Xướng Môn Nữ Hầu

Chương 121-1: Lằn ranh sinh tử (1)




Khánh Vương phủ viết cho Hách Liên Duẫn đang ở biên quan một lá thư, sau đó liền tổ chức tang sự cho Hách Liên Thắng. Khánh Vương phi không biết Khánh Vương nói gì trong thư, chỉ biết sóng yên gió lặng, Hách Liên Duẫn vẫn trầm mặc, sau khi tang sự xong xuôi được một tháng, Vương phủ nhận được một tấm thiệp mời màu vàng.

Khánh Vương lật qua lật lại tấm thiếp, vẻ mặt không khỏi kinh ngạc.

Khánh Vương phi buông chén trà xuống, nhẹ giọng hỏi: “Vương gia, là thiếp mời nhà ai?”

Khánh Vương trầm mặc một lát, vẻ mặt như không nổi sóng: “Bệ hạ muốn cử hành đấu thú ở Triêu An Môn, mời chúng ta đi xem.”

Khánh Vương phi ngồi thẳng người, khó nén vẻ kinh ngạc: “Đấu thú?”

Khánh Vương nhíu mày, nhưng vẫn kiên nhẫn giải thích: “Cái gọi là đấu thú, chính là kịch đấu thú mà dân gian thịnh hành. Hàng năm đến lúc tập hợp, thì có vô số nghệ nhân giang hồ dẫn theo sư tử, hổ, sói tập hợp lại, tìm cách cho chúng nó cắn xé đấu đá nhau, bởi vì hiện trường máu tươi ngập tràn, vô cùng kích thích, cho nên rất được dân chúng hoan nghênh. Nhưng mà đến thời tiên đế, người nói vô cớ để động vật chém giết nhau là quá nhiều máu tanh, tổn thương đạo trời, thế là cấm dân chúng tự ý tổ chức đấu thú, mà lâu dần… mấy năm nay cũng nhạt đi rồi.”

Khánh Vương phi chỉ cảm thấy đây là việc nhỏ, liền nhỏ nhẹ nói: “Ý Vương gia là… bệ hạ muốn tái lập trò đấu thú?”

Ánh mắt Khánh Vương lóe sáng, hô hấp càng ngày càng nhẹ: “Không sai, Bùi đại tướng quân tình cờ nhắc đến chỗ kỳ diệu của trò đấu thú này trước mặt bệ hạ, để lấy lòng bệ hạ, Thái tử đã thỉnh chỉ, nói muốn để văn võ bá quan mở rộng tầm mắt, cố ý lập nên một sân bãi chuyên dùng đấu thú ở Triêu An Môn, lại vơ vét rất nhiều thú vật hung dữ, chuẩn bị tiến cung biểu diễn bất cứ lúc nào.”

Giang Tiểu Lâu cũng ngồi trên đại sảnh, trước sau im lặng không nói, giờ khắc này mới nhẹ nhàng nở nụ cười, hai mắt như tỏa sáng: “Nếu vậy thì xem ra trận đấu thú này nhất định rất thú vị.”

Khánh Vương phi bất giác lắc đầu, rõ ràng không đồng ý: “Vô duyên vô cớ tăng thêm giết chóc, lại chỉ vì pha trò, đúng là vô vị hết sức, những vương công đại thần này…”

Âm thanh Khánh Vương chìm xuống: “Thiếp mời là Thái tử cho người đưa đến, không chỉ ta đi, bà cũng phải đi, nếu không thì thật không ra gì.”

An Hoa quận vương bị phế bỏ xem như đã hy sinh vì nước, tuy rằng Khánh Vương đau lòng vô cùng nhưng cũng không oán trách, Trịnh Hoành thấy rất hổ thẹn, vốn dĩ có vài điều kiện đòi hỏi rất cao cũng nới lỏng hơn nhiều, xem như trước khi chết Hách Liên Thắng đã tỏa sáng được một lần, giúp Đại Chu kiếm được không ít lợi. Sau khi hoàng đế nghe rõ sự tình, an ủi Khánh Vương một phen, ban thưởng không ít.

“Nghe nói đến khi đó bệ hạ cũng đích thân tới, tình cảnh nhất định rất náo nhiệt.” Tương Hiểu Vân nhấp một ngụm trà thơm ngát, giọng điệu như một tiếng thở dài.

