Xướng Môn Nữ Hầu

Chương 98-1: Xa tận chân trời (1)




Khánh Vương phi quay về viện của mình, Triêu Vân và Mộ Vũ cùng tiến lên đỡ, Khánh Vương lại hất tay các nàng ra, gần như xụi lơ ngồi trên ghế.

Trên mặt Giang Tiểu Lâu không có chút nào buồn bực, bình tĩnh nói: “Bọn họ có âm mưu từ trước, bày sẵn bẫy chờ chúng ta nhảy vào, Vương phi đừng buồn phiền như vậy.”

Khánh Vương phi hít một hơi, nước mắt không kềm được mà dâng lên: “Con không thấy sao, Thuận phi, Hách Liên Thắng, cả Tiểu Trúc đó, ba người bọn họ cố ý diễn một tuồng kịch, chúng ta đã bị lừa. Cố ý giữ lại Tiểu Trúc, chính là để có một giải thích hợp tình hợp lý, vốn đây chỉ là một cái bẫy…”

Giang Tiểu Lâu nhìn Khánh Vương phi oán giận như vậy, khẽ lắc đầu: “Nếu Vương phi đã nhìn rõ, lúc nãy vì sao lại tranh luận vô ích với Vương gia làm gì? Thật ra người cũng hiểu rõ, việc đến nước này nhiều lời cũng vô ích.”

Trong lòng Vương phi đau không thở được: “Không lẽ để mặc ả ta thay trắng đổi đen như vậy sao?”

Giang Tiểu Lâu tự mình rót một chén nước, đưa cho Khánh Vương phi, ôn nhu nói: “Chuyện đời không thể lúc nào cũng suôn sẻ, Vương phi nhất định phải kiên trì.”

Khánh Vương phi nhận chén nước đó, lại phát hiện đầu nhón tay mình lạnh lẽo, mơ hồ run rẩy, nắm cái chén không vững. Giang Tiểu Lâu thấy thế, nhẹ nhàng nắm lấy tay Khánh Vương phi, dịu dàng nói: “Kiên trì, kiên trì một chút, người phải tin tiểu nữ, tin chính mình, càng phải tin tưởng Tuyết Ngưng. Tỷ ấy là người hiền lành, ông trời sẽ không để tỷ ấy chết oan.”

Tay của nàng rất nhẹ, rất mềm, rất êm, trên người mơ hồ truyền đến mùi hoa, thấm vào lòng người. Khánh Vương phi ngước mắt nhìn nàng, mắt không kềm được mà ẩm ướt. Một khắc vừa nãy, bà như rơi vào hầm băng, cả người run rẩy không nói được một lời, đối mặt với Thuận phi giả dối và Hách Liên Thắng vô sỉ, bà đem toàn lực muốn bảo vệ con gái mình, nhưng bà không làm được, chỉ cảm thấy mình thật nhán gan vô dụng, chỉ có tràn ngập phẫn nộ, không có bất kỳ chứng cứ nào, rốt cuộc cũng không thể cứu vãn.

Giang Tiểu Lâu nhìn thấy Khánh Vương phi như vậy, trong lòng rất cảm động. Mẫu thân nàng đã sớm qua đời, nếu người còn sống, hẳn cũng như Khánh Vương phi không tiếc bất cứ giá nào bảo vệ mình. Vẻ mặt không kềm được tỏ ra ôn nhu, đôi mắt sâu sắc: “Đối phương càng đăc ý càng dễ lộ ra sơ hở. Vẫn là câu nói kia, chúng ta từ từ chờ.”

Dặn dò Triêu Vân và Mộ Vũ hầu hạ Khánh Vương phi nghỉ ngơi, Giang Tiểu Lâu mới đi ra khỏi phòng, nhìn lên bầu trời đầy sao, ngẩn ngơ xuất thần.

Tiểu Điệp trải qua một đêm đầy biến cố, thật sự cảm thấy tinh thần uể oải, vội vàng khuyên: “Tiểu thư, sớm đi nghỉ đi, đừng suy nghĩ những chuyện này nữa.”

