Xuống Núi

Chương 51: Truy tìm




Đúng như đã hẹn trước, chiều ngày hôm sau Minh Khang đã mang tới cho Lạc Tâm một chiếc la bàn. Anh chưa vào việc luôn mà lại hỏi:

- Dạo gần đây công việc kinh doanh của cậu thuận lợi chứ?

Minh Khang trả lời ngày:

- Ổn. Không có gì mới cũng không gặp khó khăn gì.

Lạc Tâm lại suy nghĩ một lúc rồi hỏi:

- Thế trong vòng nửa năm này…- Anh đang định nói thì ngừng lại lắc đầu- Thôi, để tôi xác minh lại xem.

Minh Khang cũng gật đầu.

Lạc Tâm bước vào trong tòa nhà. Ngay trước mắt anh chính là quầy lễ tân, phía trên tường là hàng chữ nổi màu vàng được xếp thành tên của tập đoàn, phía dưới nhỏ hơn là một dòng địa chỉ và số điện thoại liên lạc. Tông màu chủ đao trong tòa nhà là màu vàng. Sảnh rất rộng và thoáng. Ở góc phòng có chậu thậm chí còn có một cái ao cá nhỏ trong nhà. Nơi đây cũng được bày biện bởi những bộ bàn ghế cùng tông màu với sảnh. Lạc Tâm cầm la bàn đi thẳng về phía thang máy, ở trong sảnh này, la bàn đã cảm nhận được một chút âm khí bao quanh.

Lạc Tâm cũng không nán lại nơi này quá lâu, anh đi thẳng tới thang máy. Tòa nhà có tất cả năm mươi tầng, mỗi tầng đều rất rộng và bao gồm nhiều phòng ban. Anh dừng lại ở mỗi tầng một lần và liên tục nhìn vào la bàn cũng như là bố trí xung quanh. Và cũng chẳng có gì là kì lạ khi các tầng đều có bố trí giống nhau trừ hai tầng trên nhất là phòng họp và phòng của các lãnh đạo cấp cao. Điểm đặc biệt là ở tất cả các tầng, mức giao động của la bàn giống nhau, giống tới kỳ lạ.

Nhìn chung bố trí phong thủy ở nơi này không có gì đặc biệt nhưng âm khí xung quanh không nặng mà lại không phải ở mức của một nơi con người thường xuyên qua lại. Vậy đây có phải là thứ thu hút người rối ma kia tới không? Lạc Tâm không nói gì chỉ tập trung suy nghĩ. Con rối bắt buộc phải có người điều khiển, người rối ma cũng thế. Tuy nhiên vào đêm hôm đó, xung quanh ngoài mấy người bọn họ ra thì không cứ một ai. Hai trường hợp có thể xảy ra đó là năng lực của người điều khiển kia ngang bằng hoặc hơn anh cũng có thể có một loại bảo bối nào đó giúp người này ẩn thân. Bên cạnh đó cũng không thể loại trừ trường hợp rằng ở trong tòa nhà này có một bố trí hay một món mồi nào đó đã dẫn dụ thứ kia tới. Nhưng dù có thế nào anh vẫn mong rằng đó là trường hợp thứ hai.

Lạc Tâm và Minh Khang hiện đã trở lại tầng một. Anh quay sang hỏi y:

- Trong vòng nửa năm này, các cậu có mời thầy phong thủy hoặc thầy pháp nào đó không?

Minh Khang khựng lại một chút rồi mới trả lời:

- Có, là cô tôi mời. Cô ấy mời một ông thầy phong thủy tới để bố trí lại đại sảnh, phòng làm việc của tôi và phòng họp cấp cao. Nghe cô bảo là ông thầy này rất giỏi. Bạn của cô có mở một công ty riêng, từ lúc mời ông này về sắp xếp lại là làm ăn khấm khá hơn rất nhiều.- Minh Khang dừng lại nhìn biểu cảm của Lạc Tâm rồi mới hỏi- Có chuyện gì sao?

