Xướng Môn Nữ Hầu

Chương 125-1: Giết người giữa chợ (1)




“Giang Tiểu Lâu, đã đến nước này chúng ta cứ nói thẳng với nhau hết đi. Mẫu thân của ta chỉ là một cung nữ, năm xưa từng hầu hạ bên người Hoàng hậu nương nương. Tính tình bà ôn hòa, hầu hạ cẩn thận, cứ như sinh ra để làm người hầu. Ngoại trừ chăm sóc Hoàng hậu ra, bà chỉ yên lặng chờ đợi, không biết cách giơ tay múa chân ra lệnh, cũng chưa bao giờ trò chuyện với ai. Sức khỏe Hoàng hậu nương nương không tốt, bà tận tâm hầu hạ, cho dù sau đó được bệ hạ sủng hạnh, bà cũng sống như trước, chưa từng lười biếng. Khi ta năm tuổi, ta từng thấy mẫu thân đi bái kiến Hoàng hậu, lại không để ý thân phận phi tần của mình, giúp Hoàng hậu nương nương cắt móng chân…”

Âm thanh của Độc Cô Khắc bình tĩnh, ánh mắt như lạc đến bên bờ hồ xa xa.

“Bà quỳ gối trên đất, ôm chân của Hoàng hậu mà tỉ mỉ cắt. Khi đó ta nghĩ, thì ra mẫu thân ta là một nô tì trời sinh, chỉ biết hầu hạ người khác. Trong đáy lòng ta xem thường bà, xem bà là nô tài, bà nói chuyện với ta ta cũng không để ý. Phi tần trong cung thấy mẹ ta chỉ là một con chó bên cạnh Hoàng hậu nương nương nên ai cũng ghét bà xem thường bà. Sau đó, Hoàng hậu nương nương cùng bệ hạ xuất cung tế trời, mọi người vớt được thi thể của bà dưới hồ. Có người nói bà bị người ta đẩy xuống hồ chết đuối, khi vớt lên hai mắt còn mở to, còn có người nói bà không hòa thuận với phi tử trong cung, tâm tình tích tụ, đâm đầu xuống hồ tự sát.”

Giang Tiểu Lâu không nghĩ tới Độc Cô Khắc sẽ nói với nàng những chuyện này, nhưng biểu hiện trên mặt nàng vẫn rất chăm chú, không hối thúc. Quả nhiên Độc Cô Khắc lại nói tiếp: “Ta biết, không ai giết bà, bà chỉ là không chịu nổi nữa, vì cuộc sống trong cung rất khổ sở, ai cũng chỉ mong tìm được sai lầm của bà, cho dù bà tìm đủ cách lấy lòng Hoàng hậu nương nương, nhưng Hoàng hậu cũng không thể mãi mãi trông chừng bà. Chẳng qua chỉ là một người xuất thân đê tiện, người khác đều nghĩ là bà không xứng được bệ hạ sủng hạnh, hùa với nhau sỉ nhục bà, làm bà vô cùng đau khổ. Ta từng bước từng bước trơ mắt nhìn bà bước vào đường cùng, đây chính chuyện mà một đứa con trai như ta làm cho bà ấy.”

Giang Tiểu Lâu nghe vậy, ánh mắt thẳng tắp nhìn đối phương: “Vương mỹ nhân là vì bảo vệ điện hạ nên mới khom lưng uốn gối với Hoàng hậu nương nương.”

Độc Cô Khắc sững sờ, một lúc lâu mới nói: “Thì ra nàng đã biết hết.”

Biết người biết ta mới trăm trận trăm thắng, nếu đã dám đến dự tiệc thì dĩ nhiên phải tìm hiểu rõ Độc Cô Khắc là ai. Giang Tiểu Lâu chỉ cười không trả lời.

