Xướng Môn Nữ Hầu

Chương 61-2: Ma ở trong lòng người (2)




Ngày hôm nay người trông coi trước viện của Giang Tiểu Lâu là một ma ma họ La, tuổi hơn bốn mươi, tinh thần quắc thước, đôi mắt rất có thần. Bà nhìn thấy Giang Tiểu Lâu vội vàng hành lễ: "Giang tiểu thư, muộn vậy rồi sao còn ra ngoài?”

Giang Tiểu Lâu hờ hững: “Lúc nãy Tiểu Điệp ở trong phòng nhìn thấy có người vào sân.”

La ma ma sững sờ kinh ngạc: “Hả, có chuyện đó sao?”

Tiểu Điệp ưỡn ngực lên, cười lạnh: “Lời của ma ma thật lạ, bà ở ngoài cửa, nếu có người tiến vào bà không thấy sao?” Bây giờ nàng chỉ có thể gồng mình nói cứng, tự nhủ cái đó không phải là hồn ma.

Nhưng La ma ma nói một câu làm cho trái tim nàng lập tức chìm vào đáy vực: “Tiểu thư, nô tì canh giữ ở đây, không thấy bất cứ ai đi vào. Đây là viện của tiểu thư, người đang nghỉ ngơi bên trong, nô tì có gan to bằng trời cũng không dám để cho người ngoài đi vào. Nếu tiểu thư không tin, thì cứ hỏi nó đi.” Bà nói xong, chỉ vào một nha đầu bên cạnh, nha đầu này lúc nãy đang ngủ gật, bây giờ đã hoàn toàn tỉnh táo. Tiểu nha đầu chỉ khoảng mười ba mười bốn tuổi, thấy Giang Tiểu Lâu mặt lạnh như sương đứng đó, nàng liền gật đầu liên tục như gà mổ thóc.

“Giang tiểu thư, nô tì ngồi ở cửa, nếu có người đi vào nô tì không thể không biết.”

Lời này cũng không sai, hai người đều bảo vệ ở cửa, sao lại để người lạ đi vào.

Mình nhìn thấy hồn ma thật sao? Tiểu Điệp không khỏi sợ hãi, nàng tận mắt nhìn thấy thi thể Mạch Nhi, càng cảm thấy âm khí còn chưa tan. Nghĩ như vậy, càng thấy lạnh cả người, hai chân run rẩy.

Giang Tiểu Lâu quay đầu nhìn nàng, vẻ mặt như nước: “Nếu La ma ma kiên trì nói vậy, chuyện tối nay nhất định là ác mộng. Tiểu Điệp, quay về nghỉ ngơi tiếp đi, không có gì nữa đâu.”

Vào phòng, Tiểu Điệp lắp bắp nói: “Tiểu thư, nô tì có thể ngủ dưới đất trong phòng trong không?”

Giang Tiểu Lâu không khỏi thở dài: “Thật sự sợ như vậy sao?”

Tiểu Điệp mạnh mẽ gật đầu: “Thật sự rất đáng sợ, tiểu thư, nô tì rất sợ.”

Giang Tiểu Lâu vừa bực mình vừa buồn cười: “Vậy thì tùy ngươi, ngươi xác định con ma đó sẽ không vào phòng trong tìm ngươi sao?”

Tiểu Điệp suýt nữa đã khóc tại chỗ, Giang Tiểu Lâu thấy nàng không chịu nổi nữa, lắc đầu nói: “Ta đi ngủ, nếu sợ quá thì cứ vào ngủ cùng ta.”

Tiểu Điệp đứng trước mặt Giang Tiểu Lâu, đã không dám nhiều lời, chỉ gật đầu liên tục, đi theo Giang Tiểu Lâu vào phòng trong. Chỉ là lần này, nàng không dám ngủ, an vị trên giường nhỏ, mắt trợn tròn nhìn chằm chằm bốn phía. Cửa sổ đã đóng kỹ, vết rách trên cửa cũng đã sửa lại, không còn tiếng bước chân lộp cộp nữa. Nhưng Tiểu Điệp vẫn hết sức căng thẳng, nàng thà cả đêm không ngủ cũng không muốn gặp phải chuyện đáng sợ như vậy nữa.

Sáng hôm sau, Giang Tiểu Lâu dặn dò Tiểu Điệp đi ra ngoài lấy nước nóng để trang điểm. Tiểu Điệp đi tới phía sau hành lang, chỉ thấy Tinh Tinh trước giờ tinh thần phấn chấn lại mang đôi mắt gấu trúc, đang ngồi phía trước thất thần mất hồn.

Tiểu Điệp tiến lên lắc lắc nàng, Tinh Tinh cuống quýt đứng lên nói: “Mới sáng sớm, sao lại dọa người như vậy?”

Tiểu Điệp sững sờ, vội vàng nói: “Tiểu thư kêu đi lấy nước, người muốn trang điểm.”

Tinh Tinh gật đầu, Tiểu Điệp đi phía sau lưng nàng, hai người một trước một sau tiến vào phòng nước, chỉ nghe được mấy tỳ nữ nấu nước đang nói gì đó.

Một tì nữ nói: “Mạch Nhi nhảy xuống giếng tự tử, âm khí rất nặng.”

