Xương Sườn Mềm

Chương 22




Kiều Nguyễn kéo cánh tay Tưởng An An, không nhìn Giang Diễn: “Chúng ta đi thôi.”



Cô cũng không muốn có bất cứ liên hệ gì với Giang Diễn, cũng không hy vọng Tưởng An An xung đột với cậu ta.



Người như cậu ta, chuyện gì cũng có thể làm ra được.



Thấy cô có vẻ như tức giận, Giang Diễn theo sau, dịu dàng thỏa hiệp: “Tớ xin lỗi còn không được sao.”



Cậu không có thành ý gì nói xin lỗi với Tưởng An An.



Kiều Nguyễn không nói với cậu một chữ nào.



Bốn năm đại học, với Kiều Nguyễn mà nói thì phong phú bận rộn, cô thi đậu nghiên cứu sinh của trường.



Bà nội thi thoảng sẽ đến trường học thăm cô, mang theo trứng gà trong nhà đẻ.



“Trứng gà ta nhà mình nuôi ăn ngon hơn bên ngoài, con ăn nhiều chút, sắp gầy như cây trúc rồi.”



Có lẽ là biết nhà mình chỉ có một cô cháu gái như vậy nên thái độ của bà với cô cũng bắt đầu chuyển biến tốt đẹp.



Ít nhất cũng giống như một người bà nội thật sự.



Kiều Nguyễn gật đầu, đáp lại đã biết.



Đưa bà nội ra xe buýt, Kiều Nguyễn cho bà mấy ngàn tệ.



Vừa vào đại học, cô đã bắt đầu vừa học vừa làm, ngày thường cũng sẽ làm trợ giảng cho giáo sư, hơn nữa có học bổng, cô cũng tích cóp được một chút.



Sau khi tiễn bà nội, Kiều Nguyễn trở lại ký túc xá, bạn cùng phòng mới cũng không tệ lắm, nhưng bởi vì mới vừa quen biết không bao lâu nên hai bên vẫn còn có chút khoảng cách.



Ngoại trừ một mình Kiều Nguyễn ở lại trường học nghiên cứu sinh, thì những người khác đều thi đến nơi khác.



Tưởng An An thi chứng chỉ sư phạm, hiện tại đang ở một trường cấp hai nào đó của Giang Bắc thực tập, làm cô giáo vật lý.



Mỗi ngày đều sẽ gọi điện thoại cho Kiều Nguyễn oán giận học sinh bây giờ phản nghịch thế nào.



Kiều Nguyễn an tĩnh nghe, cuối cùng sẽ an ủi cô một chút.



“Bọn họ hiện tại tuổi này đúng lúc là thời gian phản nghịch, tương đối khó quản, nhưng mà cô Tưởng lợi hại như vậy, nhất định có thể dẫn đường cho bọn họ quay về.”



Vừa nghe lời này của Kiều Nguyễn, Tưởng An An nháy mắt khôi phục tinh thần: “Lời này nói nghe có vài phần đạo lý.”



Hai người lại đông xả tây kéo một hồi, Tưởng An An hỏi Kiều Nguyễn: “Giang Diễn dạo này không quấy rầy cậu chứ?”



Trước kia cảm giác lớn nhất với Giang Diễn là sợ hãi, theo thời gian trôi đi, hai chữ này cũng đã rất khó nhấc lên bất kỳ gợn sóng gì trong cô.



“Mấy ngày rồi không tới.”



Tưởng An An nhẹ nhàng thở ra: “Có lẽ là tốt nghiệp về Phái Thành rồi.”



Buổi chiều Kiều Nguyễn còn có thực nghiệm phải làm, bây giờ phải đi chuẩn bị, sau khi cúp điện thoại, Kiều Nguyễn đến phòng thí nghiệm tìm giáo sư.



Kiều Nguyễn có đôi khi cũng sẽ hoài niệm quá khứ.



Cho dù đó là một đoạn hồi ức không tốt đẹp lắm.



Mọi người đều nói, nếu bạn có thể tâm bình khí hòa nhớ tới những chuyện không tốt lắm đã trải qua, như vậy nói lên bạn đã tháo gỡ được những chuyện cũ trong lòng.



Kiều Nguyễn không biết, có lẽ vậy.



Cô có thời gian rảnh sẽ về Phái Thành, về thăm mẹ và Lý Nguyệt Minh.



Lý Nguyệt Minh xuất ngũ, hiện tại đang học đại học ở Phái Thành.



Tự mình ở bên ngoài thuê nhà.



Kiều Nguyễn có chìa khóa nhà cô ấy, mua đồ ăn làm cơm chờ cô ấy tan học.



Lý Nguyệt Minh đã sớm mệt đến nằm liệt, vừa về đã ngã xuống giường: “Quá mệt mỏi, đời này không muốn huấn luyện dã ngoại.”



Kiều Nguyễn múc cho cô ấy một bát canh mang tới: “Cơm còn năm phút, uống trước chút canh lót bụng.”



Lý Nguyệt Minh vừa ăn canh vừa hỏi cô: “Cậu có về nhà không?”



