Xương Sườn Mềm

Chương 33




Dạo này thời tiết đang ấm dần lên, mọi người bắt đầu cởi chiếc áo khoác dày nặng, mặc nhẹ nhàng hơn một chút.



Lâm Trản cũng từ bình quân mỗi ngày bị giáo sư mắng ba lần biến thành một tuần ba lần.



Kiều Nguyễn cũng khen cậu ta tiến bộ hơn trước kia.



Mặt cậu hồng hồng, gãi đầu: “Cũng tạm…… tạm thôi ạ.”



Trần Giáng cầm cái bình giữ ấm của mình qua, trêu chọc nói: “Khiêm tốn thế.”



Mặt Lâm Trản càng đỏ.



Trần Giáng uống hai ngụm trà cẩu kỷ, đi đến bên cạnh Kiều Nguyễn ngồi xuống, nhìn chằm chằm máy tính: “Còn đang sửa à.”



Kiều Nguyễn gật đầu: “Kiểm tra lại vài lần cho chắc.”



Trần Giáng cầm bình giữ ấm, chuyển động vài vòng quanh cô cũng không vào được chủ đề.



“Ghế dựa này của em hình như nứt rồi, lần sau anh bảo người ta đổi cho em cái mới.”



“Bút sắp hết mực rồi còn dùng à, Kiều Nguyễn, tiết kiệm đấy.”



“Em ăn tết về Phái Thành hay ở Giang Bắc?”



“Nếu ở lại Giang Bắc thì bảo anh, anh mời em ăn cơm.”



Anh cứ ở bên tai cô ríu rít không ngừng, Kiều Nguyễn cũng không có cách nào nào tập trung làm việc được.



Dứt khoát buông tay nắm con chuột, dựa vào lưng ghế, dùng ánh mắt “Anh muốn nói cái gì thì nói đi” để nhìn anh.



Trần Giáng chột dạ sờ sờ mũi: “Thật ra anh cũng không có chuyện gì.”



À, nếu không có việc gì.



Kiều Nguyễn nghiêng đầu ra bên ngoài, tiễn khách.



Trần Giáng chần chờ, lại lần nữa ngồi xuống, bất chấp tất cả nói ra toàn bộ: “Lần trước không phải anh nói Trương Hiểu gửi thiếp mời cho anh sao, thế này không phải rõ ràng là nhục nhã anh à, còn bảo anh nhớ đưa đối tượng đi, cô ta nhất định biết anh nhiều năm như vậy vẫn độc thân cho nên mới cố ý nói thế.”



Kiều Nguyễn đại khái hiểu rõ: “Cho nên anh muốn tìm người giả làm tình nhân cùng tham gia hôn lễ?”



Trần Giáng điên cuồng gật đầu.



Vừa lúc Lâm Trản cầm một chồng tư liệu đi qua đây, Kiều Nguyễn gọi lại: “Ngày kia cậu có rảnh không?”



Lâm Trản ngẩn người, sau đó gật đầu: “Có ạ.”



Cậu nâng tài liệu lên, sợ nó đổ xuống.



Kiều Nguyễn nói: “Đi tham gia hôn lễ với Trần sư huynh nhà cậu.”



Lâm Trản nhìn về phía Trần Giáng, cũng không hỏi nguyên nhân, ngoan ngoãn đồng ý: “Vâng.”



Trần Giáng đầy mặt dấu chấm hỏi.



“Cậu ta đi cùng anh kiểu gì, cậu ta là nam!! Nam!!!!”



Trần Giáng cường điệu hai chữ cuối cùng vài lần.



Kiều Nguyễn kiểm tra lại lần cuối, xác nhận không có sai sót mới nhấn lưu rồi gửi đi.



“Vậy càng tốt, để cô ta thấy được mị lực của anh, nam nữ thông sát.”



Lâm Trản khó hiểu hỏi: “Cái gì nam nữ thông sát?”



Nhìn dáng vẻ phúc hậu vô hại của cậu ta, Trần Giáng thở dài.



Vỗ vỗ bờ vai cậu ta, nói lời thấm thía thở dài: “Sư tỷ cậu lòng mang ý xấu, muốn tôi bẻ cong cậu.”



Lâm Trản không thể tin được nhìn về phía Kiều Nguyễn.