Giang Tiểu Lâu nhìn Tiểu Điệp, nụ cười nhợt nhạt: “Ba người chúng ta từ Quốc Sắc Thiên Hương lầu đi ra, vốn cho rằng có thể nương tựa nhau mà sống tiếp, nhưng không ngờ Tuyết Ngưng lại ra đi sớm như vậy, đột ngột như vậy. Đến nay ta vẫn cảm thấy, có lẽ đây chính là một giấc mơ, tỉnh lại rồi ta lại nhìn thấy gương mặt tươi cười của tỷ ấy, nghe tỷ ấy nói với ta chuyện này không hợp, chuyện kia không hợp.”

Tiểu Điệp đau xót trong lòng: “Tiểu thư, Ly tiểu thư là người tốt, người vô tội chết oan, ông trời sẽ đứng về phía chúng ta, giúp chúng ta tìm ra hung thủ giết người.”

Giang Tiểu Lâu không nói gì, cả người nàng tắm trong ánh trăng nhợt nhạt, gương mặt không còn chút màu máu nào. Một lúc lâu, nàng nhẹ giọng nói: “Bọn họ biện ra lý do như vậy, chuyện phía sau nhất định đã làm tốt, muốn tìm được cái gọi là chứng cứ chỉ sợ khó như lên trời.”

Giang Tiểu Lâu xưa nay rất có lòng tin, lần này đối với chuyện này lại không thấy lạc quan, Tiểu Điệp kinh ngạc không nhịn được tâm tình phẫn uất: “Lẽ nào cứ để bọn họ nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật?”

Giang Tiểu Lâu không nói nữa, toàn bộ sân viện rơi vào yên tĩnh.

Nàng ngẩn đầu lên, ánh trăng mơ hồ hiện ra nụ cười quen thuộc, Tuyết Ngưng, xin tỷ cho ta chỉ dẫn…

Một cơn gió thổi qua, thổi tung mái tóc dài của nàng, mang đến cảm giác mát mẻ. Kỳ lạ, những phẫn nộ và thất vọng đã biến mất không còn tăm tích, trái tim của nàng lắng đọng lại, một lần nữa khôi phục yên tĩnh.

Qua một lúc lâu, Giang Tiểu Lâu đột nhiên nhẹ giọng nói: “Không, ta sai rồi.”

“Tiểu thư…”

Đôi mắt đen óng của Giang Tiểu Lâu lần nữa lóe lên tự tin, khóe môi cong lên: “Vô số sóng gió đều vượt qua được, còn sợ Khánh Vương phủ sao? Một lần không được thì hai lần, hai lần không được thì ba lần, cho đến khi thành công mới thôi, nhất định phải tìm được hung thủ…”

Nợ máu trả bằng máu, mấy chữ này nghe có vẻ không rõ ràng nữa.

Hách Liên Thắng nói được làm được, ba ngày sau Kinh triệu doãn bắt được một đám giặc cướp. Trải qua bí mật thẩm vấn, đám người này đã thú nhận chuyện bắt cóc xe ngựa vương phủ, Kinh triệu doãn phán chém lập quyết.

Vương phủ.

Khánh Vương nặng nề ném chung trà lên bàn, âm thanh như chuông đồng: “Cái gì là bắt giam chờ thẩm vấn, đừng quên thân phận của mình.”

Bên môi Khánh Vương phi nổi lên nụ cười lạnh lùng: “Không lẽ ta không có tư cách thẩm vấn nguyên nhân cái chết của con gái mình?”

Khánh Vương lạnh lùng nói: “Tất cả đều được bí mật tiến hành, nếu bà đi đến đó bị phát hiện, danh dự Khánh Vương phủ sẽ bị ảnh hưởng, bà gánh nổi trách nhiệm này sao?”