Độc Cô Khắc lại nói tiếp: “Đứa con do nữ tử thân phận thấp hèn sinh ra mãi mãi cũng sẽ bị xem thường. Cho dù ta cố gắng đến mấy người ta cũng sẽ chỉ khinh bỉ nói một câu, đó là con của một cung nữ.” Hắn nói xong dừng lại chốc lát, không biết nhớ tới cái gì, như đang rơi vào thế giới riêng của mình. Giờ khắc này Độc Cô Khắc có phảng phất chút tâm tình bất định, vừa bắt đầu thì cười tự nhiên, cười được một nửa sắc mặt lại từ từ trở nên trầm tĩnh, trong lòng phảng phất có gì đó cay đắng xông lên: “Người sống trong cung, không thể hỏi chuyện không nên hỏi, không thể nói chuyện không nên nói, không có được một câu thật lòng. Trên mặt mỗi người đều mang theo một cái mặt nạ, không thể để lộ chân tâm. Khi còn bé ta luôn cảm thấy hoàng cung như một cái hầm băng, khiến người ta rút tay rút chân, sau khi rời khỏi cung ta mới thấy thoải mái hơn nhiều.”

Giang Tiểu Lâu lẳng lặng nhìn hắn, dần dần hiểu được. Thân ở gia đình đế vương, hưởng thụ phú quý nhân gian, nhưng cũng muốn gánh chịu nỗi khổ của thường dân. Tam hoàng tử Độc Cô Khắc xuất thân thấp hèn, thế lực đơn bạc, nhưng có thể duy trì được cục diện như bây giờ, đúng là một người phi thường. Chỉ đáng tiếc…

“Thật ra tối hôm đó nàng cố ý chọc ta chán ghét, ta nhìn ra được.”

Giang Tiểu Lâu nhìu mày nói: “Hả, điện hạ biết?”

Trên mặt Độc Cô Khắc mang nụ cười nhạt nhòa: “Ban đầu ta thật sự không biết, nhưng khi ra đến cửa ta đã nghĩ ra, nàng cố ý tỏ vẻ hung hăng trước mặt ta, muốn ta biết khó mà lui, đúng không?”

Giang Tiểu Lâu nháy mắt một cái, lông mi thật dài hơi run lên, gương mặt xinh đẹp khiến người ta phải chấn động.

Độc Cô Khắc cảm khái thở dài: “Gả cho ta cũng không phải sự lựa chọn quá tốt, vì ta không phải là người có xuất thân cao quý, cũng không phải rất được phụ hoàng sủng ái. Nếu sau này muốn lên ngôi, chỉ sợ còn phải đấu đá gian khổ một phen.”

Người này không có gì tốt, chỉ được cái khiến người ta không thể ghét được, Giang Tiểu Lâu có chút hiểu vì sao hắn có thể mua được lòng người. Vì hắn đủ thẳng thắng, đủ khéo léo, là một người thật sự thông minh. Đã như vậy, hai bên cứ nói thẳng vào vấn đề, thế là nàng khẽ cười: “Đúng, nếu tiểu nữ trở thành Tam hoàng phi, chỉ sợ mỗi ngày đều phải sống trong cảnh máu me.”

Nghe được câu sống trong cảnh máu me, Độc Cô Khắc không khỏi bật cười: “Hình dung này quá khắt khe rồi, nhưng mà đồng thời nàng sẽ có được địa vị và tôn vinh tương đương Thái tử phi. Hoàng hậu nhìn như khiêm tốn nhưng là người thủ đoạn lợi hại, nàng có thể lấy lòng được bà ấy chứng minh tâm cơ của nàng cũng không tầm thường, hơn nữa là người có dã tâm, định sẵn là kẻ địch của Thái tử.”

Kinh thành quả nhiên là nơi không thiếu người thông minh, vẻ mặt Giang Tiểu Lâu trong trẻo, nụ cười uyển chuyển: “Tam điện hạ quả thật biết nhiều chuyện, ngài muốn dùng chuyện này để bức hôn sao?”

“Không, không phải bức hôn, chỉ là nói rõ lợi hại để nàng phân biệt cho kỹ. Ta thành tâm muốn cưới nàng làm vợ, trời đất có thể chứng giám.”

Giang Tiểu Lâu nhìn Độc Cô Khắc, làm như đang quan sát những lời của hắn là thật hay giả, vẫn chưa nói gì.

