Xương Sườn Mềm

Chương 47




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Cho dù Kiều Nguyễn nói như vậy nhưng Thẩm Vọng vẫn nghe anh trai.



Cục bột 4 tuổi, trên mặt còn treo nước mắt, vừa ngoan ngoãn vừa nghiêm túc nhìn chằm chằm Thẩm Phụ.



Không hiểu sao Kiều Nguyễn có chút không đành lòng.



Cảm thấy Thẩm Phụ quá nhẫn tâm với bé.



Dù sao…… Lớn lên đáng yêu như vậy.



“Ăn đi, anh trai em sẽ không mắng em đâu.”



Cô ngồi xổm xuống, sờ sờ mặt bé, cười nói.



Mã Vị Hi không vui, chặn ngang tiến vào: “Nó không phải em chị, chị không được sờ nó!”



Nói trắng ra rất bá đạo.



Dường như chỉ có tình cảm của trẻ con mới có thể biểu hiện không một chút che lấp.



Thích là thế này, ghen cũng là như vậy.



Người trưởng thành lúc nào cũng sợ tay sợ chân, sợ bị chán ghét, sợ bị vứt bỏ.



Như vậy rất bình thường, nhưng cũng lại không bình thường.



Chẳng qua là chỉ là xu hướng bệnh lý tất yếu của người trưởng thành mà thôi.



Thẩm Vọng cuối cùng vẫn ăn cái bánh gạo nếp đó.



Đọc Full Tại Đọc Truyện



Thẩm Phụ thay bé nhận lấy, đưa cho bé: “Còn không nói cảm ơn?”



Bé ngoan ngoãn khom lưng: “Cảm ơn chị.”



Kiều Nguyễn cười nói: “Đừng khách sáo.”



Thật đáng yêu.



Bạn nhỏ tuổi này, chỉ cần không bướng bỉnh thì nhất cử nhất động đều rất đáng yêu.



Thẩm Phụ bảo bé tự đi chơi, nhìn Mã Vị Hi như môn thần canh giữ bên người Kiều Nguyễn.



Anh cười dịu dàng hỏi: “Em muốn ăn cái gì?”



Ngón tay Mã Vị Hi chỉ về phía tủ động.



Anh cười nói: “Đi đi.”



Sau đó Mã Vị Hi đi, tự mình nhón chân ở bên đó chọn chọn.



“Nó mấy tuổi rồi?”



Hai bạn nhỏ dư thừa đi rồi, cuối cùng có thể ở một chỗ, Thẩm Phụ uống ngụm cà phê, hỏi cô.



Kiều Nguyễn nói: “Sắp lên cấp hai.”



“Mười một tuổi?”



“Vâng, qua sinh nhật năm nay là tròn mười một tuổi.”



Anh nhẹ nhàng chuyển động ly cà phê trong tay, tựa cảm thán: “Thời gian trôi qua thật nhanh.”



Kiều Nguyễn ừ nhẹ một tiếng, tỏ vẻ tán đồng.



Quả thật, thời gian trôi thật sự rất nhanh.



Cửa hàng này đã mở rất nhiều năm, trước đây cô và Lý Nguyệt Minh thường xuyên tới đây làm bài tập.



Lúc ấy các cô đang độ thanh xuân niên thiếu, đối với hết thảy đều vô tri.



Có dũng khí yêu thầm, cũng không thiếu thời gian để bắt đầu lại.



Nhưng hiện tại, dũng khí đã sớm theo thời gian hao mòn hết.



Các cô tuổi này, mọi người đều sống rất vội vàng.



Vội vội vàng vàng gặp gỡ, vội vội vàng vàng kết hôn, rất ít người nguyện ý dành ra tinh lực nói chuyện tình yêu.



Vẫn là câu nói kia.



Người tuổi này, đối với chuyện tình cảm có rất nhiều loại cân nhắc.



Không được hoàn toàn từ tâm.



Đọc Full Tại Đọc Truyện



Thẩm Phụ thấy cô ngây ngốc cũng không quấy rầy mà an tĩnh ngồi cùng cô.



Thật ra anh không hiểu lãng mạn, cũng không biết nói lời âu yếm.



Đồng nghiệp trong bệnh viện nói, nếu anh không có gương mặt này, thì với cái tính xa người ngàn dặm của anh, đời này có lẽ không nói chuyện yêu đương được.



Cho nên Thẩm Phụ đôi khi còn thấy may mắn, ít nhất anh còn có gương mặt này.