Trong lòng Khánh Vương vẫn nặng trình trịch, Hách Liên Thắng đã bị phế làm thường dân, cũng gạch tên ra khỏi gia phả, Khánh Vương phủ không thể tổ chức tang sự rình rang cho hắn, cũng không thể thông báo ra ngoài. Ngay lúc này, Khánh Vương không muốn đi ra đối mặt với những ánh mắt soi mói của người khác, càng không có hứng thú xem thi đấu gì. Hơn nữa, hắn vừa mất một đứa con yêu quý, người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, bây giờ lại đi xem đấu thú, há chẳng phải khiến người ta cảm thấy hắn không có trái tim. Nhưng nếu không đi, thì chính là không nể mặt Thái tử, cho nên nhất định phải đi, nhưng phải thể hiện bộ dáng không chút vui vẻ, bị ép buộc mà đến. Khánh Vương đang suy nghĩ đến nhập thần, lại nghe thấy Khánh Vương phi hỏi: “Đấu thú tổ chức vào ngày nào?”

Khánh Vương hờ hững liếc mắt nhìn thiếp mời, nói: “Vào ngày mốt.”

Ngày đấu thú, xe ngựa của Khánh Vương phủ xuất phát rất sớm, khi đến Triêu An Môn, đã thấy trên quảng trường tụ tập vô số xe ngựa và quý nhân, ngựa không ngừng phì phì lỗ mũi, dùng chân trước cào cào xuống đất. Đi theo một con đường nhỏ được chuẩn bị kỹ lưỡng, quảng trường chính của Triêu An môn đã được chuẩn bị đầy đủ những cái lều đầy màu sắc to nhỏ khác nhau. Ở chính giữa là lều của hai người đế hậu, toàn bộ căn lều có độ cao gần ba mét, mái vòm màu vàng óng, thân lều được may bằng sa tanh vàng tạo thành ba tầng, mỗi tầng đều thêu hình rồng, hai bên lều dùng móc câu vàng móc lên, trước cửa có bức rèm buông xuống. Lều của đế hậu rất to, bốn phía lại thiết kế một đoạn hành lang, trong hành lang trải thảm xa hoa, hộ vệ thiết giáp đứng chung quanh lều, nghiêm mật thủ hộ.

Vị trí đầu tiên bên trái là lều của Thái tử, tiếp theo là lều của các vị hoàng tử. Khánh Vương phủ rất được sủng ái, dĩ nhiên là có lều của riêng mình, mà các triều thần và gia quyến thông thường chỉ có thể chen chúc ngồi chung một chỗ. Ngày đông giá rét, mấy ngày liền lại có mưa to, mặt đất kết thành một tầng băng mỏng. Vì bệ hạ cũng có mặt, cho nên mọi người đều chọn trang phục xa hoa như đ tiệc rượu, cho nên khi đi lại đều đặc biệt cẩn thận, chỉ lo trượt chân xấu mặt. Giang Tiểu Lâu đi sau Khánh Vương phi nửa bước, bước chân mềm mại, làn váy không nhúc nhích, không biết đã hấp dẫn bao nhiêu ánh mắt. Ánh mắt của nàng khẽ nâng, nhẹ nhàng đảo qua mọi người, khẽ cười, tuy không tỏ ra quyết rũ lại làm người ta không kềm được mà cảm thấy dao động, hoa mắt mê mẩn.

“Ôi chao, Minh Nguyệt quận chúa cười với ta.” Công tử phủ Chiêm Sự không nhịn được mà nói.

“Cái gì mà cười với huynh, rõ ràng là đang nhìn ta.” Tiểu công tử nhà Lễ bộ Tả thị lang âm thầm suy nghĩ, tại sao nàng lại cười với mình, không lẽ là nhìn trúng mình?

Theo lý mà nói, xuất thân Giang Tiểu Lâu không cao, không nằm trong phạm vi được nghĩ đến. Nhưng các trưởng bối nghĩ khác, các công tử trẻ tuổi lại hoàn toàn nghĩ khác. Dù sao dung mạo Giang Tiểu Lâu không ai sánh kịp, chỉ cần nàng ôn nhu quay đầu cười một cái, cho dù là người tâm địa sắt đá cũng bị nụ cười này làm cho gân cốt mềm yếu, trong lòng run rẩy dữ dội.