Khánh Vương phi nhìn trượng phu của mình, đối với cái chết của con gái, hắn có thể không chớp mắt một cái, chỉ vì lo lắng cho danh tiếng của vương phủ, liền có thể giả như không nhìn thấy không nghe thấy, trên đời lại có phụ thân tuyệt tình như vậy sao? Một lúc sau, bà đột nhiên cười, cười khản giọng, cười trào phúng, nước mắt cuồn cuộn mà rơi.

Khánh Vương bị những giọt nước mắt lạnh lẽo làm kinh sợ, nhưng rất nhanh chóng quay mặt đi chỗ khác: “Còn không dìu Vương phi đi nghỉ ngơi, người bị bệnh, mau tìm đại phu đến khám.”

Khánh Vương phi khóc đến không thể kềm chế, Triêu Vân và Mộ Vũ hai người khuyên nhủ liên tục, mới miễn cưỡng đưa được bà về viện của mình, sau đó lại không ngừng nghỉ đi tìm đại phu, đại phu kê một thang thuốc an thần, Khánh Vương phi ngủ ròng rã một ngày một đêm.

Giang Tiểu Lâu đến thăm Khánh Vương phi, Triêu Vân liền đưa nàng vào, Khánh Vương phi vẫn đang nằm ngủ say, tóc dài tán loạn bên gối, mơ hồ đã thấy có sợi bạc. Giang Tiểu Lâu cẩn thận thu vén lại áo của bà, Khánh Vương đột nhiên tỉnh dậy la thất thanh: “Tuyết Nhi.”

Đưa tay bắt được một bàn tay ấm áp ôn nhu, chờ đến khi thấy rõ gương mặt, tim Vương phi không kềm được mà thất vọng: “Tiểu Lâu, là con sao…”

Giang Tiểu Lâu làm như không biết, chỉ cười nhạt: “Vương phi, người tỉnh rồi.”

Đúng lúc này, Mộ Vũ bưng đến một chén thuốc, khom người nói: “Vương phi, đến giờ uống thuốc rồi.”

Khánh Vương liếc mắt nhìn một cách bất đắc dĩ, không thể không ngồi dậy nói: “Bưng lên đi.”

Mộ Vũ cẩn thận bưng chén thuốc lên, chuẩn bị hầu hạ Khánh Vương phi uống vào, Giang Tiểu Lâu lại hỏi: “Vương phi không đau không bệnh, thuốc này là thuốc gì?”

Mộ Vũ nhất thời choáng váng, vội trả lời: “Vương phi ngày đêm bất an, cho nên đại phu kê thuốc an thần.” Từ lâu Khánh Vương phi đã dùng thuốc an thần, nếu không sẽ không ngủ được.

Hàng mi dài của Giang Tiểu Lâu chấn động một chút, ánh mắt rơi vào chén thuốc đen thui kia, giọng điệu hòa hoãn: “Vương phi, thuốc có ba phần độc, có thể không dùng thì không nên dùng.”

Khánh Vương phi thản nhiên thở dài một tiếng, không che giấu được thần tình bi thương: “Tiểu Lâu, đây chỉ là thuốc an thần, nếu có thể giúp ta ngủ mãi không tỉnh, ta sẽ rất vui mừng.” Nói xong, bà mệt mỏi thở ra một hơi, gật đầu với tì nữ: “Đưa cho ta.” Mộ Vũ nhìn Giang Tiểu Lâu một chút, mang theo do dự, Vương phi trầm giọng nói: “Mộ Vũ.”

Mộ Vũ không thể làm gì khác hơn là đưa thuốc tới, Khánh Vương phi tiếp nhận, hơi nhắm mắt, một hơi uống cạn sạch.

Giang Tiểu Lâu lẳng lặng nhìn bà, đôi mắt không nhúc nhích, tựa hồ suy tư.

Vương phi uống xong thuốc, sắc mặt lại ảm đạm mấy phần,có vẻ đặc biệt buồn ngủ, không lâu sau nhắm mắt lại, một lần nữa ngủ say.

