Xứng Lứa Vừa Đôi

Chương 2: “Đạo tặc” uất ức nhất




“Không biết vị này ăn sinh lương hay thục lương mà quan tâm đến chuyện người khác vậy nhỉ, đúng là cực khổ.” Sinh lương và thục lương là tiếng lóng mà nàng học được của mấy người hành khất.



Sinh lương là chỉ đồ ăn của những người nghèo, người không có gạo, phải tìm “sinh gạo” về nấu.



Còn thục lương thì chỉ quan gia mới được ăn. Trong tiềm thức nàng hi vọng người “ngẫu nhiên gặp được” này là “đồng hành của mình”.



Thế nhưng đối phương nhanh chóng đánh bay ảo tưởng kia của nàng, bởi vì hắn là…



“Ăn công lương.”



“Tại hạ đến để trộm đồ.”



Đưa hai bàn tay đầy bùn nhão ra, Thẩm đại tiểu thư thừa nhận vô cùng thẳng thắn, lại còn thành khẩn bàn giao bao tải trong tay: “Trộm không thành công, đồ đều ở đây cả, chưa kịp chuyển đi. Nếu ngài thấy chướng mắt thì ta sẽ trả lại cho ngài ngay”.



Ở trong này là tảng đá tế núi và mấy cây nấm “cẩu niệu đài” mọc sau mưa, nhưng mà nàng chỉ đào ở góc tường của hoàng đế thôi, hẳn không phải là chuyện gì lớn chứ.



Tuy hành động như vậy rất không có tiền đồ, nhưng phía sau bức tường này không phải là đường lớn, nếu có động thủ thì chắc chắn vẫn chịu nhiều thua thiệt.



Đúng lúc đó xương cổ tay tê rần, chiếc túi không lớn rơi xuống đất.



“Sao mấy người lại làm cái nghề này, túng quẫn đến mức đó à? Ta không ngờ, tảng đá trong cung bán cũng được tiền đấy.” Giọng nói của hắn rất êm tai, hơi trầm thấp, không nhanh không chậm.



Thẩm Hành nghe xong lại vô cùng hổ thẹn, không duyên không cớ tự nhiên vì mình mà thanh danh của đạo tặc lại bị bôi nhọ như vậy, cho nên nàng bèn nhắm mắt giải thích: “Có thể, có thể bán a. Đại nhân ở chốn thâm cung chắc không biết giá cả ngoài thị trường. Đồ vật trong cung ấy, cái gì cũng bán được giá hết. Tảng đá ở góc tường này, nó... nó hấp thu linh khí thiên địa trường kỳ, tinh hoa của nhật nguyệt, trăm năm luân hồi, dính cả long khí nữa. Mấy gia đình giàu có thích cung phụng dưới bài vị tổ tông, chính là vì hai chữ điềm lành đó”. Nói hết câu, nàng tự nhận khả năng ăn nói của mình khá là lưu loát, còn có phần cảnh đẹp ý vui.



“Giá thị trường của vật này bao nhiêu?”



“Hình như là ba trăm hai.” Nàng ước đoán, hình như ngọc tỷ cũng bằng giá đó.



Đối phương lại có vẻ không đồng ý: “Chỉ ba trăm? Hồi trước không phải ba ngàn sao?”



“Ba ngàn mua tảng đá?! Ta nói này, có người bị lừa đá mới mua ấy.” Nàng buột miệng cảm thán, đợi đến lúc giật mình ngẫm lại thì choáng váng cả người.



Lăng Khôn điện ngọc quý nhiều không đếm xuể, riêng viên cẩm thạch dưới chân cũng có giá một ngàn tám trăm lượng bạc rồi. Liều chết vào hành cung một chuyến, sao không vơ một món trên ngàn lạng ấy?



Nàng mới là đứa bị lừa đá.



Thật lâu sau không nghe tiếng hồi âm, cứ trầm mặc yên tĩnh như thế càng khiến Thẩm Hành chột dạ.