Giữa lúc mọi người chưa nhìn kỹ, Khánh Vương phi đã mang theo nữ quyến vương phủ vào lều, bên trong đã chuẩn bị sẵn ghế tựa và bàn trà, trên ghế có đệm bằng tơ lụa, chậu than cháy rực bên cạnh, người đang từ không khí lạnh lẽo bên ngoài bước vào lập tức cảm thấy ấm áp thư giãn.

Khánh Vương từ đầu tới cuối vẫn mang bộ dáng bi thương, sự đèn nén và sắc mặt nặng nề này đúng là như vì mất đi con trai mà đau lòng đến không muốn sống, sau khi hoàng đế triệu kiến hắn còn phải an ủi một lúc lâu, trên đường đi cũng dẫn đến rất nhiều ánh mắt đồng tình thương hại. Dù Hách Liên Thắng là kẻ phẩm đức bại hoại, đúng là Khánh Vương dạy con không nghiêm, nhưng bàn tay có ngón dài ngón ngắn, có nhà nào không có một hai đứa con ngỗ nghịch. Hách Liên Thắng tuy vô sỉ, cũng may hắn chết có ý nghĩa, coi như tẩy được sỉ nhục khi còn sống, hơn nữa Khánh Vương phủ ngoại trừ Hách Liên Thắng ra cũng không có chuyện gì khác, Khánh Vương tuổi già mất con, vẫn là người đáng được đồng tình. Chính vì vậy, mọi người dồn dập an ủi, hàn huyên một phen, khi Khánh Vương trở lại lều thì đã là nửa canh giờ sau.

Tiêu Quan Tuyết nghiên người vào ghế dựa, trên mặt mang theo nụ cười nhàn nhạt, làm như mọi chuyện trước mắt không có gì đáng để tâm, ánh mắt mông lung cứ như thứ hắn uống không phải trà mà là rượu.

Bùi Tuyên vung kiếm đi ngang qua trước lều hắn, nhưng thần sắc lạnh nhạt, mắt nhìn thẳng.

Tiêu Quan Tuyết khẽ cười một tiếng: “Bùi đại tướng quân, sao không đến gặp cố nhân.”

Nhĩ lực Bùi Tuyên rất tốt, bước chân xoay một cái liền đổi hướng, sau khi vào lều mới nói: “Ta còn tưởng là cố nhân nào, thì ra là Tử y hầu đại giá, sao Hầu gia lại có nhã hứng đến đây xem đấu thú chứ?”

Tiêu Quan Tuyết bỗng nở một nụ cười tao nhã: “Không có gì, lần đấu thú này rất đặc biệt, không đến thật đáng tiếc. Nghe nói lần tranh tài này là đề nghị của Bùi tướng quân.”

Ngữ khí Bùi Tuyên lạnh nhạt: “Chẳng qua là một trò chơi ngẫu hứng ở biên quan thôi, bệ hạ thấy mới lạ nên mới ra lệnh cho Thái tử chuẩn bị đấu thú, ta cũng không có công lao gì.”

Tiêu Quan Tuyết không để ý lắm, phong độ vẫn vô cùng hoàn hảo: “Bùi tướng quân, bên lều bên kia có một người bạn cũ, không lẽ ngươi đã quên?”

Bao nhiêu năm qua đi, âm thanh Tiêu Quan Tuyết vẫn tao nhã như vậy, thần thái cũng cao quý như vậy, chỉ là nụ cười đáng ghét cũng không thay đổi, Bùi Tuyên không cảm xúc nói: “Bạn cũ rất nhiều, ta làm sao biết ngài đang nói tới ai.”

Tiêu Quan Tuyết chỉ một cái lều màu xanh lam cách đó không xa, nụ cười cực kỳ nhẹ.

