Xứng Lứa Vừa Đôi

Chương 22: “Các con cháu” được bảo vệ




Phùng Tư Trân nằm thẳng trên đất không chịu đứng lên, còn tỏ vẻ đáng thương kéo tay Vu gia nữa.



“Vừa rồi Tô nương tử lại đây nói muội quyến rũ Tô tướng công nhà nàng, còn giơ tay đánh muội không cho ai giải thích nữa. Mấy tỷ cũng biết thân thủ của nàng mà, làm sao mà tay muội chống nổi, ca ca muội vội vã từ trong nhà chạy ra giúp đỡ, cuối cùng cũng bị nàng ta đẩy ngã, tam nương cứu muội a.”



Mấy người phía sau cũng lục tục đi tới, thấy tiểu cô nương kia khóc khàn cả giọng, họ quay sang chất vấn Thẩm Hành: “Tô gia nương tử làm cái gì thế, đều là người nông thôn cả, tội gì lại gây tổn thương hòa khí như thế, dù thế nào cũng không nên ra tay đánh người vậy được.”



Trong lúc Tô Nguyệt Cẩm hôn mê, dược liệu trên ngọn núi cao bên cạnh đều do Thẩm Hành nhảy lên hái xuống, cho nên không ít người được chứng kiến khả năng.



Hơn nữa Phùng Tư Trân có ý với Tô tướng công là chuyện ai ai cũng đều ngầm hiểu. Cứ suy bụng ta ra bụng người thì biết, nào có vợ nhà ai đồng ý cho người khác thương nhớ tướng công nhà mình, bởi vậy có khi là do nàng làm thật.



Một bên động viên Phùng Tư Trân vừa ‘bị bắt nạt’, một bên mồm năm miệng mười nói: “Tô nương tử đáng là quá đáng, nhìn cứ tưởng nàng là người hiểu biết chữ nghĩa, sao lại chấp nhặt với tiểu cô nương như vậy?”



“Đúng đấy, Tư Trân tuy có hơi tùy hứng nhưng bản chất cũng khá tốt, có chuyện gì thì cùng ngồi xuống chuyện trò, hà tất phải làm đến tình trạng này.”



Lần đầu tiên trong đời Thẩm Hành được nếm trải cảm giác dù có trăm cái miệng cũng không cách nào bào chữa được cho mình, nhất thời cũng không biết phải nói gì thêm, sau khi Phùng Tư Trân nhận được sự đồng tình ủng hộ của mọi người, nàng lại âm thầm tính kế. Người đang nằm bẹp đột nhiên bò dậy lao vào hồ nước, miệng lại la to: “Chuyện náo động này giờ ai ai cũng biết, sau này sao ta lập gia đình nổi, không bằng chết quách đi cho rồi.”



Mọi người không ngờ tính của nàng lại ‘mạnh bạo’ đến vậy, vội vàng chạy tới động viên.



Thẩm Hành lạnh lùng nhìn nàng một cái, cũng lười phải xem thêm, Vu tam nương đứng bên đẩy đẩy nàng, tận tình khuyên nhủ khuyên: “Tốt xấu gì cũng là do cô động tay trước, giờ chuyện đã vậy, cô cũng nên đến kéo nàng ấy lên đi, không nên cứng nhắc như thế.”



Kéo cái gì mà kéo, hồ nước kia còn chưa đến cổ nàng đâu.



Thẩm Hành hít sâu một hơi, rốt cuộc vẫn phải đi tới trước kéo người kia, nhỏ giọng nói: “Trình diễn như thế là được rồi đấy, còn chờ thế nào nữa?”



Phùng Tư Trân liếc nàng một cái rồi lại quẫy đạp kinh dị hơn xưa.



Vu Vượng gia vốn đã không thích cách làm người của Phùng Tư Trân, bà bực bội xoay mặt sang hỏi Phùng Dụ Lăng: “Là Tô nương tử động tay trước sao?”