Độc Cô Khắc làm như thấu hiểu tâm ý Giang Tiểu Lâu: “Chỉ cần nàng kính ta trọng ta, phụ trợ ta, sớm muộn có ngày ta sẽ có được cái ta muốn, nàng cũng dưới một người trên vạn người. Trên đời này sẽ không có ai bắt nạt nàng khinh nhục nàng, Minh Nguyệt quận chúa, ta có thể thề với nàng…”

Trận cược này rất lớn, phần thắng cũng rất mê hoặc, nữ tử thế gian chẳng qua cũng chỉ mong một phu quân chân thành, nhưng cái Giang Tiểu Lâu muốn lại không phải thứ này. Gả cho ai đối với nàng cũng không có gì khác biệt, chẳng qua là thủ đoạn để đạt được mục đích thôi. Nghĩ tới nghĩ lui, Giang Tiểu Lâu cảm thấy tiếc hận, bất kể là văn tài võ công, phong độ ăn nói, Độc Cô Khắc đều là sự lựa chọn xuất sắc, nhưng phần thắng của hắn không tới ba phần mười, nếu mình liều mạng đi giúp hắn, phụ tá hắn, lỡ cuối cùng thất bại thì mới đúng là mất sạch tiền vốn.

Giang Tiểu Lâu đang đánh bàn tính, ước lượng Độc Cô Khắc như một vụ làm ăn, cuối cùng hạ quyết tâm, nở nụ cười khiêm tốn: “Dĩ nhiên là điện hạ thật lòng, nhưng chỉ tiếc Tiểu Lâu là nữ tử bình thường, thật sự không xứng với điện hạ, không thể làm gì khác là phụ lòng ngài." Nói xong nàng liền nhẹ nhàng đứng dậy.

Lúc này thuyền đã dừng lại bên bờ hồ, Giang Tiểu Lâu đi ra khoang thuyền, đột nhiên lại nghe thấy tiếng nói.

“Minh Nguyệt quận chúa, xin chờ một lát.” Độc Cô Khắc đã đứng dậy đuổi theo đến cửa khoang thuyền, vẫn không từ bỏ hy vọng: “Đừng lập tức từ chối, đây là chuyện có lợi cho cả hai chúng ta. Ta có thể đảm bảo,  sau khi thành thân nàng vẫn được tự do, bất kể là kinh doanh cửa hàng hay là đối phó kẻ thù ta đều sẽ giúp nàng. Trên đời này còn có nam nhân nào làm được như vậy sao?”

Đuôi mày Giang Tiểu Lâu hơi động, đột nhiên nở nụ cười: “Điện hạ nói rất hay, nhưng đáng tiếc phu quân mà tiểu nữ tìm kiếm không phải là người như ngài.”

Nói đến mức này, nàng vẫn không chút biến sắc, Độc Cô Khắc chỉ cười lạnh nói: “Cơ hội này ngàn năm mới có một lần, nàng cũng nên biết thân phận của mình đi, ngoại trừ ta thì còn ai khác?”

Bất kể là Khánh Vương, Khánh Vương phi, hay là Độc Cô Khắc, ba người đều nói giống hệt nhau. Không sai, với thân phận nữ nhi thương hộ như Giang Tiểu Lâu, dù sao cũng không có cơ hội được gả vào hoàng thất. Nếu không phải Hách Liên Tiếu bị liên lụy, chỉ sợ Độc Cô Khắc cũng không thể có cớ thay đổi hôn thê. Trong mắt mọi người Giang Tiểu Lâu chính là mèo mù vớ cá rán, chiếm được lợi ích lớn. Độc Cô Khắc cứ mãi suy nghĩ, lông mày bỗng nhiên giương lên, biểu hiện nghiêm túc: “Hoặc người mà nàng tìm kiếm là…” Hắn nói đến đây đột nhiên như bị ý nghĩ của mình làm cho kinh sợ: “Không thể nào, Minh Nguyệt quận chúa là người thông minh, sao cũng học theo những nữ tử phàm tục ngu xuẩn muốn tìm một phu quân thật lòng yêu mình?”