Bùi Tuyên đưa mắt nhìn tới, trong lều đối diện là Khánh Vương và vài nữ quyến trẻ đẹp, một người trong số đó mặc váy dài màu lam đặc biệt khiến người khác chú ý. Giữa những sắc màu rực rỡ, nét cười của nàng xinh đẹp nhất, đôi mắt sáng ngời nhất, biểu hiện cũng ôn nhu nhất, bất kể là nhìn từ phương diện nào, nàng đều là một quý nữ xuất chúng. Bùi Tuyên gặp vô số mỹ nhân, nhưng nữ nhân với hắn không có ý nghĩa gì khác, Giang Tiểu Lâu đẹp đến mấy thì cũng chỉ như một bức tượng điêu khắc dùng để thưởng thức mà thôi.

Tiêu Quan Tuyết nở nụ cười: “Ta đã từng đưa cho tướng quân một chậu hoa, tướng quân nhớ không?”

Bùi Tuyên nhíu mày, quả thật Tiêu Quan Tuyết có đưa hắn một chậu thực vật quý hiếm, hoa của nó tràn ngập sức quyến rũ, cánh hoa có thể làm thuốc, phấn hoa sau khi tôi luyện có thể gây tê. Quân y của hắn điều chế ra được thuốc tê từ loại hoa này, có thể dùng để chữa trị cho quân lính.

Tiêu Quan Tuyết ung dung thong thả nói: “Nữ nhân cũng như hoa, có tráng lệ như mẫu đơn, có xa hoa kiều diễm như hải đường, có thanh nhã thoát tục như hoa sen, có bình thường tao nhã như hoa cúc, đủ màu sắc hình dạng, mỗi người một cái tốt. Nhưng có một loại nữ nhân, bên ngoài mỹ lệ nhưng bên trong độc ác hơn cả nam nhân, bên dưới thân thể xinh đẹp lại che giấu một trái tim hung tàn hơn sài lang, cũng như chậu hoa ta đưa cho ngươi, có thể dùng để giảm đau, nhưng nếu dùng nhiều sẽ làm cho tinh thần uể oải suy sụp, cuối cùng trở thành một phế nhân. Vị đại mỹ nhân mà ngươi vừa nhìn thấy chính là một điển hình.”

Bùi Tuyên không khỏi nhíu chặt chân mày, thành thật mà nói, hắn mơ hồ nhớ mình đã gặp Giang Tiểu Lâu ở đâu, nhưng bên cạnh hắn có quá nhiều nữ tử, dù nhớ thế nào cũng không thể nhớ ra được. Cho nên giờ khắc này hắn bình tĩnh nhìn Tiêu Quan Tuyết, giọng điệu lạnh lẽo: “Độc ác đến mấy cũng chỉ là nữ tử, không gây nên được sóng gió gì, Tử y hầu cũng quá sợ hãi rồi.”

Tiêu Quan Tuyết khẽ lắc đầu, thở dài nói: “Năm đó Giang Tiểu Lâu ôn nhu yếu ớt, hành động cẩn thận, thấy người là không dám ngẩn đầu lên, cố ý làm ra dáng hiền lương thục đức, khiến người ta chán ghét, tướng quân không chú ý tới cũng là đương nhiên. Bây giờ đã qua một thời gian dài, cô ta đã không còn là cô gái yếu ớt khi xưa, tướng quân là quý nhân bận rộn, không nhận ra cũng không có gì lạ.”

Lần đầu tiên Tiêu Quan Tuyết nhìn thấy Giang Tiểu Lâu đã nhận ra nàng, cứ như bất kể cô gái này có biến thành hình dáng gì, trang điểm thật nhiều hay không chút son phấn, hắn đều có thể nhận ra nàng trong đám người. Trước kia hắn chỉ cho rằng Giang Tiểu Lâu chỉ là một nữ nhân tầm thường, nữ nhân xinh đẹp hắn đã thấy rất nhiều, nhưng Giang Tiểu Lâu lại không phải nhờ vào nhan sắc mà chiến thắng, sự kiên trì của nàng là điều hiếm thấy, đủ để hắn cảm thấy thú vị. Quan trọng nhất chính là, khi bắt được con mồi, nếu đối phương lập tức lạy lục xin tha thì không còn thú vị gì nữa, hắn thích cảm giác săn bắn, càng thích sự kích thích khi con mồi liều mạng phản công.

Đối với sự nhắc nhở của hắn Bùi Tuyên không chút cảm giác, vẻ mặt hắn vẫn lạnh lùng: “Nếu bàn về dung mạo, cô ta đúng là xuất sắc, nhưng cũng không quá mức tuyệt đỉnh. Nếu Tử y hầu yêu thích, trong phủ ta còn hai mỹ nhân, ngày mai đưa hết qua cho ngài là được.”

