Xương Sườn Mềm

Chương 36




Kiều Nguyễn bị anh ôm lấy, cảm giác rất kỳ quái.



Hồi cấp ba, cô thường xuyên ảo tưởng Thẩm Phụ làm ra hành động như vậy với cô.



Thậm chí thi thoảng còn trở nên buồn rầu rằng cô nên đẩy anh ra hay là nên đáp lại anh.



Sau đó mới phát hiện, chỉ là cô nghĩ quá nhiều.



Thẩm Phụ và cô, được định sẵn là người hai thế giới, bước chân của bọn họ không giống nhau.



Nhưng dạo này cô phát hiện, nỗ lực của cô, trong vô thức đã thay đổi, dường như đang từng chút từng chút đi đến thế giới của anh.



Mà anh, cũng tự nguyện bước xuống thần đàn, cách cô càng ngày càng gần.



Bọn cô sẽ ở bên nhau sao?



Sẽ không.



Kiều Nguyễn đẩy anh ra, giúp anh cầm áo khoác vắt trên ghế dựa: “Em đưa anh về.”



Đôi mắt anh nửa mở, đáy mắt còn có men say: “Không bán anh à?”



Kiều Nguyễn dừng một chút: “Không bán.”



Anh cúi mặt nhìn cô.



Đôi bàn tay khớp xương rõ ràng giữ lấy tay áo cô, lẩm bẩm nhẹ hỏi: “Sẽ không không cần anh nữa chứ?”



Kiều Nguyễn sửng sốt một chút, rụt tay về, tay áo len thoát ra khỏi những ngón tay anh.



“Đi thôi, không còn sớm nữa.”



Cô lảng tránh câu hỏi của anh.



Thẩm Phụ nhìn đôi tay thất bại của mình, anh uống say, nhưng say rồi vẫn có thể cảm nhận được khổ sở.



Anh không biết mình nên làm thế nào.



A Nguyễn của anh quá tuyệt tình.



——



Kiều Nguyễn đưa anh vào taxi, sau khi nói địa chỉ với tài xế thì nhìn về phía Thẩm Phụ đang dựa vào cửa xe ngủ.



Sườn mặt quyến rũ kia được ánh đèn ngoài cửa sổ xe phác họa ra những đường cong.



Đường nét của anh rất đẹp, đặc biệt là đôi mắt, có loại cảm giác sắc bén thanh lãnh đạm mạc.



Đại khái đây là lý do khiến anh nhìn qua có vẻ không dễ thân cận.



Kiều Nguyễn cuối cùng vẫn mở cửa xe ngồi vào.



Cô không quá yên tâm, vạn nhất Thẩm Phụ trên đường về nhà bị cướp sắc thì sao.



Cô là người cuối cùng nhìn thấy anh, nói không chừng sẽ khiến cô chịu trách nhiệm liên quan.



Tài xế là người lắm lời, dọc đường đi nói chuyện không ngớt.



“Bây giờ trai gái sao còn trái ngược thế này, thời chúng tôi trước kia luôn là nữ sinh uống say, đằng trai đưa về.”



Lời nói của ông mang theo ý cười trêu chọc, nghe vào cũng không ác ý.



Cho nên Kiều Nguyễn cũng không phản cảm, nhẹ nhàng đáp lại: “Tửu lượng của anh ấy không tốt lắm ạ.”



Tài xế lấy thân phận trưởng bối khuyên bảo: “Tửu lượng không tốt thì uống ít thôi, bây giờ không tiết chế, sau này già rồi mới hối hận.”



Kiều Nguyễn nhìn Thẩm Phụ: “Nghe thấy không, bảo anh về sau uống ít thôi.”



Vốn cho rằng anh ngủ rồi, không nghe thấy.



Kết quả trong cổ họng anh có tiếng than nhẹ, dựa vào vai cô.



Giọng nói mềm mại: “Ừm, nghe thấy rồi.”



Nói thì nói, chiếm tiện nghi cái gì.



Kiều Nguyễn duỗi tay muốn đẩy anh ra, Thẩm Phụ lại nắm lấy cái tay cô nâng lên.



“A Nguyễn, A Nguyễn.”



Anh từng tiếng từng tiếng gọi cô, giọng nói dịu dàng khiến thân mình Kiều Nguyễn có chút tê dại.