Quả thật trong mắt hắn Giang Tiểu Lâu rất thông minh, biết cân nhắc thiệt hơn, biết lựa chọn cái đúng. Nhưng mình đã xuống nước năn nỉ, vạch rõ lợi hại, đối phương vẫn không hề lay động. Độc Cô Khắc hiểu rõ những thiên kim khuê các, thường hay đọc tiểu thuyết, cả ngày nằm mơ, nói cái gì mà bảo vật dễ kiếm tình lang khó cầu. Nam tử trên thế gian chỉ mơ về công danh sự nghiệp, cầu lấy phú quý, những kẻ một lòng với thê tử lại là kẻ vô năng tầm thường, chỉ có những thiếu nữ vô tri mới tin những lời lừa dối đó, cho nên mới không màng lợi ích gia tộc và vinh nhục bản thân. Nếu Giang Tiểu Lâu là nữ tử ngu xuẩn như vậy thì mới giải thích được lý do nàng không chịu chấp nhận hắn…

Hắn nhìn chằm chằm đối phương, gương mặt Giang Tiểu Lâu xinh đẹp, đôi mắt sáng như sao, nụ cười điềm đạm, làm cho lòng người thổn thức.

Trong lòng hắn có một sự lo lắng không thể diễn tả được, không, Giang Tiểu Lâu không phải người ngu dốt, vậy thì là tại sao?

Độc Cô Khắc không nhịn được lại khuyên: “Nếu nàng gả cho ta, ta có thể đảm bảo vị trí chính phi cho nàng, sau này càng có phúc hưởng mãi không hết… quận chúa nên cân nhắc.”

Tuy rằng Độc Cô Khắc nói tránh đi, nhưng Giang Tiểu Lâu hiểu rõ đối phương đang hứa lấy được vị trí Hoàng hậu cho nàng, nhưng mà nàng chỉ nhàn nhạt cúi chào, trực tiếp đi lên bờ.

Khi Giang Tiểu Lâu rời khỏi thuyền, thình lình nghe người phía sau cất cao giọng: “Minh Nguyệt quận chúa, tuy rằng cá nóc có độc nhưng là món ngon nhất trên đời, nàng không ăn quả thật đáng tiếc.”

Giang Tiểu Lâu nghe vậy xoay người lại nhìn hắn, cười nhạt: “Điện hạ, ăn đồ ăn cũng phải xem duyên phận, xem ra tiểu nữ không có duyên phận với con cá nóc này.”

Trên xe ngựa, Giang Tiểu Lâu hạ màn xuống, nụ cười thanh nhã trên mặt cũng biến mất, Tiểu Điệp lo lắng hỏi: “Tiểu thư, nô tì thấy Tam điện hạ không chịu từ bỏ, chúng ta có cần nghĩ cách không?”

Dĩ nhiên Giang Tiểu Lâu biết, sự cố chấp của Độc Cô Khắc vượt qua sự tưởng tượng của nàng. Hắn khuyên tới khuyên lui, không đạt được mục đích thì không từ bỏ, có thể nói người này kiên nhẫn vô cùng, đúng là đại họa của Thái tử. Độc Cô Khắc còn như vậy, những hoàng tử khác giấu tài, nhẫn nhịn không để lộ, bọn họ đang chờ đợi cái gì, tương lai cục diện sẽ thế nào, không ai biết được.

“Thiên hạ này, sớm muộn cũng sẽ hỗn loạn…” Một lúc sau, Giang Tiểu Lâu mới nhẹ giọng thở dài.

Tiểu Điệp giật mình, cũng không dám nói về đề tài này nữa.

Sắp đến cuối năm, xe ngựa đi trên đường phố tấp nập, những nơi như Đông Môn, Nam Môn, ngõ Thái Y, phố Giáo Bình… hôm nay càng thêm náo nhiệt. Cửa hàng tơ lụa, tiệm may, hàng hóa và trang sức vàng bạc, ai cũng ôm đầy hàng hóa đi lại ngoài đường, lại hay va chạm vào nhau, làm rơi đồ đạc xuống đất. Đa số người đẩy xe chở hàng tết, những nam tử trẻ tuổi thì dẫn theo những tiểu nương tử xinh đẹp đi thẳng đến những cửa hàng để mua quà. Nhà nhà người người nhốn nháo, âm thanh ầm ĩ, trên đường xếp đầy những sạp hàng tạm thời, có người bán đèn lồng, có người bán câu đối, vô số bánh trái, cứ thế cả con đường đều ngập tràn mùi bánh nướng, bánh mè, bánh chiên, pha tạp với mùi bồ kết thơm ngáy, mùi pháo nồng nàn, càng khiến bầu không khí tết nổi bật đến cực hạn.