Không nghĩ tới Trần Giáng sẽ không biết xấu hổ như vậy, Kiều Nguyễn giải thích với cậu: “Cậu đừng nghe sư huynh cậu nói lung tung, tôi không có ý này.”



Trần Giáng ở một bên châm ngòi thổi gió: “Ý của cô ấy chính là như vậy.”



Lâm Trản đỏ mặt tránh ra.



Bóng dáng phảng phất như bị mấy sợi tơ hồng thẹn thùng bịt kín.



Trần Giáng lời lẽ chính đáng phê bình Kiều Nguyễn: “Em là sư tỷ, sao có thể bắt nạt đàn em như thế!”



Kiều Nguyễn ngước mắt liếc anh một cái, Trần Giáng lập tức câm nín.



“Tự đi đi.”



Trần Giáng cố làm ra vẻ khóc lên: “Nếu ngay cả em cũng không giúp anh thì nhất định anh sẽ bị người phụ nữ đó nhục nhã chết!”



Kiều Nguyễn đưa ra biện pháp đơn giản nhất: “Vậy tìm cớ không đi.”



“Không thể không đi.”



Trần Giáng ở đề tài này đột nhiên nghiêm túc lên: “Anh muốn đi…….”



Lông mi anh động vài cái: “Muốn đi xem.”



Kiều Nguyễn hỏi: “Sau đó tự khiến mình không thoải mái?”



Trần Giáng rũ mắt, cười khổ gật đầu: “Xem như thế đi.”



Anh chính là không cam tâm, nhiều năm như vậy vẫn không yêu đương đúng thật cũng như Trương Hiểu nói, vẫn không thể quên được cô.



Tự mình nhìn thấy cô ở hôn lễ, nói không chừng cũng có thể hoàn toàn chết tâm.




Anh cũng muốn bắt đầu một cuộc sống mới.



Không cần phải treo cổ trên một cái cây đã ra quả.



Cuối cùng Kiều Nguyễn vẫn đồng ý.



Đồng ý giả dạng làm bạn gái cùng anh đi tham gia hôn lễ của bạn gái cũ.



Cô cố ý thay chiếc váy mà Lý Nguyệt Minh tặng, còn trang điểm nhẹ nhàng một chút.



Váy dài tơ màu be, khác hẳn với phong cách thường ngày của cô.



Nhìn cô bây giờ phảng phất như thay đổi thành một người hoàn toàn khác.



Da trắng như tuyết, dáng người thon thả.



Trần Giáng nói: “Cuối cùng anh cũng hiểu tại sao bác sĩ Thẩm sống chết quấn lấy em không chịu thả.”



Kiều Nguyễn lạnh lùng liếc anh một cái: “Nói thêm một câu nữa thì anh đi một mình đi.”



Trần Giáng lập tức thức thời không nói.



Vì để hợp với chiếc váy này, cô còn cố ý đi giày cao gót.



Sáu cm cũng không phải rất cao, nhưng đối với người hàng năm đi giày đế bằng như Kiều Nguyễn thì ít nhiều có chút không thích ứng.



Hôn lễ không phải tổ chức ở khách sạn mà là ở biệt thự trên núi của nhà chú rể.



Kiều Nguyễn nhìn toàn siêu xe ngừng ở cửa, lại nhìn Trần Giáng.



Anh cố gắng dùng tay nhấc khóe môi mình, muốn cho mình cười tự nhiên chút.



Kiều Nguyễn hỏi anh: “Anh vẫn ổn chứ?”



Anh gật đầu: “Khá tốt.”



An tĩnh giằng co một hồi, Kiều Nguyễn nghe được anh dùng giọng nói thật nhẹ nói một câu: “Thật ra anh không trách cô ấy.”



Kiều Nguyễn cùng anh một trước một sau đi vào.



Không có nhiều người lắm, có vẻ như hôn lễ của xã hội thượng lưu kiểu này cũng không cần quá nhiều người vớ vẩn đến chúc mừng.



Nhân vật quan trọng được mời đến là được.



Nhà gái bên kia ngoại trừ mấy người thân thích thì cũng không mời bạn bè khác.



Ngoại trừ thân phận bạn trai cũ bị mời đến để nhục nhã, Trần Giáng.