Bà có tiếp xúc với nàng ấy vài lần, con người này hiền lành là vậy, ngày thường vẫn luôn tươi cười vui vẻ với người khác, sao có thể đánh người không kể đúng sai thế được.



Thẩm Hành nghe thế cũng xoay mặt nhìn về phía nam tử trong sân, tất nhiên nàng cũng hi vọng người kia sẽ nói lời phải trái.



Tầm mắt của Phùng Dụ Lăng liếc về phía muội muội của mình và Thẩm Hành, sau một thoáng bồi hồi giãy dụa trong đáy mắt, hắn thở dài một hơi.



“Giống như chư vị đã thấy thôi, là Tô gia nương tử động tay trước, chỉ là Phùng mỗ cũng không trách nàng, chỉ hận mình không thể quản giáo muội muội tốt hơn.”



Một câu nói hết sức đường hoàng, vừa chính nghĩa vừa nghiêm nghị, còn góp phần bù đắp lại mặt mũi của Phùng gia.




Thẩm Hành mím môi.



Quả thật, ca ca nào mà chẳng bảo vệ em mình. Bọn họ được cha mẹ sinh ra, lớn lên vững vàng trong cánh chim bảo bọc của các bậc tiền bối, nhưng xưa nay nàng vẫn không ngờ rằng, nuông chiều đến vậy có thật là vì muốn tốt cho con em mình hay không.



Với những người vừa đáng thương vừa đáng hận đến vậy, nàng chỉ muốn nói bốn chữ, đi chết quách đi.



Nàng giúp hắn ra mặt đúng là phí công phí sức mà.



Lời nói của Phùng Dụ Lăng như thể một liều thuốc an thần cho muội muội của mình, Phùng Tư Trân quẫy đạp càng thêm khí thế, nàng cao giọng hét: “Trời đất chứng giám a, Phùng Tư Trân ta có ý với Tô công tử, nhưng vẫn luôn lặng lẽ giấu kín trong lòng. Bây giờ lại bị mụ đàn bà hung hãn này chà đạp như thế, ta biết sống sao đây? Còn nam tử nhà ai dám cưới ta nữa, ta chết cho rồi”.



Lý do này hay thật, muốn nhân cơ hội này gả cho người chắc.



Mặt Thẩm Hành vẫn cực kì bình tĩnh, nàng ghé sát vào tai nàng ta, nhỏ nhẹ nói: “Ta hiểu ý của cô rồi. Chỉ là nếu Phùng tiểu thư đã gọi ta một tiếng đại tỷ, người trưởng bối này cũng không thể không dạy dỗ lại cô được. Nằm mộng ban ngày như thế thì vui thật, nhưng mà hiện thực nghiệt ngã, nếu không tỉnh ngộ e lại càng nguy hiểm.”



Phùng Tư Trân trừng nàng: “Cô có ý gì?”



“Vô vị.” Nàng mỉm cười: “Ý là trời nóng quá, ta đưa cô xuống nước cho thanh tỉnh đầu óc.”




Dứt lời, cổ tay khẽ chuyển, nàng đẩy thẳng nàng ta về phía lòng sông.



Làm người tốt thì nàng không biết cách. Nhưng mà làm người ác thì lại dễ vô cùng.Tưởng nàng dễ ức hiếp chắc?



Tất cả thôn dân ở đây đều không ngờ Thẩm Hành lại ném Phùng Tư Trân xuống sông giữa mắt bàn dân thiên hạ như thế, lúc phản ứng lại thì mọi người vội vàng xông tới cứu.



Trong khoảng thời gian ngắn, tiếng gào khóc thanh, tiếng la hét ầm ĩ, náo nhiệt hơn cả chợ.



Giữa lúc ầm ĩ, cũng không biết ai rảnh rỗi chê chuyện còn chưa đủ lớn, chạy đi gọi trưởng thôn Bác Cổ tới xem.



Vị này tuy già nhưng vẫn còn rất linh hoạt, uy tín trong thôn cũng cực cao, ông cầm cái gậy gỗ trầm gỗ rầm rầm trên mặt đất, mọi người nín im thin thít.