Tiểu Điệp hít sâu một hơi, chỉ cảm thấy trong lòng đều tràn ngập mùi vị ngọt ngào, không khỏi cười nói: “Chớp mắt đã đến tết, thơm quá.”

Giang Tiểu Lâu nhẹ nhàng gật gù, dặn dò: “Đã ra ngoài thì bảo phu xe đến Kim Ngọc Mãn Đường đi.”

"Vâng, tiểu thư."

Đúng là lúc này, con ngựa dẫn đầu đột nhiên phát sinh một tiếng kêu thê thảm, bên trong buồng xe bị chấn động, cảm thấy bốn phía đều lay động, Tiểu Điệp hét lên một tiếng, đầu váng mắt hoa, cơ hồ bị hất tung xuống đất, miễn cưỡng mới nắm lấy tay Giang Tiểu Lâu, âm thanh run rẩy: “Tiểu thư.”

Bên tai có âm thanh xé gió, Giang Tiểu Lâu vén rèm lên, lúc này mới phát hiện xe ngựa đụng vào một đoàn ngựa. Vì con ngựa dãn đầu bị kinh sợ cho nên mới xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nếu không nhờ phu xe có phản ứng nhanh, chỉ sợ bây giờ xe ngựa đã lật nghiên dưới đất. Nàng không khỏi trầm mặt xuống, đây là xe ngựa Khánh Vương phủ, người nào lớn mật dám xông vào như thế.

Thủ lĩnh đối phương rất trẻ tuổi, mái tóc đen chỉ cột lên đơn giản, đôi mắt dài sâu thẳm, ánh mắt thâm thúy, sống mũi cao, đôi môi mím lại kiêu ngạo, một thân trường bào màu đen, lóe ra ánh sáng chói mắt dưới ánh mặt trời. Cùng lúc này hắn cũng đang quét mắt qua xe ngựa, ánh mắt khiến người ta rét lạnh. Gương mặt này, cả đời Giang Tiểu Lâu sẽ không quên, chính là đại tướng quân Bùi Tuyên.

Ánh mắt Giang Tiểu Lâu rơi vào trên người phu xe, lúc nãy hắn cật lực khống chế không để cho xe ngựa bị ngã, nhưng mà hành động này rõ ràng đã chọc tức đối phương, nên bị quất một roi. Một roi này dùng sức rất mạnh, phu xe còn chưa kịp phản ứng thì cả người đã bị đập văng ra xa, giờ khắc này miệng đầy máu tươi nằm dài dưới đất, mặt mày trắng bệch. Nàng nhẹ nhàng nhướng mày: “Thì ra là Bùi đại tướng quân, không biết phu xe của ta đắc tội ngài chỗ nào mà lại ra tay độc ác như vậy.”

Bùi Tuyên giơ cao roi trong tay, chỉ vào phu xe đang nằm dưới đất: “Vì hắn không có mắt, xông vào thú cưỡi của ta, nên ta mới dạy dỗ hắn.”

Lời này của hắn rất hời hợt, không chút cảm tình, phảng phất đó là chuyện đương nhiên.  Xe ngựa Giang Tiểu Lâu đi trên đường luôn tránh né dân chúng, không có chỗ nào vượt quá quy củ, làm sao lại va chạm được? Rõ ràng là Bùi Tuyên tự mình đâm vào, lại còn giở trò kẻ ác cáo trạng trước, quả thật là người không biết liêm sỉ. Vốn nàng không muốn lập tức đối đầu với hắn, nhưng người ta không muốn buông tha mình, đúng là oan gia ngõ hẹp. Trên người Bùi Tuyên ẩn chứa một loại sát khí cực cao, đôi mắt lạnh lùng tràn  đầy ngạo khí. Tương truyền võ công người này là số một đương thời, hay là hôm nay thử một lần. Nhưng…tuy nàng có lòng tin với Sở Hán, cũng không biết võ công Bùi Tuyên thế nào, không dám tùy tiện bắt Sở Hán mạo hiểm.