Giang Tiểu Lâu ngồi bên cạnh, trong mắt toát ra biểu hiện hiền từ. Nàng là người có tâm địa sắt đá, nhưng cũng không kềm được mà thương xót Khánh Vương phi, huống chi là Tuyết Ngưng? Tận mắt nhìn thấy mẹ của mình bị dằn vặt, trong lòng nhất định sẽ rất đau khổ. Chính vì vậy, cho dù bị uy hiếp tính mạng, nàng cũng làm ra bộ dạng không biết gì, lẳng lặng chờ đợi tử vong.

Ly Tuyết Ngưng nhìn như rất nhu nhược, thật ra lại kiên cường hơn bất cứ ai.

Giang Tiểu Lâu chậm rãi rời đi, mời vừa ra khỏi cửa liền dặn dò Tiểu Điệp: “Gọi Sở Hán đến đây một chuyến.”

Sở Hán vẫn nấp ở gần đó, nghe Tiểu Điệp gọi hắn liền xuất hiện trước mắt Giang Tiểu Lâu, thân thể cao to hơi khom xuống: “Tiểu thư, người có gì dặn dò?”

Âm thanh Giang Tiểu Lâu vô cùng bình tĩnh: “Huynh tìm cách lấy cho được bã thuốc an thần mà Khánh Vương phi hay uống, ta cần kiểm tra.”

Sở Hán mi mắt cũng không nhấc, cũng không hỏi thêm một câu, vâng một tiếng liền biến mất ở cổng.

Chỉ qua nửa canh giờ, Giang Tiểu Lâu được có được đồ nàng muốn, nàng vội vã ra khỏi Khánh Vương phủ đi đến y quán của Phó Triêu Tuyên. Mới vừa vào cửa liền đem khăn tay có bã thuốc cho Phó Triêu Tuyên, nói: “Huynh nhìn xem đây rốt cuộc là cái gì?”

Phó Triêu Tuyên có một giây loạn nhịp, nhìn thấy bộ dáng phong trần mệt mỏi của Giang Tiểu Lâu liền gật đầu, tiếp nhận bã thuốc nghiên cứu một lúc. Giang Tiểu Lâu không quấy rầy hắn, chỉ kiên trì chờ đợi. Phó Triêu Tuyên khẽ nhíu mày: “Bên trong có chu sa, từ thạch, long cốt, long xỉ, hổ phách, trân châu mẫu, con hào, tử thạch anh…”

“Những cái này có hại không?”Ánh mắt Giang Tiểu Lâu mát lạnh, như ánh trăng lạnh lẽo.

Phó Triêu Tuyên suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng mở miệng: “Thuốc dẫn này đa phần là khoáng thạch, có tác dụng an thần, thông thường sẽ dùng trị liệu những người tâm tính nóng nảy, tinh thần bất an.”

“Nói như vậy… phương thuốc này không có vấn đề.” Giang Tiểu Lâu lẳng lặng nghe xong, mới nói một câu.

Đôi mắt trong suốt như có thể phản chiếu bóng của Phó Triêu Tuyên, trong lòng hắn lại nhảy lên một cái, một lúc sau mới bình tĩnh lại, trầm giọng hỏi: “Phương thuốc này kê cho ai?”

Giang Tiểu Lâu nói: “Cho Khánh Vương phi, vì Dao Tuyết quận chúa qua đời, Vương phi không khỏe, tâm thần bất ổn, cho nên cần uống thuốc an thần.”

Lông mày Phó Triêu Tuyên nhăn lại: “Thân thể Vương phi ốm yếu, thuốc này không để dùng lâu dài, nàng phải nhắc nhở bà ấy.”

“Hả, tại sao?”

“Thuốc này có tác dụng phụ, uống lâu dài sẽ tổn thương đại não, bệnh nhân sẽ từ từ trở nên si ngốc, tư duy chậm chạp, nếu dùng quanh năm… thì có hai khả năng, một là chết trong lúc đang ngủ, hai là biến thành một phế nhân.”

“Không phải huynh nói đây là thuốc an thần bình thường sao?”