Nàng nghĩ, thôi thì cứ ra sao thì ra, đúng lúc đó hắn lại ung dung thong thả trả lời.



“Hóa ra cô cũng biết tảng đá này không đáng giá. Về đọc thêm sách đi, đến lúc nói dối còn biết đường mà dùng tới”.



Nghe vậy, rốt cục Thẩm Hành cũng ngộ ra. Từ nãy đến giờ hắn đã biết tảng đá này không đáng giá, thái độ thành khẩn chuyên chú đó chẳng qua là đùa nàng mà thôi.



Nhịn, hình như nàng thấy hơi uất ức rồi? Nàng suy nghĩ một chút, đúng, uất ức.




“Đa tạ Đại nhân chỉ dạy. Có điều, từ năm ba tuổi tiểu nữ đã thuộc lòng Tam tự kinh rồi.” Nàng vừa nói vừa rút kiếm ra khỏi vỏ, xoay người một cái quét ngang một chiếc lá đang rơi.



Cuộc nói chuyện vừa rồi chẳng qua để kiểm tra xem còn có người nào bên cạnh. Nếu chỉ có một mình hắn thì đương nhiên là nàng sẽ đánh.



Cứ coi như được ăn cả ngã về không, lưỡi kiếm vung ra lóe lên ánh bạc.



Nhưng mà một đòn mau lẹ như thế lại chém trúng khoảng không, nửa mảnh áo của người ta cũng không đánh trúng.



Dưới ánh trăng trắng nhạt, trên mặt đất có vết bánh xe lướt qua.



Thẩm Hành sững sờ tại chỗ.



Dung mạo người ngồi ở xe lăn đối diện kia vô cùng sắc sảo. Đó là một công tử cực kì tuấn tú, sơ mục lãng mi, mặt mày thanh thoát. Thậm chí hắn còn không vấn tóc, mái tóc đen như mực xõa dài, vừa thanh nhàn vừa lười nhác. Một tay đưa lên chống cằm, ánh mắt nhìn về phía nàng cũng có mấy phần lười biếng, lại mang theo khí chất không màng thế sự, thanh liêm hững hờ.



Người có phong thái như thiên nhân như vậy lại là một người bị tật.



Trên mặt Thẩm Hành có vẻ bất ngờ, vừa cảm khái ông trời đố kị “hồng nhan”, vừa cảm thấy bây giờ mình xấu quá.



Bởi vì hôm nay nàng cố ý chọn một tấm mặt nạ da người xấu nhất. Tấm mặt nạ của một người phụ nữ bốn mươi tuổi, tàn nhang che kín, nếp nhăn đầy mặt.



Nàng âm thầm thề thốt, chờ lát nữa dù là thắng hay bại, chuyện đầu tiên nàng phải làm khi ra ngoài là vất cái “mặt” này đi.




Kiếm lướt nhẹ nhàng, tung người nhảy lên, ra tay không hề do dự.



Xâm nhập vàp hành cung không phải là việc nhỏ, nàng không thể mang tính mạng của cha ra đùa giỡn.



Xoay người, vung kiếm, bộ Vân Kiếm pháp vũ chưa bao giờ được đánh tàn nhẫn đến vậy. Nhưng mà dù chiêu thức vô cùng xảo quyệt, hắn lại ứng phó như thể không tốn chút sức lực nào, thậm chí ngay cả ghế cũng không rời khỏi mông, có mấy lần mũi kiếm sát bên, hắn chỉ đưa đầu ngón tay búng một cái, kiếm văng xa.



Lâu rồi Thẩm Hành chưa từng gặp thất bại như thế, nhưng nàng cũng biết thực lực của mình và đối phương quá sức chênh lệch, không buồn nghĩ tới giang hồ diễn xuất các loại gì nữa, mỗi một chiêu trên tay đều cốt tấn công đến gần hắn hơn. Bàn tay lướt qua, trong nháy mắt, bên trong ống tay trái phóng ra một lưỡi dao găm, lưỡi kiếm công kích hai bên khiến hắn không thể không nhảy lên né tránh.



