Xuống Núi

Chương 57: Người bước ra từ quá khứ




Đúng vậy đó chính là cô em gái của con xác sống kia. Bà cụ thấy tự nhiên có người xông vào thì tức lắm. Bà nhìn sang quản gia, quản gia cũng hiểu ý mà lên tiếng quở trách hai anh vệ sĩ đang đứng phía sau mà không thể ngăn lại. Ông mắng:

- Sao hai anh lại để người lạ xông vào thế hả?

Hai anh vệ sĩ cúi đầu xin lỗi:

- Xin lỗi bà chủ, bọn tôi không ngăn được cậu ta. Cậu ta quá nhanh ạ.

Bà cụ hừ một tiếng rồi không nói gì. Mà chỉ nhìn sang cậu thiếu niên kia như chờ đợi một lời giải thích. Cậu thiếu niên đó lại không nhìn bà mà nhìn về phía Lạc Tâm. Anh cũng hiểu ý mà lên tiếng:

- Lần này làm tốt lắm Mèo.

Cậu thiếu niên sung sướng cười con cô gái được mang tới đã sợ tới mức cứng đờ người. Cô nhìn chằm chằm vào người đàn ông lắp ba lắp bắp nói, có vẻ cô đang vô cùng sợ hãi:

- Chính… Chính… Chính là hắn ta. Là hắn, hắn là người đã giết anh trai tôi đi.

Người trợ lí cao lớn lườm cô ta một cái khiến cô ta sợ tới mức mềm nhũn chân. Thầy Văn cũng sửng sốt. Trực giác của hắn đúng là không sai, không thể ở lại lâu thêm được nữa. Hắn liếc nhìn đám trợ lí, không thể mang họ theo. Tay hắn run run lén lôi ra một tấm bùa. Bà cụ thì có vẻ vẫn còn sửng sốt, dì Tú cũng thế. Nhưng cảm xúc của dì còn xen lẫn tức giận. Dì quát lên, dường như lí trí của dì đã không còn:

- Cô nói cái gì chứ? Cô là ai mà tự nhiên xông vào nhà người ta rồi vu khống thế hả? Cô có biết…

- Im!- Bà cụ tức giận quát dì Tú. Giờ đây, bà muốn nghe cô gái này nói những điều mà cô ta biết. Bà nhìn sang cô ta rồi hỏi- Hãy nói những gì cô biết cho tôi.

Cô gái vẫn run rẩy vì ánh mắt của người đàn ông vẫn đang dán chặt vào cô. Cô sợ rằng người đó sẽ xông lên rồi giết chết cô. Cô lết về phía sau, cô chỉ có thể run rẩy tóm lấy gấu áo của Lạc Tâm. Môi vẫn cứ run rẩy chẳng nói được gì.

Tới đây, thầy Văn có lẽ chẳng muốn giả vờ nữa, thầy cười lớn rồi nói:

- Đúng là tôi không nhìn người sai mà! Cậu quả nhiên không phải người bình thường. Hay cậu đi cùng tôi đi. Bà chủ của tôi sẽ không bạc đãi cậu đâu.

Lạc Tâm không nói gì còn bà cụ đã tức tới không nói nên lời, bà chỉ về phía thầy Văn rồi nhìn sang dì Tú quát:

- Mày giới thiệu cái loại người gì cho tao thế này?

- Mẹ ít ra thầy ấy cũng đã chữa bệnh cho mẹ…

- Mày câm!- Bà cụ vung tay- Lỡ đâu tao bị vậy cũng là do hắn thì sao? Hắn đang tiếp cận gia đình mình theo mệnh lệnh của một người nào đó.

Thầy Văn nghe vậy thì cười phá lên nói:

- Đúng là, dù bà đã có tuổi rồi nhưng vẫn minh mẫn như vậy. Bà nói không sai đâu.

Bà cụ yên lặng liếc nhìn quản gia. Quản gia cũng hiểu ý đang định hộ lên thì lá bùa trên tay thầy Văn bỗng bốc cháy rồi hắn cũng theo đó mà biến mất cùng mấy người trợ lí. Trong lúc biến mất, hắn cũng không quên ra lệnh cho xác sống:

- Giết hết!