Cũng không trách mình lúc trước thích anh như vậy.





Anh quả thật chỗ nào cũng ưu tú, thành tích, tính cách sau khi ngụy trang, cùng với vẻ ngoài.



Kiều Nguyễn không phủ nhận, lúc đó cô có một nửa là bị vẻ ngoài của anh hấp dẫn.



Chính mình quả thật là một người nông cạn.



Tài xế từ kính chiếu hậu nhìn thấy, cười nói: “Đôi tình nhân nhỏ thật ân ái nha.”



Kiều Nguyễn phản bác: “Không phải yêu nhau ạ.”



Tài xế gật đầu: “Tôi hiểu, từ bạn bè đến người yêu dù sao cũng phải có một thời kỳ quá độ.”



Không, ông không hiểu.



Kiều Nguyễn nói: “Chúng cháu không phải là bạn bè.”



Tài xế bừng tỉnh đại ngộ: “Xem mắt à.”



……



Kiều Nguyễn từ bỏ.



Thôi, hiện tại giải thích thế nào cũng có vẻ vô nghĩa.



Vẫn nên ngoan ngoãn im lặng đi.







Tới dưới lầu nhà Thẩm Phụ, cũng may là anh chưa say đến mức không thể tự đi.



Nhưng cũng chỉ là có thể đi mà thôi.



Kiều Nguyễn không quá yên tâm, sợ anh bị ngã hoặc là ngủ ở thang máy nên quyết định làm người tốt tới cùng, đưa anh lên nhà.



Nhà anh là kiểu biệt thự phẳng một thang một hộ, hơn nữa còn nằm trên đoạn đường đắt nhất Giang Bắc.



Nghĩ đến cái ổ nhỏ chỉ có thể ở một mình của mình, Kiều Nguyễn cảm thấy đây là chênh lệch.



Cô mở đèn, để Thẩm Phụ đi vào, chính mình đứng ở huyền quan.



Lúc nào cũng có thể chuẩn bị rời đi.



Thẩm Phụ không đi vào, cứ như vậy nhìn cô.



Kiều Nguyễn biết anh có ý gì, nhưng cô không muốn làm theo ý anh.



Vì thế tùy tiện tìm một lý do qua loa lấy lệ: “Giày em bẩn, không thể đi vào.”



Thẩm Phụ không nói lời nào, mở tủ giày lấy ra một đôi dép lê đặt bên chân cô.



Dép nam.



Nhà anh hẳn là không có phụ nữ tới, không có một chút dấu vết phụ nữ từng ở.



Thậm chí đến màu sắc nội thất cũng là đen trắng xám.



Ở lâu trong không gian thế này, người ta có thể sẽ càng trở nên áp lực.



Kiều Nguyễn hít sâu rất nhiều lần, ở trong lòng tự nhủ, anh ấy uống say, không có năng lực suy nghĩ tự chủ.



Tạm thời coi anh ấy như một bạn nhỏ ba tuổi đi.



Cô bảo Thẩm Phụ vào trong phòng nằm, cô đi đến phòng bếp muốn nấu chút canh cho anh tỉnh rượu.



Thời gian chậm rãi trôi, canh giải rượu cũng từ từ chín.



Bên ngoài là cảnh sông, còn có thể nhìn thấy phà.



Trước kia cô vẫn luôn cảm thấy Thẩm Phụ thật thảm, nhưng hiện tại xem ra, người chân chính thảm hại là cô mới đúng.



Cho dù nỗ lực học tập, cuối cùng vẫn chỉ là một nhân viên quèn*.



(Ở đây tác giả dùng từ xã súc, mà mình để nhân viên quèn cho thuận hơn chút)



(Xã súc: một thuật ngữ tiếng Nhật, dùng để miêu tả các nhân viên văn phòng cấp thấp trong các công ty, thường dùng để tự ti hoặc chế giễu một người từ bỏ phẩm giá vì lợi ích, làm việc chăm chỉ cho công ty dù có phải là thời gian làm việc hay không)



Nhưng mà cũng phải.



Người không gì không giỏi, không gì không biết như Thẩm Phụ, mặc kệ cuộc sống có thay đổi thế nào, anh luôn có thể biến điểm xuất phát của mình thành một độ cao không ai có thể nhìn lên.