Ai ngờ không chờ Giang Tiểu Lâu mở miệng, Sở Hán lập tức đứng trước xe ngựa, rút trường kiếm ra, chỉ thẳng về phía Bùi Tuyên: “Không được vô lễ với quận chúa, Bùi đại tướng quân, xin lập tức tạ lỗi.”

Bùi Tuyên cười nhạo một tiếng, làm như nghe được chuyện buồn cười nhất trên đời. Mà trong lúc đó, sắc mặt Sở Hán chìm xuống, trường kiếm trong tay nhanh chóng đâm ra, ánh kiếm như tia chớp, trong khoảnh khắc đã đến trước mặt Bùi Tuyên. Bùi Tuyên còn chưa nhúc nhích, kiếm đã đến trước cổ họng hắn, động tác nhanh đến mức làm người ta líu lưỡi.

Người chung quanh nhìn thấy màn xung đột này, đều dồn dập lùi lại, biểu hiện sợ hãi.

Roi sắt của Bùi Tuyên quấn lấy trường kiếm, Sở Hán chỉ cảm thấy trong chớp mắt có một luồng khí lạnh phả vào mặt, lại như có một cây kim nhọn trực tiếp đâm vào nội tâm hắn. Đùng một cái, thanh kiếm sắc bén trong tay Sở Hán đột nhiên bị cắt ra làm hai. Thấy cái roi kia uy lực kinh người như vậy, trong lòng Sở Hán run lên, trở tay ném đoạn kiếm gãy trong tay về phía đối phương.

Ngay trong chớp mắt, Bùi Tuyên cười lạnh, thẳng người dậy, lơ lửng trên lưng ngựa, Sở Hán hoàn toàn đánh hụt, trong lòng chấn động, mà Bùi Tuyên lại xoay tay một cái, trực tiếp đánh vào cổ tay Sở Hán, quỷ mị lướt người đi, trong nhát mắt đã nhẹ nhàng rơi xuống sau lưng Sở Hán, mắt mang theo một tia cười nhạo, còn thanh kiếm gẫy trong tay Sở Hán đã mất đi mục tiêu. Từ lúc nghênh địch đến nay, Sở Hán chưa bao giờ gặp người đáng sợ như vậy, một loại sợ hãi điên cuồng đột nhiên nảy sinh, chợt cảm thấy toàn thân như bị khí lạnh bao trùm.

Giang Tiểu Lâu thình lình phát hiện soi sắt của Bùi Tuyên đã ghìm chặt yếu hầu Sở Hán, nàng cả kinh lớn tiếng nói: “Sở Hán, cẩn thận.”

Những kẻ nhát gan đã che mắt lại, không dám nhìn cảnh chém giết bên này, nhưng sau một khắc, tai trái Bùi Tuyên run lên, roi sắt lập tức lỏng ra một chút, Sở Hán nắm được cơ hội tránh thoát, đang định xoay người đánh trả một đòn thì Bùi Tuyên đã lạnh lùng đánh một chưởng khiến Sở Hán văng ra xa. Sở Hán như một con diều đứt dây ngã nhào trên đất, miệng phun máu tươi không đứng lên nổi. Tiểu Điệp kinh ngạc thốt lên một tiếng, nhào đến: “Sở Hán đại ca.”

Sở Hán miễn cưỡng chống đỡ thân thể, lớn tiếng nói: “Công tử cẩn thận.”

Trước mặt Bùi Tuyên là một vị công tử mặc áo xanh trẻ tuổi, có gương mặt tuấn tú, nụ cười ôn hòa, giống như vừa bước ra từ ánh mặt trời, quanh thân tỏa ra ánh sáng khiến người ta lóa mắt.