Ông nhìn Thẩm Hành, rồi nói từng chữ một: “Tô gia nương tử đánh người trước, ý đồ làm hại tính mạng người ta, đưa nàng đến từ đường hối lỗi.”



Lúc ông nói câu này, có một cục đờm nghẽn cứng trong cổ họng, không lên không xuống, Thẩm Hành nghe mà cũng thấy đè nén theo.



Nhưng mà lời nói này còn uy tín hơn cả lời của Huyện thái gia. Ông vừa nói xong đã có người tiến tới lôi cổ nàng đi.




Thẩm đại tiểu thư lần đầu tiên phạm phải sai lầm, nhưng lại quỳ ở một từ đường không phải là từ đường tổ tông nhà mình.



Tuy không bắt nàng quỳ, nhưng bốn phía lại không lấy có một cái ghế, chẳng khác giam cầm là bao.



Căn phòng nhỏ tối thui, phòng ốc cũ nát đã nhiều năm, quay sang là một đống bài vị tổ tông không quen không biết, nàng cũng chẳng biết làm sao mà chào hỏi với mấy thứ kia.



Sau khi ông lão nọ ném nàng ở đây thì lại run run rẩy rẩy quay trở lại. Bước đi lay qua lay lại khiến cho nàng lấy làm hổ thẹn, chỉ sợ ông nửa đường đoạn khí mà thôi.



Việc ngày hôm nay đúng là uất ức. Nếu nàng không tự bước vào đây, những người bên ngoài sao mà ép được. Chỉ là nàng và Tô Nguyệt Cẩm xui rủi mà tới đây, tất cả đều là nhờ các hương thân giúp đỡ, giờ ra tay với họ, nàng cũng thấy có lỗi với lương tâm của mình.



Khi trăng lên giữa trời, cửa bị đẩy ra, mùi cơm cũng theo đó phảng phất vào phòng.



Thẩm Hành nhíu mắt, vốn cứ nghĩ sẽ nhìn thấy khuôn mặt tuấn túi kia, nhưng hóa ra người đi vào lại không phải là Tô Nguyệt Cẩm.



“Tam nương?” Nàng nhìn bà đờ đẫn.



Vu tam nương và nàng là láng giềng quen thuộc, tuy không ủng hộ cách hành xử của nàng hôm nay, nhưng bà vẫn quan tâm tới nàng hơn. Bà thở dài một tiếng rồi lấy hộp thức ăn ra.



“Đói bụng không?”



Viền mắt Thẩm Hành ửng đỏ, dù không quá oan ức, nhưng ánh mắt của tam nương lại khiến nàng tủi thân khinh khủng.



Đói bụng cả ngày giờ lại có người quan tâm, lòng nàng ấm áp hẳn lên.



Vò vò góc áo một lúc, nàng lại cười: “Nghe bà nói là thấy đói bụng rồi”.



“Thôn Bác Cổ chúng ta không có nhiều quy củ như những nơi khác, lần này trưởng thôn hơi nặng tay với cô, cô cũng đừng trách ông. Cuộc sống của chúng ta hòa bình vui vẻ như thế cũng là nhờ có ông ấy duy trì, giờ cô bị phạt ở đây ba ngày cũng là nhẹ lắm.”



Thẩm Hành nhai cơm, không muốn giải thích thêm làm gì, chỉ yên lặng gật gật đầu.



Tam nương đi rồi, trong phòng lại yên tĩnh như trước, nàng ngước mắt nhìn lên ánh trắng mờ ảo bên ngoài, không biết vì sao trong lòng lại thấy cô đơn.



Đêm đó, nàng không hề ngủ, khó chịu nằm trong góc tường suốt một buổi tối.



Mấy bữa ăn tiếp theo đều do tam nương đưa đến, Thẩm Hành chọc chọc chiếc đũa vào hộp thức ăn, không nhịn được hỏi: “Người nhà của ta đang bận à?”