Mà Kiều Nguyễn, chỉ là ở phương diện học tập hơi có chút thiên phú hơn người khác mà thôi.




Cô tắt bếp, bưng canh giải rượu ra ngoài.



Thẩm Phụ ngủ rồi, quần áo trên người là Kiều Nguyễn cởi.



Cô sợ anh mặc như vậy ngủ sẽ không thoải mái, cho nên giúp anh cởi áo lông bên trong.



Cũng may mà anh còn biết phối hợp, uống say cũng không phát điên.



Cô bảo anh làm cái gì anh cũng ngoan ngoãn nghe lời làm theo.



Kiều Nguyễn lại nghĩ tới vừa rồi.



Cô nói muốn bán anh đi, anh cũng nguyện ý.



Anh thật sự uống say hay chỉ cố ý nói như vậy.



Kiều Nguyễn mở đèn, đến gần anh hơn một chút.



Hô hấp của anh vững vàng, phần cổ trắng nõn cũng bắt đầu phiếm hồng.



Có vẻ thật sự uống say rồi.



Kiều Nguyễn buông chén, qua đẩy anh dậy: “Thẩm Phụ.”



Anh trở mình: “Hửm?”



Kiều Nguyễn nói: “Uống xong rồi ngủ tiếp.”



Anh mở to mắt, có lẽ ở trong bóng tối đã quen, đôi mắt đột nhiên tiếp xúc với ánh sáng không khỏi có chút không thích ứng.



Anh rũ lông mi.



Kiều Nguyễn duỗi tay chắn giúp anh: “Anh uống cái này đi.”



Cô bưng chén canh đến trước mặt anh.



Thẩm Phụ nhìn Kiều Nguyễn, lại nhìn bàn tay cô đang che ánh sáng cho anh.



Một khoảng thời gian yên lặng rất dài.



Anh hơi rướn về phía trước, đỡ tay Kiều Nguyễn, chậm rãi uống.



Kiều Nguyễn vốn muốn để anh tự bưng chén, kết quả người này vậy mà lại trực tiếp đỡ lấy tay bưng chén của cô.



Uống hết một chén canh giải rượu thì cũng đã đến lúc Kiều Nguyễn phải đi.



Cô đợi anh ngủ rồi tắt đèn rời đi.



Áo khoác lúc vào nhà bị Kiều Nguyễn tiện tay ném trên sô pha trong phòng khách, không biết khi nào đã rơi xuống đất, cô khom lưng nhặt lên, đang định rời đi thì nhìn thấy cái giá bên cạnh có một cái hộp.



Phía trên hộp được khắc gỗ tinh tế, loại gỗ hẳn là giá trị xa xỉ.



Nhưng thứ hấp dẫn sự chú ý của Kiều Nguyễn không phải là giá trị của nó, mà là chữ viết phía trên.



“Cùng A Nguyễn.”




Biết rõ xem trộm đồ của người khác không tốt lắm, nhưng Kiều Nguyễn vẫn ma xui quỷ khiến đi qua.



Cô cầm lấy cái hộp.



Rất nặng.



Sau khi mở ra, cô nhìn thấy bên trong đựng đầy vé xe.



Một chồng rất dày, rất nhiều tờ, rất nhiều ngày.



Nơi xuất phát phần lớn đều khác nhau nhưng mục đích đến lại giống nhau.



Giang Bắc.



Những tấm vé xe này như ghi lại quá trình nhiều năm như vậy, Thẩm Phụ vượt qua muôn ngàn khó khăn, từng chút từng chút chạy về phía Kiều Nguyễn.



Cô vĩnh viễn đứng ở kia, Thẩm Phụ vĩnh viễn vô điều kiện hướng tới gần cô.



Nếu khoảng cách giữa bọn họ là một trăm bước, thì Thẩm Phụ đã đi hết một trăm bước này.



Nói không xúc động là giả, nhưng xúc động kia nhiều lắm chỉ có thể xem như cảm động.



Hóa ra Thẩm Phụ cũng từng nhiệt tình yêu cô.



Phía dưới vé xe là một bản hợp đồng mua bán phần mộ.




Mộ ở Tiểu Kiều Sơn.



Bên B ký tên Thẩm Phụ.



Xem ngày mua bán thì có vẻ là từ hồi bọn họ còn học cấp ba.



