay anh cầm hộp giữ ấm: “Sợ em bận quá lại quên ăn cơm trưa, cho nên anh nấu mang đến cho em.”
Kiều Nguyễn nuốt nuốt nước miếng, từ sáng đến giờ cô vẫn nhớ đến bát mì của Thẩm Phụ.
“Anh nấu à?”
Thẩm Phụ gật đầu: “Sáng nấu mì cho em xong trong tủ lạnh không còn nhiều nguyên liệu nấu ăn nên anh ra ngoài mua một chút.”
Dừng một chút, anh lại nói: “Tiểu Hoa Lê rất nghe lời, không cào sô pha.”
Lời nói rất bình thường, ngữ khí cũng không có gì khác biệt.
Nhưng Trần Giáng lại nghe ra một lượng tin tức cực lớn.
Đọc Full Tại Đọc Truyện
Tiểu Hoa Lê là mèo của Kiều Nguyễn, Thẩm Phụ biết Tiểu Hoa Lê không cào sô pha, vậy nhất định là ở nhà cô.
Buổi sáng nấu mì cho cô vậy rất có khả năng tối qua ở nhà cô ngủ lại.
Giờ này đã nấu xong mang đến, chứng tỏ cậu ta còn ở nhà Kiều Nguyễn.
Trần Giáng kinh ngạc bưng kín miệng, bức thiết muốn truyền đạt bí mật này cho càng nhiều người.
Loa phường của phòng thực nghiệm online rồi ~
Thẩm Phụ làm mấy món cơm nhà, hương vị không đậm lắm nhưng cũng không phải là thanh đạm.
Anh lo lắng Kiều Nguyễn lúc nào cũng ăn các món cay mặn sẽ không tốt cho thân thể.
Canh anh đã bắt đầu nấu từ sáng, canh gà dạ dày heo.
Nước canh màu trắng ngà.
Ngửi được mùi thơm, vẻ mặt Trần Giáng kinh ngạc: “Cậu còn biết nấu canh à?”
Nhìn không giống.
Có gương mặt như Poseidon mà ngoài ý muốn lại hiền huệ như vậy.
Kiều Nguyễn nói: “Anh ấy là người Phái Thành.”
Trần Giáng bừng tỉnh đại ngộ gật gật đầu: “Thì ra là thế.”
Người Phái Thành thích ăn canh, giống như trên đời này không có canh gì họ không biết nấu.
Cơm hộp tới, bọn họ gọi Kiều Nguyễn qua ăn cá hầm cải chua lại phát người ta bên này đã sắp ăn xong rồi.
Chu Quân Quân giống như vừa nuốt chửng miếng chanh: “Được đấy Kiều Nguyễn, còn có người nhà đưa cơm.”
Kiều Nguyễn đầu tiên là nhìn thoáng qua Thẩm Phụ, sau đó mới phản bác: “Cái gì người nhà, cô đừng nói lung tung.”
Chu Quân Quân vội nói: “Nếu cô không cần thì cho tôi.”
Gương mặt này cô thèm lâu lắm rồi.
Nói hết lời, cô vẻ mặt hoa si cười với Thẩm Phụ, đàn ông tốt bây giờ không dễ tìm.
Trong mắt Thẩm Phụ lại chỉ có Kiều Nguyễn, anh rút tờ khăn giấy lau miệng cho cô, dịu dàng hỏi: “Tối em muốn ăn gì, anh nấu cho em.”
Kiều Nguyễn lắc đầu uyển chuyển từ chối: “Không cần phiền toái như vậy.”
“Không phiền toái.”
Sóng mắt anh lưu chuyển, tình yêu như sóng ngoài biển lớn, giấu không được:“Em muốn ăn gì?”
Trần Giáng đã sớm bị tình yêu không chút nào che giấu của Thẩm Phụ làm cho buồn nôn đến đứng dậy rời đi.
Sắt thép thẳng nữ Kiều Nguyễn lại giống như bốn phía dựng lên ngăn cách hết thảy mọi thứ.
Nghe Thẩm Phụ nói như vậy, cô do dự nói ra: “Cơm cà ri?”
Thẩm Phụ sửng sốt, sau đó cười khẽ: “Chỉ vậy thôi à?”
Kiều Nguyễn gật đầu: “Em muốn ăn từ lâu lắm rồi, nhưng cơm cà ri quanh đây không có nhà nào ăn ngon cả.”
Thẩm Phụ nói được.
Anh vốn muốn ở đây chờ Kiều Nguyễn cùng nhau về, nhưng bị Kiều Nguyễn cự tuyệt.
Công việc của cô còn rất nhiều, lát nữa có khi còn phải tăng ca.
Thẩm Phụ nói không sao, anh có thể chờ, mặc kệ cô tăng ca muộn đến thế nào anh cũng chờ.
Kiều Nguyễn cũng không biết nói như thế nào, từ sau khi Thẩm Phụ tới, cô cảm giác ánh mắt từ bốn phương tám hướng đều nhìn về phía cô.