“Có, ở hai ngày bên chỗ mẹ tớ, vé máy bay là ngày mai.”



Lý Nguyệt Minh tiếc nuối: “Nhanh như vậy à.”



“Ngày mai phải làm trợ lý cho giáo sư.”



“Xem ra cậu cũng không khá hơn tớ mấy, tớ là công việc thể lực, cậu hao tổn trí óc.”



Buổi tối đi ngủ, Lý Nguyệt Minh hàn huyên với cô rất nhiều, nói từ trước, nói hiện tại, nói tương lai.




Sau đó nói tới Thẩm Phụ.



Cái tên này giống như đã trở thành một cái gai trong lòng mọi người.



Cậu hoàn toàn cắt liên hệ với bọn họ, sinh tử không rõ.



Lý Nguyệt Minh cũng là khoảng thời gian trước mới biết được, Thẩm Phụ không phải con của chú Thẩm.



Cô hỏi Kiều Nguyễn: “Cậu nói, Thẩm Phụ trước kia thích cười như vậy, nhưng cậu ấy thật sự vui vẻ sao?”



Vui vẻ sao.



Cậu thậm chí đến vui vẻ hẳn là như thế nào cũng không rõ lắm.



Kiều Nguyễn chỉ lắc lắc đầu, không trả lời.



Cô cho rằng mình đã hoàn toàn quên Thẩm Phụ, nhưng khi nghe người khác nhắc đến cái tên này vẫn sẽ không hiểu sao khổ sở.



Chẳng phải cô cũng là một trong những thủ phạm đẩy cậu vào trong địa ngục sao.



—-



Thời gian mấy năm đó trôi qua vô cùng thong thả, Kiều Nguyễn mỗi ngày đi tới đi lui giữa phòng thí nghiệm với ký túc xá.



Mã Vị Hi đã sắp lên lớp 5.



Hạ Y Nhiên mỗi tuần đều gọi điện thoại cho cô, dò hỏi sức khoẻ của cô thế nào, có ăn cơm đúng giờ không.



Cuối cùng, còn không quên ám chỉ một câu: “Con gái 21 tuổi của dì dưới lầu hôm trước mới kết hôn, lúc mẹ đi uống rượu mừng còn hỏi thăm con đấy.”



Kiều Nguyễn biết.



Có thể là cảm thấy cô sắp bước vào cánh cửa 30 tuổi nên gần đây Hạ Y Nhiên đặc biệt sốt ruột.



Cứ có thời gian rảnh là gửi ảnh chụp cho cô.



Nói là ai ai thân thích, hoặc là con trai của ai ai.



Kiều Nguyễn chỉ có lệ ứng phó cho qua.




Trường kỳ ngâm mình trong phòng thí nghiệm, cô cảm thấy mình giống như đột nhiên biến thành một người vô dục vô cầu.



Thậm chí đến Lý Nguyệt Minh và Tưởng An An đều nói cô, so với thẳng nam còn thẳng hơn, phí hoài một gương mặt đẹp.



Kiều Nguyễn mỗi lần cũng chỉ cười cười, không phản bác.



Cô đối với chuyện kết hôn không có hứng thú gì quá lớn, nhưng cũng không đến mức phản cảm, gặp người thích hợp cô cũng sẽ suy xét.



Phòng thí nghiệm có một tiểu học đệ mới tới, hơn hai mươi, rất có thiên phú.



Người hướng dẫn của cậu chính là giáo sư trước kia của Kiều Nguyễn.



Bởi vì tầng quan hệ này, cho nên tiểu học đệ ngày thường đều gọi cô là sư tỷ.



Giáo sư bảo Kiều Nguyễn ngày thường đưa cậu theo nhiều một chút: “Lúc em làm thí nghiệm có thể để cho cậu ta làm trợ thủ học tập.”



Kiều Nguyễn nhìn thoáng qua tiểu học đệ có chút co quắp đứng ở ngoài cửa, còn quá ngây ngô, phỏng chừng là chưa thích ứng với hoàn cảnh mới.



Cô gật đầu: “Vâng.”



Giáo sư đi rồi, tiểu học đệ chỉ còn lại một mình.



Cậu nhìn thấy Kiều Nguyễn, lại vội dời tầm mắt, cuối cùng gập ghềnh hô lên một tiếng: “Sư…… Sư tỷ.”



Tuy rằng nhìn qua có vẻ đầu óc không quá nhanh nhẹn, nhưng cũng may nghe lời, Kiều Nguyễn ở phòng thí nghiệm bao lâu, cậu cũng ở cùng bấy lâu.



Trước nay chưa từng kêu mệt.



Cô quen thức đêm, nhưng tiểu học đệ vừa từ vườn trường ra, nhất định còn chưa thoát ly được cuộc sốnh thoải mái trước kia.



Kiều Nguyễn thấy cậu vẫn luôn ngáp, bảo cậu đi nghỉ ngơi trước đi.



Cậu một giây lên tinh thần: “Không cần, em không mệt.”



Mày cô nhăn lại: “Không nghe lời sư tỷ nói?”



Lâm Trản mím môi, ủy khuất gật đầu: “Nghe.”