Anh lắc đầu trả lời:

- Không có gì. Phong thủy ở đây rất ổn nhưng… La bàn này vẫn cảm nhận được âm khí và một loại cảm giác rất kỳ lạ. Tôi nghĩ con rối đêm hôm qua là do một thứ gì đó trong tòa nhà này dụ tới.- Anh đưa trả lại la bàn cho Minh Khang rồi nói tiếp- Tôi sẽ cố tìm nó vậy. Vật này đã không còn tác dụng gì rồi.

Nói xong lạc Tâm bắt đầu vào công cuộc tìm kiếm. Anh chắc chắn rằng mình phải tìm mọi ngóc ngách trong tòa nhà này và đương nhiên nó sẽ mất một khoảng thời gian rất dài. Và hơn hết anh thậm chí còn không biết hình dạng của vật đó là gì.

Lạc Tâm bắt đầu từ tầng thượng rồi tới phòng họp và văn phòng của các lãnh đạo cấp cao. Kiểm tra tỉ mỉ mọi thứ cũng đã hết cả nửa buổi sáng. Suốt quá trình, Minh Khang vẫn luôn theo sát và giúp đỡ anh. Thấy Lạc Tâm đã mệt mỏi, y nói:

- Không cần phải gấp thế đâu.

Lạc Tâm lắc đầu rồi anh như nảy ra một ý tưởng nào đó. Anh đi thẳng xuống tầng một, trở về phòng bảo vệ và nhìn máy quay an ninh. Xem một lúc, Lạc Tâm mới thất vọng quay sang. Ban đầu Lạc Tâm vốn định kiểm tra và tìm xem ở trong tòa nhà có ẩn chứa một ma thuật nào không rồi mới chuyển hướng sang kiểm tra nhân viên ở đây có vấn đề hay không. Nhưng rồi anh lại nhìn xuống mấy chục tầng phía dưới. Phải thừa nhận một điều anh cảm thấy hơi oải. Vậy là anh quyết định đảo ngược lại thứ tự. Quan sát người rồi đến tối sẽ cho Mèo đi kiểm tra, tìm kiếm xung quanh:

- Ban đầu tôi định chuyển hướng sang kiểm tra con người nhưng có vẻ là cũng không có ai có vấn đề gì. Chắc tối nay khi nhân viên về hết ta mới tiếp tục được. Tôi sẽ để Mèo đi kiểm tra đêm nay.

Lạc Tâm nói xong thì quay ra thấy mọi người đang dùng ánh mắt ngạc nhiên nhìn Mèo, anh cười hỏi:

- Sao? Mọi người vẫn nghĩ nó chỉ là một con chó bình thường thôi à?

oOo

Mặt trời lặn, bóng tối bao phủ mặt đất. Những chiếc đèn đường cũng bắt đầu ca làm việc của mình. Nhân viên trong tòa nhà cũng bắt đầu ra về. Thời gian tiếp tục trôi, chẳng mấy chốc, kim đồng hồ đã chỉ tới chín giờ tối. Lúc này, trong tòa nhà chẳng còn bóng người nữa. Minh Khang đứng trong thang máy nhìn số tầng nhảy chạy xuống liên tục. Thang máy dừng ở tầng một, bước ra đại sảnh, lúc này đã chẳng còn ai ở đây, đèn điện cũng tắt tối om.

Minh Khang đi thẳng tới cửa ra nhưng đột nhiên, một tiếng lạch cạch phát ra từ trong góc phòng ở bên cạnh ao cá nhỏ. Nhìn về phía đó, một bóng đen thấp thoáng ở đằng đó. Rồi dường như bóng đen đó cũng nhận ra được mình bị phát hiện. Nó toan quay đầu chạy đi thì đã bị một con chó từ đâu xuất hiện ngoạm lấy. Nó kêu lên một tiếng lớn. Là giọng của một người phụ nữ. Minh Khang đang định đến gần thì một ánh sáng chói mắt lóe lên. Người phụ nữ ấy biến mất.

