Xuống Núi

Chương 42: Trò chơi




Phía dưới tầng lầu, một cô gái xinh đẹp quyến rũ ăn mặc một chiếc váy bó ngắn tới đùi và khoác thêm một cái áo bò. Cô trang điểm đậm nhưng không khiến người ta thấy quá lố. Mái tóc xoăn dài hơi ngả nâu của cô được xõa ra. Nhưng khuôn mặt xinh đẹp của cô lại cau có còn miệng thì liên tục chửi rủa:

- Thằng khốn nạn này, anh đá tôi vì con nhỏ đó à?

Người đàn ông lắc đầu rồi nói với cô gái bằng giọng chán chường:

- Thứ nhất, chúng ta chưa bao giờ yêu nhau, chỉ là cô đơn phương thôi… Và làm gì có con nhỏ nào ở đây?

Cô gái cười rồi tiếp tục mắng:

- Đứa bạn tôi kể hôm qua có ai đó lên xe anh.

Người đàn ông liếc về phía cầu thang thấy Lạc Tâm đang đứng đó thì chỉ vào anh rồi nói:

- Kia á? Đấy là con trai của bạn tôi, mới lên thành phố.

Cô gái nhìn về phía hắn chỉ thấy là một cậu con trai, mà Lạc Tâm cũng rất phối hợp khi giơ tay lên vẫy chào. Cô thở phào nhẹ nhõm sau đó hất mặt hừ giọng một cách lạnh lùng:

- May cho anh đấy không tôi sẽ dắt anh em tới phá nát nhà anh.

Nói xong thì cô quay đầu đi.

Lạc Tâm đi xuống đứng bên cạnh hắn. Hai người im lặng không nói rồi ngồi xuống dùng bữa sáng.

Bữa ăn cứ thế trôi qua, cả hai người không nói gì cả. Ăn xong Lạc Tâm chủ động đứng lên dọn, rửa bát đũa. Người đàn ông vẫn ngồi đấy nhìn nhưng không nói gì. Xong xuôi, anh mới lên nói:

- Tôi đang tìm nhà trọ, mấy ngày nay làm phiền rồi ạ.

- À ừ tôi biết rồi. Và cậu có thể gọi tôi là Bách, đây là tên hiện tại tôi đang dùng.

Bách nói xong thì vươn vai đứng dậy, chuẩn bị lên tầng, hắn cũng không quên dặn:

- Tôi đi làm đây. Cứ tự nhiên như ở nhà.

Lạc Tâm vâng một cái rồi tiếp tục dọn phòng bếp.

Chưa tới mười phút sau người đàn ông đã xuống với bộ âu phục chỉnh tề. Nói một câu tạm biệt rồi ra khỏi cửa, đánh xe đi luôn.

Lạc Tâm nhìn ra ngoài xong lại ngồi xuống mở điện thoại lên xem đã có ai giới thiệu chưa.

Dưới bài viết của anh không có quá nhiều bình luận hữu ích mà chủ yếu chỉ là mấy cái mặt cười hay mấy câu đùa đùa. Bỗng anh nhìn thấy một bình luận từ một người tên Hạnh: “Tôi có căn chung cư này giá rẻ, 2 triệu một tháng mà lại còn ở trung tâm thành phố. Cậu có hứng thú không?” Đọc xong Lạc Tâm lập tức bỏ qua vì nghĩ đấy là lừa đảo. Làm gì có căn hộ nào 2 triệu một tháng mà còn ở trung tâm thành phố. Chỉ có thể là lừa đảo thôi.

Nghĩ rồi anh lại tiếp tục lướt bình luận và thêm được kha khá địa chỉ được mọi người đề xuất. Được một lúc, người tên Hạnh kia lại nhắn tin riêng cho anh.

Hạnh: Tôi không phải lừa đảo. Thật sự. Tôi có một căn hộ như thế thật.

Lạc Tâm đọc được dòng tin nhắn thì ngay lập tức trả lời:

Lạc Tâm: Làm gì có kẻ lừa đảo nào tự nhận mình lừa đảo đâu.

Lạc Tâm: Hơn nữa làm gì có căn chung cư nào ở trung tâm giá thuê 2 triệu một tháng.

Hạnh: Vì nó có ma.

Hạnh: Trước đây có một cô gái đã bị thảm sát ở đây giờ ai ở cũng kể là có thể nhìn thấy bóng ma của cô gái.

Hạnh: Thế nào, có hứng thú không? Yên tâm không cần phải gửi tiền cọc. Cậu có thể ở đây thử một tuần, từ hôm nay được không?

Hạnh: Địa chỉ đây.

Lạc Tâm suy nghĩ một lúc rồi tiếp tục nhắn. Hạnh ở đầu bên kia thấy người kia đang trả lời thì nhếch miệng, coi như cá đã cắn câu. Nhưng tâm trạng cô lại thay đổi sau khi đọc được dòng tin nhắn:

Lạc Tâm: Lừa đảo kiểu mới à?

Hạnh: Không phải. Cậu cứ đến thử đi rồi biết. Lựa chọn là ở cậu thôi.