Một người khác nói: “Đúng đó, tối qua ngươi có nghe có tiếng bước chân kỳ quái không, thật đáng sợ.” Lập tức có người phụ họa: “Đúng vậy, ta cũng nghe thấy, nhưng đã nửa đêm, không ai dám ra ngoài kiểm tra. Lỡ đúng là ma, bắt chúng ta đi thì phải làm sao?”

Một âm thanh trẻ trung vang lên: “Nhỏ giọng một chút, Giang tiểu thư không thích nghe những thứ ma quỷ này đâu.”

Có người phản bác: “Đều do nàng tự rước lấy, Mạch Nhi không đi tìm người khác sao lại tới tìm nàng? Còn không phải vì nàng ta đẩy tứ tiểu thư xuống hồ, Mạch Nhi chỉ chứng nàng, bị trả đũa khiến cho lão gia trách phạt. Chuyện này hoàn toàn là lỗi của Giang tiểu thư.”

Nàng còn chưa nói hết, một người khác mau mau che miệng nàng lại: “Không nên nói vậy, tai vách mạch rừng. Nghe nói lão gia rất yêu thích Giang tiểu thư này, chuẩn bị giữ nàng ở lại đây cả đời, người như vậy không đắc tội được.”

Tiểu Điệp nghe đến đây, hít vào một ngụm khí lạnh, cũng không tiếp tục đứng lại đó nữa, quay người trở về.

Tối hôm đó, Tiểu Điệp vẫn không ngủ được, cứ nửa tỉnh nửa mê, cảm giác mơ hồ có người đi lại trong sân. Giang Tiểu Lâu biết Tiểu Điệp bất an, nàng cũng đang yên lặng chú ý động tĩnh ngoài sân. Mỗi lần nằm xuống, đều nghe được tiếng bước chân rất nhẹ lướt qua, tựa hồ đang lượn một vòng trước cửa, lại bồng bềnh đi xa.

Chuyện như vậy kéo dài liên tiếp bảy ngày, dần dần ai cũng biết chỗ của Giang tiểu thư có ma ám, ngay cả lúc nhìn thấy Giang Tiểu Lâu cũng tỏ vẻ sợ hãi, chỉ lo dính phải thứ gì không sạch sẽ. Cứ như vậy, người trong Tạ gia ai cũng hoang mang.

Giang Tiểu Lâu vẫn cứ ăn ngon ngủ yên, không để ý chút nào tới ánh mắt lo lắng của người khác. Cho dù họ nói đến tận trời nàng cũng không để ý. Nhưng Ly Tuyết Ngưng và Tiểu Điệp không có cách nào yên tâm được, Tiểu Điệp sợ hãi vô cùng, có một tối Ly Tuyết Ngưng cũng bị kinh sợ, mất ngủ mấy ngày liền. Hai nàng đều cảm nhận được có điều bất thường, giống như có sóng ngầm mãnh liệt, nhưng không ai nói rõ được đó là gì.

Giang Tiểu Lâu đi lại trong hoa viên, người chung quanh tránh đi còn không kịp, nàng xem như không thấy, chỉ đi vào chòi nghỉ mát ngồi xuống ngắm hồ, vừa ngắm vừa tính toán, không lâu nữa chính là ngày mùng 10 tháng 10, ngày này vô cùng quan trọng, nàng không muốn vì một việc nhỏ mà quấy nhiễu tâm tình. Tạ gia thì thế nào, ma thì thế nào, nàng hoàn toàn không để ý, chỉ cần không làm hỏng đại sự, những người này không cần để tâm. Nàng đang suy nghĩ, nghe thấy bên cạnh có tiếng bước chân vang lên, một giọng nói nhẹ nhàng bay đến tai: “Giang tiểu thư thật có nhã hứng.”

Giang Tiểu Lâu xoay đầu lại, nhìn thấy Tạ Liên Thành cười cười tiến vào, hắn mặc bộ áo lam, hình dung phong lưu tiêu sái, khí độ cao quý lộ ra mấy phần ôn hòa.

Nàng khẽ cười: “Sao vậy, hôm nay Tạ đại thiếu gia không ra ngoài?”

Tạ Liên Thành và phụ thân hắn bận bịu chuyện làm ăn, rất ít ở nhà, ngày thường tuyệt đối không nhìn thấy hắn.

Tạ Liên Thành mỉm cười đứng đó, trong mắt mang theo hứng thú và ý thăm dò: “Ta nghe nói trong nhà có chuyện phát sinh, cố ý đến quan tâm. Giang tiểu thư vẫn an hảo chứ?”

Giang Tiểu Lâu khẽ thở dài một cái: “Chuyện tốt không ra khỏi cửa, chuyện xấu truyền ngàn dặm, chuyện ma quỷ này ai cũng biết rồi.”

Tiểu Điệp vội vàng nói: “Đại thiếu gia, trong viện thật sự có ma, nô tì chính mắt nhìn thấy.”

Tạ Liên Thành lại lắc đầu: “Ta ở Tạ gia này nhiều năm rồi, chưa từng nghe nói có ma.

Giang Tiểu Lâu tự nhiên cười, nụ cười có vẻ đẹp kinh tâm động phách: “Đại thiếu gia nói sai rồi, có ma, ma ở trong lòng người.”