Lỡ đâu Kiều Nguyễn là người coi trọng bề ngoài thì sao.



Như vậy anh vẫn có cơ hội.



Kiều Nguyễn tỉnh lại từ ngây ngốc, thấy ly cà phê của anh sắp uống xong, nhìn thời gian, vậy mà đã 7 giờ.



Cô gọi Mã Vị Hi: “Vẫn còn ăn à?”



Mã Vị Hi ăn đầy miệng tro dừa, vịt chết còn mạnh miệng cãi: “Em không ăn được mấy.”



(Tro dừa: hổng biết tên Việt Nam nên để thành gì)







Tiền ăn kem Thẩm Vọng trả.



Bởi vì Mã Vị Hi nói với bé: “Anh nhóc muốn mời anh ăn kem.”



Kiều Nguyễn nhìn Thẩm Phụ: “Bọn em đi trước đây.”




Anh đứng lên, nói muốn tiễn cô.



Kiều Nguyễn cự tuyệt: “Em trai em làm ầm ĩ lên rồi, không cần phiền toái đến anh đâu.”



Anh cũng không miễn cưỡng, chỉ cười cười, dặn dò cô: “Trên đường cẩn thận.”



“Vâng.” Kiều Nguyễn phất tay với Thẩm Vọng: “Hẹn gặp lại, lần sau chị mời em ăn cơm.”



Thẩm Vọng lễ phép phất tay: “Hẹn gặp lại chị.”



Một lớn một nhỏ từ cửa hàng tiện lợi rời đi, Thẩm Phụ chậm chạp không thu hồi tầm mắt.



Thẩm Vọng lấy hết can đảm đi qua, nhẹ nhàng giữ chặt tay Thẩm Phụ.



Tay anh trai rất lớn, tay bé lại nho nhỏ.



“Anh, em vừa mời anh béo ăn kem.”



Giọng nói của bé mang theo chút lấy lòng: “Dùng tiền tiêu vặt của em.”



Túi tiền trong tay đã trống không, bé gắt gao nắm chặt nhưng cũng không đau lòng.



Thẩm Phụ nhìn bé một cái.



Thẩm Vọng lập tức cúi đầu, bé quá nhỏ, tuổi còn nhỏ, thân thể cũng nhỏ.



Tay chân cũng nhỏ xíu.



Bé chỉ dám nhìn giày của mình, không dám ngẩng đầu.



Đọc Full Tại Đọc Truyện



Anh trai là một người rất lạnh nhạt, anh sẽ không lớn tiếng trách cứ, cũng sẽ không nghiêm khắc dạy dỗ.



Câu mà anh nói nhiều nhất là: “Đừng phiền anh.”



Cho nên Thẩm Vọng nỗ lực thu nhỏ lại sự tồn tại của mình.



Khi bé sắp co bản thân thành một nhúm thì Thẩm Phụ bảo bé thu dọn cặp sách của mình.



Thẩm Vọng lập tức nghe lời đi đến bàn bỏ sách bài tập vào.



Sau đó đi theo Thẩm Phụ ra bãi đỗ xe về nhà.



Thẩm Phụ không ở nhà, anh chỉ đưa Thẩm Vọng về.



Nhìn chiếc xe màu đen rời đi, biến mất trong bóng đêm vô tận.



Dì bảo mẫu nắm tay Thẩm Vọng, đôi mắt bé hồng hồng.



Dì bảo mẫu ngồi xổm xuống, lau nước mắt cho bé: “Bé ngoan của chúng ta sao lại khóc, không nỡ xa anh trai à?”



Đầu Thẩm Vọng gối lên trên vai dì, ủy khuất mếu máo: “Nhớ anh trai.”



Dì dỗ bé: “Không sao, mai anh trai lại tới.”



“Gạt người.” Đứa bé còn đầy mùi sữa, đến cả tiếng khóc cũng non nớt nức nở: “Anh trai nhất định sẽ không về nữa.”








Hôm nay Kiều Nguyễn không về khách sạn, bà cụ xuất viện, Hạ Y Nhiên nói với chú Mã mãi, cuối cùng chú mới đồng ý sang phòng bà cụ ngủ.



Hạ Y Nhiên nói: “Đã lâu không ngủ cùng với bé ngoan của mẹ.”



Kiều Nguyễn cười cười cùng nhau xem TV với bà.



Quả thật rất lâu rồi.