Cậu cọ tới cọ lui cởi áo thí nghiệm, mở cửa đi ra ngoài.



Giáo sư giao cậu cho Kiều Nguyễn là bởi vì biết cậu tuổi tác nhỏ, không có kinh nghiệm.




Kiều Nguyễn có kiên nhẫn tính tình cũng tốt, đi theo cô có thể học được càng nhiều.



Mười mấy tiếng đồng hồ thí nghiệm, Kiều Nguyễn đã mệt đến không còn mấy sức lực.



Cô uống đường glucose bổ sung thể lực, nhìn chằm chằm kim phút trên đồng hồ phát ngốc.



Mấy vị sư huynh sư tỷ khác nói nói cười cười tiến vào, nhìn Kiều Nguyễn mệt đến nằm liệt, sôi nổi trêu ghẹo cười nói: “Xem ra tân sinh năm nay không được rồi.”



Kiều Nguyễn không có sức lực nói giỡn, kéo khẩu trang lên trên che đi đôi mắt.



“Em ngủ một lúc, các anh chị khẽ xíu.”



“Được, không quấy rầy em.”



Bọn họ cười hì hì đáp lời, âm lượng quả nhiên cũng hạ thấp xuống.



Kiều Nguyễn nói xong thì ngủ luôn, cô cũng không biết mình rốt cuộc ngủ bao lâu.



Đến khi tỉnh lại thì bên cạnh im ắng, nửa điểm âm thanh cũng không có.



Cô bỏ khẩu trang xuống, trong phòng không ánh đèn, bên ngoài cũng tối đen.



Máy giặt còn có một đống lớn quần áo chưa giặt, hôm nay không nấu cơm vậy, sang tiệm cơm bên cạnh tùy tiện ăn chút.



Cô ném khẩu trang vào thùng rác, vừa định đứng lên thì bị Lâm Trản đứng ở một bên làm cho hoảng sợ.



“Cậu còn chưa về à?”



Lâm Trản gật đầu: “Em vừa chọn xong đề tài từ chỗ giáo sư qua đây.”



Kiều Nguyễn đè đè cổ đau nhức, thuận miệng hỏi câu: “Ăn chưa?”



Cậu sửng sốt, có chút khẩn trương lắc đầu: “Còn…… Còn chưa ạ.”



Ánh mắt nhìn về phía Kiều Nguyễn lại mang theo một chút chờ mong.



Kiều Nguyễn vỗ vỗ bả vai cậu, thở dài: “Tuổi trẻ chính là quá tốt.”



Cơm tối cũng không cần ăn.



Kiều Nguyễn bởi vì trường kỳ ngâm mình ở phòng thí nghiệm, bữa đói bữa no nên dạ dày xảy ra vấn đề.



Không ăn cơm là dễ dàng đau dạ dày.



Cô đi rồi, để lại tiểu học đệ tại chỗ ngây ngốc.



Cho nên…… Không phải muốn cùng cậu cùng đi ăn cơm?







Phòng thí nghiệm mỗi năm sẽ tổ chức một lần kiểm tra sức khoẻ toàn thân, năm nay thực tập sinh tới, lại đến ngày kiểm tra sức khoẻ.



Kiều Nguyễn rất sợ đau, cũng sợ lấy máu.



Nhưng không có biện pháp, không muốn kiểm tra cũng phải kiểm tra, đây là quy định cứng nhắc giáo sư đặt ra, mọi người phải tuân thủ.



Năm nay còn nhiều hơn một hạng mục.



Tâm lý khỏe mạnh.



Hộ sĩ nhìn đơn đăng ký trong tay Kiều Nguyễn: “Bác sĩ Chu đi công tác rồi, không ở bệnh viện.”



Như vậy à, Kiều Nguyễn hỏi cô: “Vậy khi nào tôi tới được?”



Hộ sĩ bảo cô chờ một chút, cô ấy chạy tới nói vài câu với mấy hộ sĩ khác, sau đó cầm sổ đăng ký lại đây: “Chị viết tên tuổi, cả số điện thoại, tôi sắp xếp cho chị một bác sĩ khác.”



Kiều Nguyễn cầm bút, viết xuống thông tin cá nhân của mình.



Hộ sĩ nói: “Vẫn là chị may mắn đấy, số của bác sĩ Thẩm rất khó lấy được, ngày thường phải hẹn lâu lắm mới được, hôm nay vừa lúc anh ấy rảnh.”



Thấy cô ấy tươi cười thẹn thùng như dáng vẻ nhắc đến người trong lòng, Kiều Nguyễn cũng không quá mức quấy rầy, nói cảm ơn xong thì cầm sổ khám bệnh đi vào.



Một hành lang rất dài, cô đi đến cuối, nhìn thông tin trên màn hình ngoài cửa.



Bác sĩ chủ nhiệm: Thẩm Tùy Tiện, tốt nghiệp đại học Y khoa Giang Bắc, cố vấn tiến sĩ.



Kiều Nguyễn nghi hoặc khẽ nâng mi, Thẩm Tùy Tiện?



Tên này lấy quả thực rất tùy tiện.