Tiêu Quan Tuyết nhíu mày, như cười mà không cười: “Ngày đó ta đưa mỹ nhân cho Bùi tướng quân, hôm nay tướng quân lại hồi báo ta, tuyệt thật.”

Nhắc tới ba chữ đưa mỹ nhân, lông mày Bùi Tuyên nhẹ nhàng nhíu lên, hắn bỗng nhiên quay đầu nhìn Giang Tiểu Lâu, đáy mắt xuất hiện tia nghi hoặc.

Bàn tay trắng trẻo của Tiêu Quan Tuyết nâng chén trà lên, nhẹ nhàng uống một hớp, ung dung thong thả nói: “Bây giờ mới nhớ ra sao?”

Trong đầu Tiêu Quan Tuyết lóe ra một tia sáng. Một ngày kia, ăn uống linh đình, ánh sáng chói mắt, một mỹ nhân áo trắng phụng lệnh rót rượu cho hắn. Dung nhan nàng mỹ lệ, thần sắc bình tĩnh, nhưng ngay khi nàng cúi người rót rượu, lại có một giọt nước mắt lạch cạch rơi vào chén. Lần đầu tiên hắn chú ý tới một nữ nhân, chính vì giọt nước mắt này. Khi hắn nhìn vào đôi mắt đó, lại bị sự bi thống và tuyệt vọng của đối phương làm kinh ngạc. Nhưng hắn không ngờ, chẳng qua chỉ nhìn cô gái này một cái, Tiêu Quan Tuyết liền đưa cô ta đến phủ mình. Bùi Tuyên công trạng cao, rất được hoàng ân, bên người lại không có chính thất phu nhân, các đại thần kết giao với hắn có không ít người tặng mỹ nhân. Nhưng mà Tiêu Quan Tuyết này âm trầm, xưa hay hắn không thích lắm, đồ vật Tiêu Quan Tuyết tặng thì lại càng phải đề phòng, cho nên hắn không thu nhận cô gái này, trái lại cho người canh giữ nghiêm ngặt. Nàng ngược lại cũng kỳ quái, không khóc không la, biểu hiện tiều tụy, như là xác chết di động. Sau đó vì cưới công chúa, hắn quét sạch những “vật bẩn thỉu” trong phủ, các nữ tử trong phủ đều bị hắn đem tặng hoặc bán đi. Khi Giang Tiểu Lâu quỳ dưới chân hắn, nói mình bị oan, khổ sở cầu xin, hắn hoàn toàn không thấy đồng tình hay thương hại, ngược lại cho rằng những thứ đó chỉ là dùng để lừa gạt mình để lấy tin tình báo, trong lòng ngày càng chán ghét, lập tức bán nàng vào Quốc Sắc Thiên Hương lầu.

Chỉ là một nữ gian tế, không đáng để hắn nghĩ nhiều. Cho nên khi gặp lại Giang Tiểu Lâu, hắn chỉ cảm thấy có chút quen mắt, hoàn toàn không nhớ nàng là ai, giờ này nghe Tiêu Quan Tuyết ăn nói kỳ lạ, hắn mới nhớ ra hình như đúng là có chuyện đó. Chỉ là, một nữ tử thanh lâu leo lên cao trở thành quận chúa, điều này có thể so? Ánh mắt Bùi Tuyên từ từ trở nên ngờ vực.

Tiêu Quan Tuyết thở dài một hơi, sâu xa nói: “Bùi tướng quân, nữ tử này tính tình kiên định, tâm tư giả dối, đặc biệt có thù sẽ báo, phàm là người từng đắc tội cô ta đều có kết cục thê thảm, ta không thể không nhắc tướng quân một câu, phải đề phòng.”

Bùi Tuyên không tự chủ mà nhìn về cái lều đối diện, giọng điệu lạnh lẽo: “Một nữ tử thanh lâu lại có bản lãnh như vậy, đúng là nhờ công dạy bảo của Tử y hầu.”

Tiêu Quan Tuyết hơi ngạc nhiên, chợt cười to lên: “Bùi tướng quân, cho đến ngay ngươi vẫn cho rằng cô ta là gian tế của ta?”