Thấy thế, Minh Khang và Mèo cùng chạy ra ngoài. Lạc Tâm đã đứng sẵn ở đó. Anh chỉ cười nói:

- Yên tâm đi! Tôi trận pháp ở đây rồi. Ban nãy cô ta dùng bùa dịch chuyển nhưng cũng không thoát được ra khỏi trận pháp đâu.- Vốn đang dựa vào tường, Lạc Tâm đứng thẳng dậy tiếp tục nói- Cô ta chỉ ở trong tòa nhà này thôi.

Minh Khang tiếp lời luôn:

- Tòa nhà to vậy biết tìm cô ta ở đâu chứ?

Lạc Tâm cúi xuống vút vút đầu Mèo hỏi nó:

- Mày có nhớ mùi của cô ta không?

Nó đền mặt ra nói vào tai anh:

- Tôi hôm nay bị ngạt mũi!

Lạc Tâm nhìn nó rồi hỏi lại:

- Chó cũng ngạt mũi được à?

- Tôi cũng không biết, tôi có phải chó bình thường đâu!

- Tao sẽ tham khảo phương pháp làm thịt chó. Mày đợi đấy.

Lạc Tâm nói chuyện với chó xong thì đứng lên:

- Chắc phải dùng cách khác rồi. Con giả cầy nó không nhớ mùi.

Nói xong Lạc Tâm đi vào bên trong sảnh, bất đèn lên rồi đi thẳng tới chỗ ao cá nhỏ. Nhìn xung quanh một lúc, không có bất cứ một vật gì khả nghi. Vậy là anh dứt khoát cởi giày, xắn quần lên đi xuống ao cá tìm kiếm. Vậy mà, kết quả vẫn không khác mấy. Lạc Tâm mệt ngồi nghỉ ở thành bể nghỉ ngơi. Ngồi một lúc thì anh lên bờ. Lạc Tâm cúi xuống đi giày vào thì chợt thấy viên đá bị trượt ra có lẽ là do anh đã ngồi vào.

Lạc Tâm cúi xuống để nhìn rõ hơn. Phía dưới tảng đá, là một thứ bột đen trông rất đáng ngờ. Mèo thấy thế thì chạy lại gần ngửi ngửi rồi nhìn anh:

- Đây là tro cốt!

Lạc Tâm giật mình. Có lẽ đây là thứ đã dụ con rối kia tới. Tro cốt. Trò này quá độc ác. Người đứng sau đây không thể nói là đối thủ cạnh tranh được nữa rồi mà đây là kẻ thù. Thứ này không chỉ để dụ con rối tới mà còn để nguyền rủa.

Quay sang nhìn Minh Khang, Lạc Tâm hỏi:

- Cậu hay gia đình cậu có thù oán ở đâu không? Đây không đơn giản là bùa ngải thông thường đâu mà là lời nguyền đấy.- Lạc Tâm đứng lên đặt tay lên vai của Minh Khang- Sẽ tốt hơn nếu tôi chuẩn bị trước nhưng nếu cậu muốn tôi có thể bắt tay vào tìm kiếm cô gái ban nãy và điều tra việc này luôn.

Minh Khang nghe thế thì trả lời ngay:

- Nguy hiểm vậy sao?

Nhận được cái gật đầu của Lạc Tâm, y mới nắm chặt lấy tay anh:

- Hôm nay anh cứ nghỉ ngơi đi. Cái này để sau cũng được.

Lạc Tâm gật đầu rồi dắt Mèo trở về, đi rồi cũng không quên nhắc:

- Mấy ngày nay cậu cẩn thận chút. Gặp vấn đề gì thì gọi tôi nhé!

Trở lại phòng bảo vệ anh mới chợt nhớ ra gì đó, Lạc Tâm bế Mèo lên rồi nói nhỏ với nó:

- Tao tưởng mày bị ngạt mũi?

Nó cũng thủ thỉ:

- Thì dí sát vào hít mạnh vẫn ngửi được mà.