Chỉ một từ thôi, xác sống đã lập tức đứng lên. Nó xông vào bà cụ đầu tiên. Thấy nó xông tới, bà cụ sợ tới mức ngất lịm đi còn dì Tú thì ngã ngồi dưới đất. Minh Khang đang định chạy tới thì anh lao vụt tới trước. Một lá bùa vàng dán lên người nó khiến nó bị trói lại và ngã xuống đất. Lạc Tâm cắn ngón tay làm chảy ra một giọt máu. Giọt máu ấy chảy xuống dây trói khiến nó biến thành một sợi xích chắc chắn, làm nó không thể cựa quậy được nữa. Một thanh kiếm xuất hiện trong tay anh. Nhưng anh không xuống tay luôn mà nhìn về phía cô em gái hỏi:

- Bây giờ, cô có hai lựa chọn là thiêu hoặc chôn. Chôn thì cứ để thế này, tôi sẽ phong ấn thêm một tầng nữa. Thiêu thì thanh kiếm này sẽ đâm xuyên qua thi thể của anh trai cô. Linh hồn cũng có khả năng bị tổn thương.

Cô gái đã bình tĩnh hơn, cô hỏi:

- Bị tổn thương thì có làm sao không?

Lạc Tâm gật đầu trả lời:

- Nhẹ thì kiếp sau bệnh tật, nặng thì linh hồn hoàn toàn biến mất.

Cô gái nghe xong thì lại hỏi:

- Chôn thì sao?

- Thì anh trai cô sẽ như thế này mãi mãi, có lẽ là cho tới khi có người dùng thanh kiếm như này đâm xuyên qua cơ thể anh ta.

Cô gái ngừng một lúc rồi nói:

- Thiêu đi!

Lạc Tâm gật đầu rồi đi tới trước người xác sống. Anh nâng thanh kiếm lên. Cô em gái cũng quay mặt đi. Có lẽ, cô không muốn nhìn thấy cảnh này. Vừa lúc thanh kiếm sắp chạm tới cơ thể của xác sống. Cô bỗng hô lớn:

- Khoan đã! Tôi muốn chào tạm biệt anh ý.

Lạc Tâm dừng tay. Cô gái lết tới bên cạnh xác sống vẫn đang mất kiểm soát, đôi chân cô vẫn run run. Còn nước mắt thì vẫn không ngừng rơi. Cô tới gần rồi nhìn vào đôi mắt giận dữ như một con thú hoang của anh trai mình. Vuốt ve làn da sần sùi, nước mắt càng rơi nhưng cô lại không thể nói được gì. Chỉ khóc, Lạc Tâm cũng không hối thúc. Minh Khang cũng vậy, y lần này chỉ lặng lẽ đi tới bên cạnh bà mình rồi nắm lấy tay bà. Ông quản gia thì đã đi gọi bác sĩ từ lúc con quái vật bị trói lại.

Một lúc sau, cô mới nghẹn ngào:

- Anh à!- Cô gái chỉ nói vậy rồi cũng chỉ tiếp tục nghẹn ngào. Một lúc sau, cô lùi lại rồi nhìn về phía anh. Lạc Tâm cũng hiểu ý. Một đường kiếm hạ xuống, ngọn lửa bùng lên. Anh trai cô bị ngọn lửa bao lấy rồi tan biến. Cô vẫn luôn nhìn về phía anh trai khi ấy. Hình như cô thấy thấp thoáng được nụ cười của anh trai đằng sau ngọn lửa bùng cháy. Vậy mà cô lại không khóc, thay vào đó cô cũng mỉm cười. Rồi nói nhỏ:

- Cảm ơn anh!

Lạc Tâm nhìn sang Mèo:

- Được rồi, mày dẫn cô ấy về đi.

Nó nghe lời đưa cô đi luôn.

Mèo vừa dẫn cô gái đi thì bác sĩ đã tới. Họ nâng bà cụ lên, đưa bà trở về phòng. Ông quản gia dõi theo quá trình đến khi bà cụ nằm trên giường rồi mới quay sang nói với anh và Minh Khang:

- Cậu Lạc Tâm đúng không? Tôi thay mặt bà chủ xin lỗi cậu trước. Để tôi chuẩn bị xe đưa cậu về.

- À không cần đâu ạ…- Lạc Tâm xua tay nói.

Minh Khang nghe vậy thì nói:

- Để con đưa anh ấy về cho. Lát con sẽ quay lại.

- Vâng!- Ông quản gia đáp lại lời Minh Khang rồi quay lên tầng.

- Hay cậu cứ ở lại đi, tôi tự về được.

- Không sao, tôi cũng có chuyện quan trọng muốn nói với anh.

Nói rồi hai người trở lại xe của Minh Khang. Y khởi động xe rồi mở lời:

- Chuyện này vẫn chưa kết thúc đâu, đúng không?