“Là thuốc an thần, nhưng chu sa có độc, thông thường chỉ dùng cho người tinh thần cực kỳ hỗn loạn, mục đích là để họ được trấn định lại, nếu cho người bình thường dùng thì số lượng và thời gian phải được khống chế nghiêm ngặt, tuyệt đối không được dùng lâu dài.”

Giang Tiểu Lâu hít sâu một cái, âm thanh vô dùng bình tĩnh: “Thì ra là vậy.”

Tiểu Điệp phẫn uất bất bình: “Không ngờ có người dám hạ độc với Khánh Vương phi, quá độc ác.”

Phó Triêu Tuyên lộ vẻ kinh ngạc: “Không, cái này không phải độc, ta cũng thường kê thuốc an thần cho bệnh nhân, cùng lắm chỉ là dược tính hơi mạnh một chút, cần phải dặn dò bệnh nhân không được uống lâu dài thôi, nếu Vương phi không biết, có lẽ là do đại phu nhất thời sơ sót…”

Giang Tiểu Lâu cười lạnh nói: “Đúng rồi, nhất thời sơ ý, tất cả đều do đại phu kê thuốc quá nặng, lại quên dặn Vương phi không thể dùng nhiều, dù bị phát hiện cũng không sao.”

Phó Triêu Tuyên cảm thấy Giang Tiểu Lâu suy nghĩ quá nhiều: “Tiểu Lâu, thuốc này quả thật có tác dụng an thần, cũng không xem là kê sai thuốc…”

Bình thường Khánh Vương phi hết sức cẩn thận, bên người có ma ma chuyên môn phụ trách ăn uống, không để bất cứ ai nhúng tay, cho nên đối phương không cách nào ra tay được. Nhưng Chu đại phu của vương phủ đức cao vọng trọng, chữa trị cho bà nhiều năm, lúc này đột nhiên “nhất thời sơ ý”, cái sơ ý này cũng đúng là quá khéo rồi. Giang Tiểu Lâu không chút biến sắc mà gói mớ bã thuốc lại, khẽ mỉm cười nói: “Đa tạ huynh, Phó đại phu, có thể nhờ huynh giúp ta kê một phương thuốc phù hợp hơn không?”

Phó Triêu Tuyên cẩn thận dò hỏi bệnh trạng của Khánh Vương phi, liền đề bút viết xuống một phương thuốc, dặn dò: “Phương thuốc này là dùng hạt táo chua, hạt bách tử, linh chi, dạ giao đằng, viễn chí, hợp hoan bì làm chủ, có tính bồi bổ, là thuốc an thần tẩm bổ, uống lâu dài cũng không đáng lo.” Nói xong hắn đưa toa thuốc cho Giang Tiểu Lâu, chờ khi đối phương tiếp nhận, hắn vẫn nắm lấy toa thuốc không buông, chạm vào ngón tay lạnh lẽo của Giang Tiểu Lâu, trái tim của hắn càng đập lợi hại.

“Phó đại phu?”

“À, hả?” Hắn nhất thời thất thần, cuối cùng thả tay ra, lại nhắc nhở: “Lúc nãy vị đại phu kia kê toa thuốc có dược tính mạnh, dùng chữa cho bệnh nhân bị nặng, còn ta kê toa an thần tẩm bổ, có tác dụng từ từ, nhưng để tăng thêm tác dụng an thần, ta cũng hay phối thêm những loại thuốc nặng vào tùy theo mỗi bệnh nhân, cho nên…”

Hắn sợ Giang Tiểu Lâu động chạm đến vị đại phu kia, Giang Tiểu Lâu nhẹ nhàng cười, ánh mắt lạnh như nước: “Phó đại phu, ta không phải kẻ cuồng sát gặp người là giết, cần gì phải sợ như vậy?”

Phó Triêu Tuyên đỏ mặt: “Ta chỉ sợ…”

Phó Triêu Tuyên lương thiện chính trực, xem ra rất cổ hủ, nhưng cũng rất đáng quý. Nhưng đối với một số loại súc sinh, lương thiện sẽ biến thành dung túng, càng để nhiều người bị tổn thương hơn nữa.