Thân thích bên nhà gái quá dễ phân biệt, đối mặt với trường hợp này có vẻ có chút bó tay bó chân.




Thoạt nhìn không dung hợp.



Chú rể cũng không thèm để bọn họ vào mắt, đơn giản tiếp đón vài câu rồi để bọn họ tự tìm chỗ ngồi.



Nhóm trai gái mặc hàng hiệu cao cấp đặc chế đang nói chuyện với nhau, không khí rất hài hòa.



Trần Giáng đột nhiên tới gần Kiều Nguyễn: “Xem ra cô ấy sống cũng không tốt lắm.”



Kiều Nguyễn hơi nhíu mi: “Anh hả giận rồi?”



Trần Giáng nhún nhún vai: “Không hẳn, anh vẫn hy vọng cô ấy có thể tìm được hạnh phúc.”



Kiều Nguyễn cười: “Anh rất rộng lượng.”



Trần Giáng nửa điểm cũng không khiêm tốn: “Còn phải nói, cũng không nhìn xem anh là hậu nhân của ai.”



Kiều Nguyễn hứng thú: “Ai?”



“Trần Giảo Kim.”



“…… Người ta họ Trình.”



Trần Giáng cười cười: “Anh biết.”



Anh chỉ là muốn thả lỏng tâm tình, thả lỏng tâm tình đang căng chặt của mình.



——



Có người phục vụ bưng hai ly champagne tới đây, Kiều Nguyễn dựa vào bên cạnh bàn, câu được câu không nói chuyện với Trần Giáng.



Rất dễ nhận ra, hai người bọn họ cũng không thuộc về nơi này.



Những người đó trên người tự mang khí chất cao quý và tự phụ, toàn thân đều khiêm tốn viết ba chữ.



—— rất có tiền.



Kiều Nguyễn ngáp một cái, hỏi Trần Giáng: “Ăn xong cơm chưa đã đi được chưa?”



Trần Giáng nói: “Bữa chiều cũng phải ăn.”



Trong lòng Kiều Nguyễn cảm thán, ngày thường nhìn không ra lại thâm tình đến vậy, nhất định phải nhìn trọn vẹn hôn lễ của mối tình đầu âu yếm.



Trần Giáng đau lòng nói: “Anh bỏ bao lì xì 8008, không ăn thì lỗ à.”



Kiều Nguyễn: “……”



Hôn lễ tiến hành rất thuận lợi, mấy chục máy bay không người lái xoay quanh trên không thả xuống một cơn mưa cánh hoa.



Kiều Nguyễn yên lặng dùng tay che cái ly, tránh cho cánh hoa rơi vào.




Cuối thảm đỏ, cô dâu chú rể cùng nhau nói câu tôi đồng ý.



Sau đó dưới tràng vỗ tay chúc phúc của mọi người trao nhẫn, hôn môi.



Cô dâu nhìn qua rất hạnh phúc, cười cũng rất hạnh phúc.



Đặc biệt là một khắc nhìn thấy Trần Giáng.



Khoe ra tuy rằng đến trễ, nhưng tuyệt sẽ không vắng mặt.



Cô lấy danh nghĩa bạn cũ tới mời rượu anh: “Không phải nói muốn đưa bạn gái tới sao, bạn gái đâu?”



Cô nhìn quanh bốn phía, nhìn thấy Kiều Nguyễn cũng không cho rằng cô đi cùng Trần Giáng.



Trần Giáng nhẹ giọng khụ khụ, chỉ vào Kiều Nguyễn: “Vị này là bạn…… bạn gái tôi.”



Kiều Nguyễn nghe thấy cái xưng hô này thì theo bản năng nhíu mi, ngẩng đầu nhìn anh.



Trần Giáng ở chỗ Trương Hiểu không nhìn thấy liều mạng dùng ánh mắt cầu xin cô.



Chỉ lúc này thôi, về sau anh làm trâu làm ngựa báo đáp cô.



Trương Hiểu hiển nhiên không nghĩ tới Trần Giáng chia tay cô ta rồi còn tìm được bạn gái xinh đẹp hơn cả cô ta nên sắc mặt không khỏi trở nên có chút khó coi.



Kiều Nguyễn đứng lên, lễ phép chào hỏi: “Xin chào, tôi là Kiều Nguyễn.”