Tuy rằng Hạ Y Nhiên lúc nào cũng nói, mặc kệ bà có sinh Mã Vị Hi hay không thì Kiều Nguyễn luôn là bé ngoan yêu nhất của bà.



Nhưng mà cái yêu này bao nhiêu thật lòng, Kiều Nguyễn cũng không rõ ràng lắm.



Nhân chi thường tình.



Bà xây dựng gia đình mới thì không khả năng toàn tâm toàn ý để yêu Kiều Nguyễn.



Kiều Nguyễn trước sau là người ngoài.



Có đôi khi cô nghĩ, sau này cô kết hôn nhất định phải thận trọng một chút.



Cô không muốn vội vàng kết hôn, rồi bởi vì không thích hợp mà ly hôn,



Ly hôn đối với một đứa trẻ thật sự là một đả kích quá lớn.



Tối hôm đó, Hạ Y Nhiên nói rất nhiều với cô.



Nói khi cô còn nhỏ, nói tương lai.



“Lúc con mới sinh ra xấu lắm, người trong thôn đều nói xấu chút không sao, người xấu có phúc. Mỗi lẫn mẹ đều tranh cãi với họ, mẹ nói A Nguyễn của tôi không xấu, chỉ là nó chưa nẩy nở thôi.”



“Người đến tuổi dậy thì, con xem, bây giờ con thật đẹp.”



Khi bà nói những lời này còn mang theo chút đắc ý.



Kiều Nguyễn cũng cười nhưng không nói lời nào.



Hạ Y Nhiên đại khái không biết, cô xấu rất lâu, khi còn nhỏ vừa đen vừa gầy, cũng không xuất chúng.



Bà nội lại thích cắt tóc ngắn cho cô, nói rằng người ta để tóc dài vì có mẹ chải đầu cho, mày không có thì chỉ có thể cắt ngắn.



Cô giống như một thằng con trai, một đầu tóc ngắn đi cùng cô đến tận cấp hai.



Sau khi Hạ Y Nhiên ngủ, cô vẫn không ngủ được.



Động tác cẩn thận xốc chăn lên đi ra ngoài.



Nhà đã chuyển đến nơi lớn hơn một chút, cách trường học rất gần để tiện cho Mã Vị Hi đi học.



Nhà trả góp rất nhiều năm, khoản đóng trước cũng mượn đông mượn tây.



Mùa đông ở Phái Thành rất lạnh, càng đừng nói là buổi tối.



Không khí hít thở dường như cũng mang theo sương lạnh, đèn đường hai bên chiếu sáng, nhuốm một màu vàng mờ ảo.



Cô thong thả đi về phía trước, cái bóng phía sau bị kéo thành vệt rất dài.




Hai giờ sáng, mọi người đã ngủ, toàn bộ thành phố đã chìm vào giấc ngủ đông.



An tĩnh, an tĩnh đến mức có chút quỷ dị.



Kiều Nguyễn lại rất thích lúc này.



Đọc Full Tại Đọc Truyện



Đại não của cô cũng đủ thanh tỉnh, cô có thể trong khoảng thời gian này tự hỏi rất nhiều chuyện.



Kỳ nghỉ sau hẳn nên đi đâu đó du lịch, Vân Nam hay là Quý Châu nhỉ?



Sau khi quay lại làm việc lại phải đau đầu vì kinh phí thực nghiệm.



Hy vọng năm mới, mấy thực nghiệm sơ cấp có thể ít sai lầm một chút.



Còn có……



Thẩm Phụ anh ấy…..



Kiều Nguyễn biết chính mình đang nghĩ lung tung rối loạn cái gì, nhưng cô không dám nghĩ tiếp.



Cô quả thật vẫn còn thích anh.



Đây là cô tốn một đoạn thời gian rất dài mới rõ ràng.



Từ khi Thẩm Phụ lại lần nữa xuất hiện trước mặt cô, hơn nữa đuổi như thế nào cũng không đi, thì dường như cô đã thấy rõ được nội tâm của mình.



Cô nhìn qua giống như đã thay đổi, nhưng thật ra không thay đổi chút nào.



Đối với chuyện tình cảm vẫn không có cảm giác an toàn như cũ.



Tự ti từ trong xương cốt rất khó bị hủy diệt.



Cô khác với Thẩm Phụ, Thẩm Phụ không hiểu yêu, nhưng anh không cần phải tự ti.



Anh từ nhỏ đến lớn vẫn luôn cực kỳ ưu tú, không phải kiểu ưu tú phổ thông dạng thường. Mà là mọi thứ tinh thông, mọi thứ ưu tú.