Giống như cô là trung tâm của thế giới vậy.
Loại cảm giác như kim chích sau lưng này khiến cô không thể an tâm làm việc được.
Đọc Full Tại Đọc Truyện
Thật ra trước đây cũng có.
Thẩm Phụ thường tới tìm cô, bất kể Kiều Nguyễn đuổi như thế nào anh cũng không chịu đi.
Lúc đó đối với anh đúng thật là phiền chán.
Nhưng bây giờ, hình như không giống nhau.
Cụ thể không giống ở chỗ nào, cô không hiểu lắm.
Nhưng Thẩm Phụ hiểu.
Anh là bác sĩ tâm lý, thứ anh hiểu rõ nhất là lòng người.
Cho nên lần này Kiều Nguyễn bảo anh đi, anh cũng không liều chết ở lại.
Bởi vì anh biết, trong lòng Kiều Nguyễn có anh.
Anh không cần lo lắng giống như trước kia, hơi không chú ý là cô sẽ biến mất khỏi tầm mắt mình.
——
Chân trước Thẩm Phụ vừa đi, Trần Giáng sau lưng đã tới.
“Tình huống như thế nào, hai người ở bên nhau?”
Kiều Nguyễn cảm thấy không thể hiểu được: “Anh đột nhiên hỏi cái này làm gì?”
Trần Giáng nói: “Đã cùng một chỗ mà em còn hỏi anh sao lại hỏi cái này?”
“Bọn em đương nhiên……” Vừa muốn mở miệng phủ nhận thì hai chữ ‘không có’ mắc kẹt lại.
Bọn họ quả thật không ở bên nhau, nhưng bây giờ cho người ta cảm giác rất vi diệu.
Kiều Nguyễn dưới tình huống chính mình không rõ thì nội tâm đã tiếp nhận anh trước.
Trần Giáng cũng không làm chuyện hoành đao đoạt ái, hơn nữa thua bởi Thẩm Phụ còn rất có mặt mũi.
Nói ra cũng dễ nghe, dù sao anh cũng coi như có vài phút làm tình địch với soái ca.
Tư cách cả người như cao thêm vài bậc.
“Vậy tối nay liên hoan em có đi không?”
Kiều Nguyễn hỏi anh: “Lại liên hoan?”
Trần Giáng nói: “Mười lăm hàng tháng liên hoan là truyền thống của chúng ta, ăn Tết xong đã quên rồi.”
Kiều Nguyễn nhớ ra, cô nhớ tới trong nhà còn có người nấu cơm chờ cô trở về, vì thế từ chối.
“Mọi người đi đi, em không đi.”
Trần Giáng phẩy tay khinh thường: “Phụ nữ không có người nào tốt, tất cả đều trọng sắc khinh bạn.”
——
Trên đường tan tầm về nhà, Kiều Nguyễn mua chút trái cây dưới lầu, một quả dưa hấu, dưa Hami thì bảo bà chủ cắt nhỏ cho vào hộp.
Cô thường xuyên mua trái cây ở chỗ này, bà chủ cũng nhận ra cô.
Trước kia ăn không hết nên chỉ mua một nửa, hôm nay lại mua cả quả.
Bà chủ cười trêu ghẹo cô: “Có bạn trai rồi à?”
Kiều Nguyễn sửng sốt, sau đó đỏ mặt phản bác: “Trong nhà có khách.”
Bà chủ cười cười: “Có khách mà sao mặt đỏ thế?”
“Đỏ…… Đỏ ạ?”
Kiều Nguyễn sờ sờ mặt, hình như là hơi nóng thật.
Chắc là do nhiệt độ không khí quá cao thôi.
Cô xem nhẹ tuyết đọng còn chưa tan hết ở ven đường, vào thang máy.
Tiểu Hoa Lê đã sớm canh giờ ngồi xổm trước cửa chờ cô, trong tay Kiều Nguyễn cầm trái cây, không có tay nào lấy chìa khóa, vì thế dùng chân nhẹ nhàng đá cửa.
Bên trong rất nhanh đã truyền đến tiếng bước chân, cửa mở ra.
Trên eo Thẩm Phụ đeo tạp dề, động tác tự nhiên xách đồ trong tay cô: “Em rửa tay đi rồi ăn cơm.”
Anh tươi cười dịu dàng nhìn cô, sau đó vươn tay, nhẹ nhàng xoa xoa cằm cô: “Dính vào khi nào thế?”
Chờ đến khi anh rụt tay lại, Kiều Nguyễn nhìn đến lòng bàn tay anh có vết mực vừa lau.
Chắc là lúc chuẩn bị bản thảo không cẩn thận bị dính vào.
Cảm xúc ấm áp vẫn còn lưu lại, Kiều Nguyễn cúi đầu, giả vờ tìm dép lê, nhưng thật ra để che giấu hoảng loạn.
Thật kỳ quái, sao tự nhiên tim cô đập nhanh thế?