Cô ta hơi mím môi: “Trương Hiểu.”



Bị ra oai phủ đầu ngược lại thành chính mình, cô ta khó chịu rời đi.



Trần Giáng nhẹ nhàng thở ra.



Đám người đi xa, Kiều Nguyễn mới mở miệng hỏi anh: “Anh có cảm tưởng gì?”



Hôm nay thời tiết không tồi, có mặt trời, cũng có gió.



Ánh mặt trời không chói chang, anh ngẩng đầu híp mắt nhìn: “Còn có thể có cảm tưởng gì, mối tình đầu đội nón xanh cho anh không những không áy náy, ngược lại còn muốn thông qua phương thức này nhục nhã anh, là đàn ông thì đều không dễ chịu.”



Quả thật.



Kiều Nguyễn biết anh cảm xúc tới nhanh đi cũng nhanh.



Cho nên cô không định đi quấy rầy, dự định chờ anh tự mình khôi phục.



Cô nhìn thoáng qua điểm tâm ngọt phía sau, dùng cái kẹp gắp một khối bỏ vào đĩa.



Cách đó không xa, cô nghe được có người dùng ngữ khí thân thiện gọi: “Thẩm Phụ? Xem ra tay Tưởng Nguyên cũng rất dài nha, đến cả cậu cũng mời được.”



Giọng nói của người đàn ông không biểu hiện vui buồn, bình tĩnh, bình tĩnh đến lạnh nhạt.



“Dù sao cũng là kết hôn, nên cũng phải tới.”



“Sao lại đi một mình, không đưa bạn gái tới à?”



Người đàn ông không nói tiếp.



Ngữ khí của đối phương có chút khoa trương, không thể tưởng tượng mở miệng: “Không phải chứ, cậu còn chưa yêu đương à? Phụ nữ theo đuổi cậu không ít mà, nữ minh tinh theo đuổi cậu nửa tháng đâu rồi?”



Kiều Nguyễn bưng đĩa rời đi.



Những lời còn lại cô không nghe được.



Trần Giáng thấy cô mới gắp một miếng, nói cô quá phá của.



“Anh bỏ nhiều tiền như vậy, em kiểu gì cũng phải ăn cho anh.”



Kiều Nguyễn bộ dạng có chút bất đắc dĩ: “Em cũng không ăn được nhiều như vậy.”



Trần Giáng thở dài, xem ra chỉ có thể tự anh ra trận.



Hôn lễ tổ chức đến tối, Kiều Nguyễn kéo chặt áo khoác trên vai.



Ban đêm nhiệt độ không khí bắt đầu hạ thấp, may mà Trần Giáng còn có chút phong độ thân sĩ, cởi áo khoác của mình ra cho Kiều Nguyễn mặc vào.



Cô nhìn nhóm thiên kim danh giá mặc một cái lễ phục đơn bạc, dưới gió lạnh buổi đêm vẫn không e sợ gì trò chuyện vui vẻ.



Tự đáy lòng phát ra tiếng cảm thán.



Nhưng càng khó chịu hơn cái lạnh là đôi giày cao gót trên chân cô, chân cô đã sớm đau nhức không chịu được.



Cô lui lại phía sau mấy bước, muốn dựa vào tường nghỉ ngơi một chút.



Có lẽ xung quanh quá mức ầm ĩ nên cô không nghe thấy âm thanh ghế dựa bị kéo ra.



Bả vai nhẹ nhàng bị ấn xuống, cô ngồi xuống ghế.



Người đàn ông nửa quỳ, giúp cô cởi giày cao gót nhét vào giày da của anh.



Chân 37 xỏ vào giày 44.



Động tác của Thẩm Phụ dịu dàng xoa mắt cá chân cô: “Em ngồi một lát đi, anh đã bảo người đi mua giày rồi.”



Sắc mặt của Kiều Nguyễn khẽ biến, muốn rút chân ra khỏi tay anh.



Anh lại tăng thêm chút lực đạo nhưng vẫn chú ý để không làm đau cô.



“Anh không lì lợm mặt dày.” Anh nhẹ giương mắt, nhìn cô: “A Nguyễn, lần này chỉ là ngẫu nhiên gặp thôi.”