Khởi điểm của anh là đích đến mà nhiều gia đình nỗ lực mấy đời cũng không đạt được.



Kiều Nguyễn ngồi ở ghế đá trong tiểu khu nhìn ánh trăng trên bầu trời.



Ánh trăng…thật là đẹp.



Nhưng nó vẫn luôn treo trên bầu trời, lẻ loi, nó có cảm thấy khổ sở không?



Hẳn là có nhỉ.



Kiều Nguyễn đột nhiên tâm sinh tham luyến, muốn đem ánh trăng làm của riêng.



Gió đêm dồn dập mà sắc bén như lưỡi dao cắt trên mặt rất đau.



Giờ phút này, cô đột nhiên cảm thấy cô độc.



Cô thật muốn có một mái nhà.



Từ lúc ăn cơm tối cô đã có cảm xúc cực kỳ mãnh liệt.



Cô nhìn Hạ Y Nhiên răn dạy Mã Vị Hi, sau đó vì nhìn thấy phiếu điểm của cậu lại vui vẻ ra mặt, nói ngày mai làm xương sườn mà cậu thích ăn nhất để khen thưởng cậu.



Lúc ấy Kiều Nguyễn mới đột nhiên bừng tỉnh đại ngộ, thứ cô vẫn luôn để ý là cái gì.



Không phải ghen với Mã Vị Hi, mà là đột nhiên cảm thấy, những thứ này không phải thứ mà cô vẫn luôn hy vọng xa vời sao.



Những răn dạy, những khích lệ đó.



Cô chưa từng có.



Hạ Y Nhiên không làm bạn trong quá trình trưởng thành của cô, sau khi cô được đón đến Phái Thành, bà lại bởi vì đau lòng mà đối tốt với cô.



Nhưng những cái tốt đó lại mang theo áy náy và ngăn cách.



Kiều Nguyễn biết, cũng có thể lý giải.



Nhưng cô sẽ khổ sở.



Cô tự oán tự than, thế giới này đối với cô thật không công bằng.



Đèn đường lung lay vài cái như mạch điện không ổn định.



Bị gió lạnh thổi lâu như vậy, cảm xúc tiêu cực của cô cũng biến mất hầu như không còn.



Khi đứng lên, máu chưa kịp lưu thông dẫn tới tầm mắt hoảng hốt.



Chờ đến khi lại lần nữa thấy rõ, cô thấy người đàn ông đứng dựa tường, áo khoác màu xám đậm, áo lông cao cổ che đi một nửa cằm.



Đầu tóc vừa mới sấy khô lúc này càng thêm mềm mại, mi mắt bị che khuất khiến cặp mắt đào hoa kia hơi nhíu.



Đèn đường tối tăm phủ lên người anh một tầng ánh sáng dìu dịu.



Phảng phất như anh chính là cội nguồn ấm áp.



Trên tay Thẩm Phụ treo một túi nilon của cửa hàng tiện lợi, nhìn có vẻ nặng trĩu.



Anh nhẹ nhàng nghiêng đầu, giọng nói dịu dàng đe dọa cô: “Bạn nhỏ không ngủ ngoan sẽ bị ông già Noel bắt đi đấy.”



Kiều Nguyễn bị lời nói mang vài phần ngốc nghếch của anh chọc cười: “Ông già Noel ở đâu ra.”



“Tuy rằng không già lắm.” Anh đi về phía cô: “Nhưng hôm nay anh sẽ cố làm ông già Noel một ngày.”



Anh cười khẽ bổ sung: “Ông già Noel của một mình Kiều Nguyễn.”



Sau khi nghe được anh nói, lông mi Kiều Nguyễn rung động vài cái nhỏ đến mức không thể phát hiện ra.



Chiều cao của hai người kém xa, anh hơi cong gối mới có thể ngang với tầm mắt của cô: “Có thể ước nguyện, nguyện vọng gì cũng được.”



Anh nói: “Cho dù muốn ánh trăng, cũng có thể.”



Cô đột nhiên nhớ ca từ của một bài hát nào đó.



Được yêu thích hình như là có chỗ dựa.



Kiều Nguyễn hỏi anh: “Mặc kệ điều ước không hiện thực thế nào anh cũng có thể thực hiện sao?”



Thẩm Phụ cười gật đầu: “Cho dù không thực tế thế nào, chỉ cần em ước, anh sẽ thực hiện nó.”