Kiều Nguyễn đột nhiên nhớ tới thật lâu thật lâu trước kia, Lý Nguyệt Minh nửa đùa nửa thật hỏi cô, sau này chết đi muốn chôn ở nơi nào.



Cô nói muốn chôn ở quê.



Ngay lúc đó Thẩm Phụ không nói gì cả, Kiều Nguyễn không nghĩ tới anh lại nhớ kỹ.



Hơn nữa, còn sớm tính toán xong hết thảy.



——



Sau khi Thẩm Phụ say rượu có một tật xấu không tốt lắm, đó chính là quên hết chuyện hôm trước.



Anh không nhớ rõ ngày hôm qua đã xảy ra chuyện gì, chỉ nghe người của phòng thí nghiệm nói Kiều Nguyễn đưa anh về.



Để cảm ơn, anh cố ý mua điểm tâm ngọt mà cô thích ăn nhất.



Cũng mua cho những người khác ở phòng thí nghiệm.



“Để cảm ơn em nên mới mua, không phải vì nguyên nhân khác.”



Dường như sợ Kiều Nguyễn lại cự tuyệt, cho nên Thẩm Phụ nói trước một câu.



Kiều Nguyễn vội vàng vào phòng thí nghiệm, bảo anh đặt lên bàn là được.



Khi nói chuyện còn dặn dò thực nghiệm sơ cấp ở bên cạnh một vài chú ý trong công việc.



Thẩm Phụ nhìn bóng dáng cô, cúi đầu cười khẽ, khóe mắt mang theo vui mừng sủng nịch.



A Nguyễn nghiêm túc làm việc cũng có một loại mị lực độc đáo.



Trần Giáng lúc này vừa tới đã chính mắt nhìn thấy dáng vẻ một người đàn ông phạm hoa si.



Anh chậc chậc đi tới: “Cậu thật sự thích Kiều Nguyễn đến vậy?”



Thẩm Phụ thoáng thu lại ý cười, còn tính là lễ phép chào hỏi với anh.



Cũng chỉ làm được cho có lễ phép.



Trần Giáng rụt vai.



Đấy, xem ra vẫn dối trá như cũ.



Có lẽ vì sắp tới ngày nghỉ nên dạo này trên đường càng ngày càng nhiều xe, cũng càng ngày càng tắc.



Bà nội gần như mỗi ngày đều gọi điện thoại cho Kiều Nguyễn, dặn dò cô mặc nhiều quần áo, dạo này thời tiết lạnh.



Kiều Nguyễn đi mua chút đồ bổ và một ít quà tết gửi về nhà.



Ở quê đã làm đường, chuyển phát nhanh cũng càng ngày càng tiện.



Mấy người trong văn phòng đang ngồi nói chuyện, nói đến chuyện có một loại cảm giác sợ hãi khi về quê ăn Tết.



“Ngày thường ở trong điện thoại mẹ tôi bảo tôi đi xem mắt, tôi còn có thể tìm cớ qua loa lấy lệ, bây giờ trực tiếp phải chính diện đối mặt.”



Trần Giáng cũng than: “Ai mà không vậy.”



Mấy người họ nhìn về phía Kiều Nguyễn.



Kiều Nguyễn đang thu dọn đồ đạc, nhận thấy được ánh mắt của mọi người, cô cũng phối hợp gật đầu: “Như nhau.”



Có nữ sinh cười không có ý tốt, tới gần cô: “Có người như bác sĩ Thẩm theo đuổi mà cô còn cần đi xem mắt à?”



“Đúng vậy, bác sĩ Thẩm không thể so với mấy đối tượng mà cô bảy dì tám giới thiệu. Theo tôi thấy, Kiều Nguyễn cô chính là quá không biết đủ.”



Không biết sao, đề tài đột nhiên lại chuyển đến trên người Kiều Nguyễn.



Nhắc tới Thẩm Phụ, Kiều Nguyễn hiếm khi trầm ngâm một lát.



Thẩm Phụ.



Tình cảm của anh quá quyết tuyệt, tuyệt đến mức không để lại cho mình một đường lui.



Kiều Nguyễn không biết mình có tính là đang dao động không, nhưng cô đột nhiên cảm thấy.



Cả đời này của cô, ngoại trừ Thẩm Phụ, khả năng sẽ không có một người nào cố chấp đến mức ‘không phải cô thì không được’.