“Xin yên tâm, ta sẽ không tổn thương người vô tội, nhưng người giở trò trong bóng tối, ta cũng tuyệt không buông tha.” Giang Tiểu Lâu bình tĩnh, nói tười tự nhiên.

Phó Triêu Tuyên thấy nàng muốn đi ra, theo bản năng đuổi theo kêu lên: “Tiểu Lâu.”

Giang Tiểu Lâu dừng chân, trên mặt mang theo nghi hoặc nhìn hắn, đôi mắt đen khiến tim hắn đập thình thịch.

Phó Triêu Tuyên lấy lại bình tĩnh: “Hy vọng nàng được thuận lợi.”

Trong mắt Phó Triêu Tuyên không kềm được thân tình, mặt Giang Tiểu Lâu lại ngẩn ra.

Trong lòng Phó Triêu Tuyên nhảy nhót, gần như muốn lên tiếng, nhưng một chiếc xe ngựa hoa lệ đã từ xa đi đến, vừa vặn dừng trước cửa y quán, rèm xe hất lên, lộ ra một gương mặt tươi sáng rực rỡ. Tiểu thư trẻ tuổi ăn mặc một thân xiêm y thêu hoa mai, gương mặt trái xoan, mày liễu tinh tế, trong đôi mắt phượng lộ ra nét kiều diễm vô tận, hiện ra sự nhu mị dị thường.

Tạ Nguyệt nhìn thấy Giang Tiểu Lâu đầu tiên là hơi run, liền linh hoạt xuống xe ngựa, tươi cười chào đón: “Tiểu Lâu, đã mấy ngày không thấy ngươi, hôm nay thật khéo lại được gặp ở đây.”

Giang Tiểu Lâu gật đầu, mỉm cười hỏi thăm: “Thân thể bá phụ có khỏe không?”

Trong nụ cười của Tạ Nguyệt dẫn theo một vẻ ngọt ngào: “Nhờ có Phó đại phu điều dưỡng, sức khỏe của phụ thân đã khá hơn, hôm nay ta đặc biệt đến để cảm ơn.”

Giang Tiểu Lâu thấy nàng như đang có mùa xuân, mà Phó Triêu Tuyên lại có bộ dạng không chút cảm giác, không khỏi nhẹ nhàng nở nụ cười: “Vậy sao, hôm khác ta sẽ đến nhà thăm bá phụ, hôm nay ta có việc gấp, xin cáo từ trước.”

Nhìn theo xe ngựa vương phủ đi xa, Phó Triêu Tuyên còn đang thất thần. Tạ Nguyệt nhìn chăm chú cảnh này, ánh mắt có ba phần không vui, khi Phó Triêu Tuyên quay mặt lại, biểu hiện của nàng vừa cao quý vừa rụt rè, chậm rãi nói: “Phó đại phu, có phải là có ý với Giang tiểu thư?”

Phó Triêu Tuyên sững sờ, gương mặt tuấn tú lập tức đỏ bừng, ho nhẹ một tiếng nói: “Chuyện không có thì xin Tạ đại tiểu thư đừng đoán lung tung.”

Thấy hắn xoay người đi, Tạ Nguyệt vội vàng nói: “Phó đại phu, lễ vật này…”

Liếc mắt nhìn hhộp thức ăn trong tay nàng, Phó Triêu Tuyên vô cùng bình thản: “Thân là đại phu, trị bệnh cứu người là đương nhiên, huống chi chữa trị cho Tạ lão gia vốn là việc Tiểu Lâu dặn dò ta, không cần Tạ đại tiểu thư đến cảm ơn, xin mời trở về.”

Thấy đối phương ném lại một câu lạnh băng liền rời đi, Tạ Nguyệt nắm chặt hộp thức ăn trong tay, trong lòng đau xót một trận, tì nữ rụt rè hỏi lại: “Đại tiểu thư, chúng ta làm sao đây?”

Thần sắc Tạ Nguyệt lạnh lẽo: “Hồi phủ.”