Lạc Tâm vẫn không nhắn lại gì. Thấy vậy, Hạnh tiếp tục nhắn tin thuyết phục…

Hạnh: Thôi mà, giúp tôi đi. Chỉ đến xem thôi, tôi không yêu cầu gì hơn.

Lac Tâm: Thôi được rồi, tôi sẽ đến thử.

Lạc Tâm nhắn xong thì chụp lại màn hình gửi Bách hỏi ý kiến. Hắn chỉ nhắn lại mấy mặt cười rồi nói anh cứ đi thử.

Nếu người có kinh nghiệm đã nói vậy thì cứ thử vậy.

Nghĩ xong Lạc Tâm cảm ơn Bách rồi đội mũ, bịt khẩu trang, bế theo chú chó nhỏ rồi đi tới địa chỉ được cô gái ban nãy gửi.

Đến nơi thì đúng như cô gái miêu tả. Nơi này tuy phải đi vào một con ngõ nhưng cũng khá gần trung tâm thành phố. Tòa chung cư trông cũng rất hiện đại, xung quanh cũng trồng nhiều cây xanh, bảo vệ cũng rất nghiêm ngặt. Anh gọi điện qua số điện thoại được gửi. Chẳng bao lâu sau, đã có người nghe máy. Dựa theo lời cô nói, anh nhìn về phía sảnh chung cư, ở đó đang có một cô gái vẫy vẫy tay.

Lạc Tâm đi tới, cô gái đã cười nói:

- Cậu Lạc Tâm đúng không? Tôi là Hạnh, để tôi dẫn cậu lên nhá!

Lạc Tâm hơi do dự nhìn xuống con chó trên tay mình. Cô Hạnh hiểu ý thì ngay lập tức tươi cười:

- À anh yên tâm, ở đây không cấm nuôi chó đâu.

Nghe Hạnh nói xong anh mới thở phào nhẹ nhõm rồi bế theo Mèo đi cùng cô.

Thái độ của cô rất niềm nở làm anh không chú ý tới ông bảo vệ đang ngồi lắc đầu ngao ngán rằng giới trẻ ngày nay thật dễ bị lừa.

Cô gái bấm tầng mười ba. Vừa đi cô vừa hỏi:

- Con chó của cậu tên gì vậy?

- Nó tên Mèo.

Cuộc nói chuyện cứ thế kết thúc. Một tiếng kêu báo hiệu thang máy đã đến điểm dừng, cô dẫn anh tới căn phòng 1304 ở cuối dãy hành lang. Cửa phòng mở ra, bên trong là một không gian rộng rãi và sạch đẹp.

- Anh cứ xem nhà tự nhiên.- Cô nói rồi đột nhiên, điện thoại cô có tiếng chuông. Hạnh vâng dạ mấy tiếng rồi nhìn anh tiếc nuối nói- Xin lỗi, tôi có chút việc, anh cứ tự nhiên đi nhá. Mười phút nữa tôi lên.

Nói rồi cô chạy nhanh xuống tầng, bác bảo vệ thấy cô chạy qua thì nói lớn:

- Lần này đừng có quá đáng đấy. Cẩn thận người ta…

Hạnh chỉ đáp biết rồi và chui tọt vào trong một chiếc xe hơi đỗ ở gần đó.

Lạc Tâm ở trên tầng vẫn đang đi thăm thú xung quanh. Đây là một căn phòng rộng và có vị trí rất đẹp. Ngay trước mặt anh là một cái cửa sổ lớn nhìn ra bên ngoài. Nội thất cơ bản cũng đã đủ và rất khang trang. Ở ngay bên trái phía cửa ra vào là bếp, trước mặt là phòng khách, rẽ phải là phòng ngủ và nhà tắm. Với ngôi nhà này thì chỉ cần dọn đồ vào là xong. Anh nhìn xung quanh. Căn phòng này sắp xếp rất đẹp mắt nhưng nó dường như đang… Trấn yểm một thứ gì đó. Có lẽ cô gái kia nói đúng. Nơi này thật sự có ma.

Nghĩ xong anh tiếp tục đi xung quanh. Đột nhiên một cánh cửa khép chặt mở ra thu hút sự chú ý của anh. Ánh đèn của dãy phòng ngủ cũng chợt bật lên rồi lại tắt ngóm đi. Anh liếc về phía đó, con chó trên tay vẫn nằm im không có động tĩnh gì.

Lạc Tâm tiếp tục thăm quan nơi này mà mặc kệ mấy hiện tượng lạ xảy ra. Anh có thể cảm nhận được dù nơi này được sắp xếp để trấn yểm một thứ gì đó nhưng lại không có chút âm khí nào. Mà dù có ma thì có sao đâu chứ?

Hạnh ngồi dưới xe thấy anh vẫn bình tĩnh thì cười nói trước máy quay:

- Chào, các bạn à, có vẻ người này khá là can đảm đấy. Vậy chúng ta sẽ chuyển sang trò khác nào.

Một cô gái khác được trang điểm kinh dị vô cùng xuất hiện bên cạnh Hạnh.

- Bây giờ chính là trò tiếp theo. Mọi người đừng rời mắt khỏi màn hình nha. Chúng tớ sẽ mang tới cho các cậu những phút giây cười không khép được miệng.

Nói xong cô gái trang điểm và Hạnh cười thật khoái chí.