Bùi Tuyên nghe vậy cười lạnh: “Tiêu Quan Tuyết, cô ta không phải gian tế thì là cái gì?”

Tiêu Quan Tuyết làm như nghe được chuyện buồn cười nhất trên đời: “Huynh trưởng của cô ta bị ta giết, ngươi nghĩ cô ta sẽ bán mạng cho ta sao? Không, dĩ nhiên là không, không những không mà cô ta còn hận ta thấu xương, hận không thể ăn thịt ta, uống máu ta, nuốt xương của ta.”

“Vậy thì sao? Liên quan gì đến ta?” Trên mặt Bùi Tuyên không chút cảm xúc, Giang Tiểu Lâu có phải gian tế hay không hắn cũng không quan tâm. Trong mắt hắn Giang Tiểu Lâu chỉ là một người rất bình thường, không đáng để hắn nhìn thêm một chút, còn về vận mệnh của nàng… cũng không khác gì con giun con dế. Cho dù lúc trước Giang Tiểu Lâu vô tội hắn cũng không để ý.

Tiêu Quan Tuyết cảm thấy thú vị: “Ta chỉ muốn nói, cô gái này một lần nữa xuất hiện ở kinh thành, mục đích không chỉ là muốn trèo lên cao.”

Bùi Tuyên thờ ơ: “Hả, một nữ nhân xuất thân thấp hèn, ngoại trừ vinh hoa phú quý thì còn muốn cái gì nữa?”

Ánh mắt Tiêu Quan Tuyết nhìn lều gấm đối diện, đảo qua gương mặt long lanh của Giang Tiểu Lâu, mới nghiêm túc nói: “Giết hai người chúng ta.”

Bùi Tuyên làm như nghe được chuyện vô cùng buồn cười, lộ ra nụ cười lạnh lùng: “Lời nói vô căn cứ.”

Một nữ nhân bình thường mà thôi, có thể thoát ra khỏi cuộc sống thấp hèn đã phải cảm ơn trời đất rồi, còn muốn tìm bọn họ báo thù, đúng là chuyện đáng cười vô cùng. Giang Tiểu Lâu chỉ là nữ nhân, không có thực quyền không có chỗ dựa, nàng dựa vào đâu chứ, dựa vào gương mặt xinh đẹp sao, ha ha, đúng là quá buồn cười. Đừng trách Bùi Tuyên coi thường nàng, cho dù là mười năm, hai mươi năm, một trăm năm, nàng cũng tuyệt đối không thể báo thù.

Tiêu Quan Tuyết nhìn hắn, bên môi chậm rãi hiện lên vẻ trào phúng: “Xem ra Bùi tướng quân không chịu tin lời ta nói.”

Bùi Tuyên chợt có cảm giác như yết hầu bị ngứa, không thể không cười lên: “Xin lỗi, ta thật sự không tin.”

Tiêu Quan Tuyết không chút biến sắc, lạnh nhạt nói: “Tại sao?”

Trên mặt Bùi Tuyên khôi phục vẻ bình thường, không chút tình cảm, Giang Tiểu Lâu là cố nhân cũng được, là kẻ thù cũng được, là một lòng ham mê vinh hoa phú quý hay chỉ muốn báo thù rửa hận cũng được, hắn hoàn toàn không để trong lòng. Một kẻ không tự biết sức mình, không thể đi quá xa, cho nên vẻ mặt và giọng điệu của hắn vô cùng trấn định: “Chỉ là một ngôi sao lại muốn tranh ánh sáng với nhật nguyệt?” Hắn nói xong câu đó đã không còn kiên nhẫn nữa, xoay người bước đi.

Đi tới cửa lều, phía sau lại truyền đến âm thanh: “Tuyệt đối đừng coi thường nữ nhân, có lúc bản lãnh của họ lớn hơn ngươi tưởng tượng nhiều lắm.”

Bùi Tuyên chỉ cười một tiếng, không chút lưu luyến mà đi ra.

Tiêu Quan Tuyết khẽ thở dài một hơi, Bùi Tuyên ơi Bùi Tuyên, hiếm khi ta có lòng tốt, ngươi cố ý không chịu nghe, không thể trách được ta.