Lạc Tâm gật đầu. Minh Khang tiếp tục nói:

- Anh đã có suy đoán gì tiếp theo chưa?

Lạc Tâm suy nghĩ một lúc rồi trả lời:

- Tôi nghĩ giả thiết trước đó của tôi không sai đâu. Là từ đời bố mẹ cậu đấy. Pháp thuật của hắn ta không phải dạng vừa, hơn nữa đứng sau lại là một người phụ nữ. Đáng nghi nhất chắc chắn là ả…

Lạc Tâm nói tới đây thì điện thoại của Minh Khang reo lên. Nhìn vào màn hình, là Minh Lan. Y nhanh chóng ấn mở điện thoại và loa ngoài lên. Minh Lan có vẻ đang khá gấp. Điện thoại truyền tới giọng nói của cô:

- A lô, anh, có một người phụ nữ… Một người phụ nữ kỳ lạ đột nhiên xuất hiện trong phòng của anh. Em hỏi thì bà ta nói em gọi cho anh đi. Bà ta còn nói mình là kẻ bước ra từ quá khứ bị che đậy gì đó. Nói chung là anh trở về nhanh đi ạ!

- Được, em đợi một lúc anh tới liền.

Nói xong, Minh Khang nhấn ga rồi phi thẳng tới công ty. Y quay sang nói với Lạc Tâm:

- Phiền anh chút, anh có thể giúp tôi gọi cho bác quản gia được không? Nói tôi không thể quay lại luôn vì có việc rất gấp.

Lạc Tâm gật đầu rồi cầm lấy máy Minh Khang gọi lại cho ông quản gia. Cúp máy, anh mới nhìn sang Minh Khang đang căng thẳng vô cùng. Y lo lắng nhìn vào đèn đỏ đang chạy từng giây, từng giây một. Chẳng biết sao mà chỉ một phút đèn đỏ thôi, cũng khiến y cảm thấy dài như cả thế kỉ. Hàng loạt câu hỏi cứ hiện lên trong đầu y như người phụ nữ đó là ai? Tại sao lại tự xưng là kẻ bước ra từ quá khứ? Rốt cuộc nó có nghĩa là gì? Và đặc biệt là có lẽ Minh Lan đang ở cùng bà ta, liệu bà ta có làm gì cô không?

Hàng loạt suy nghĩ trôi đi, Minh Khang một lần nữa nhìn lên đèn đỏ. Vẫn còn những hai mươi giây. Y lo lắng và có hơi sợ hãi, y chưa bao giờ mất bình tĩnh như này. Chắc Lạc Tâm cũng đã cảm nhận được nỗi lo này, anh vỗ vỗ vai Minh Khang như lời an ủi. Anh mỉm cười nói:

- Cứ bình tĩnh, sẽ không có chuyện gì xảy ra hết.

Đèn đỏ kết thúc, nhận được lời an ủi của anh, Minh Khang cũng bình tĩnh hơn một chút. Y nhấn chân ga, vẫn tiếp tục duy trì tốc độ như vừa rồi nhưng cơ mặt không còn căng lên nữa.

Chưa đầy ba mươi phút sau, hai người đã có mặt ở TC. Minh Khang vội vã bấm thang máy. Tháng máy lúc này đang dừng ở tầng cao nhất nên cũng phải mất một lúc mới xuống tới nơi. Đi vào thang máy, chưa đầy năm phút sau, thang máy đã dừng lại. Y chạy nhanh vào bên trong văn phòng của mình. Một người phụ nữ với khuôn mặt quen thuộc ngồi trên ghế sô pha đơn. Ả nhìn Minh Khang rồi quay sang anh.

Như không để ý tới Minh Khang ả ta cúi đầu chín mươi độ nói:

- Không ngờ lại gặp “người canh rừng” ở đây. Hơi thất lễ rồi.- Nói xong ả ta thẳng người dậy rồi tự giới thiệu lại, lần này ả nhìn về phía Minh Khang- Giới thiệu lại lần nữa, tôi là người bước ra từ quá khứ, là linh hồn tự do có thể chu du khắp nơi.

Minh Khang nhìn vào khuôn mặt quen thuộc nọ, chính là người đàn bà năm đó muốn mang bố y đi. Giờ phút này, cơ thể y bỗng run lên. Ánh mắt y va vào chiếc vòng cổ phát sáng mà ả đang cầm trên tay. Ả ta vừa nhìn nó vừa cười, một nụ cười đáng sợ cũng có thỏa mãn.