Thấy hắn bay lên không, Thẩm Hành không theo sát mà trở tay đánh về phía xe đẩy.



Đối phương không đi đứng được, lúc rơi xuống đất tất nhiên phải tìm một nơi để chống, nàng muốn cầm chân hắn thêm một lúc.



Lưỡi kiếm chém vào ghế gỗ, giữa đêm khuya yên tĩnh như tiếng rên rỉ vang lên. Chiếc xe đẩy vỡ nát tan tành. Quả thật làm việc này có vẻ hơi tiểu nhân, nhưng đa số những người làm việc lớn thỉnh thoảng đều phải tiểu nhân như vậy.



Sau khi vung một chiêu này ra, nàng không ham chiến nữa, vội nhún chân định nhảy lên bức tường. Nào ngờ chân mới bước được nửa bước, phần lưng bất ngờ bị điểm, mấy đại huyệt đều bị đối phương phong kín.



“Tam tự kinh còn cần phải học à?” Hắn nói bên tai nàng như thế, phản ứng đầu tiên của Thẩm Hành chính là: hắn sỉ nhục trí thông minh của mình kìa.



Nhìn người nào đó chậm rãi đi dạo đến trước mặt, Thẩm đại tiểu thư muốn điên rồi, nàng tức giận nói: “Ngài- không – bị – què – chân – à?!!”



“Ta nói chân ta què lúc nào?” Hắn nghiêng đầu nhìn nàng.




Như thể việc Thẩm Hành bực mình hoàn toàn không liên quan gì tới mình cả.



“Vậy sao ngài lại ngồi xe đẩy?!” Đúng là hắn chưa từng nói, nhưng mà có ai đi lại linh hoạt lại ngồi xe đẩy không?



“Sân lớn quá, lười đi.”



Câu trả lời hết sức thản nhiên, hắn yên lặng chuyển mắt sang bộ hài cốt xe đẩy giờ đã vỡ năm tan bảy.



Sau đó, không vui.



“Dù có thẹn quá giận cũng không nên phá đồ bậy bạ chứ.” Không có ghế, hắn phải đi lại rất xa đó.



Gió đêm vù vù thổi mái tóc dài của hắn rối tung, phác họa gò má tuấn tú không chút nào che giấu. Dung mạo sắc sảo gần trong gang tấc như thế, dù Thẩm Hành ít khi chú ý đến người khác cũng giật mình hoảng hốt.



Nàng thật sự rất muốn nói một câu: đáng đời.



Thế nhưng, ai bảo bây giờ nàng đang bị người ta khống chế? Bao nhiêu lời đến miệng lại thôi, cuối cùng mới rặn ra được câu khác:



“Người tập võ hoạt động gân cốt thường xuyên mới là chuyện tốt, buổi tối mỗi ngày ta đều đi ra ngoài tản bộ đó.”



Nếu như có thể, nàng cũng không muốn phải uất ức thế này, nhưng nàng càng không muốn để cha gánh chiếc quan tài vào thiên lao cùng mình nữa đâu.



Lông mày của hắn nhíu lại càng chặt, không hề trả lời câu nói của nàng mà chỉ vươn ngón tay chạm lên khuôn mặt “tàn nhan phủ kín” kia.



Đây là hành vì của một kẻ cực kì xấu xa, thế mà hắn lại làm tự nhiên đến vậy. Ngón tay man mát nhẹ lướt qua, như có như không chạm vào gò má, để lại một cảm giác tê dại khó quên.



“Nét mặt già nua” của Thẩm Hành ửng đò, tầm mắt nhìn hắn càng thêm mấy phần kính nể, cảm khái cho cái sự “bụng đói ăn quàng” của người này.



Lòng lại bất giác nhảy lên nửa nhịp.



Người ta vẫn nói nam sắc mê người, mấy thoại bản mà các lão tổ tông để lại quả nhiên không hề dối gạt người ta.



Nàng cứ nghĩ, không đề phòng bàn tay của đối phương đã lướt theo “đường vân nhỏ” nơi khóe mắt kéo sang một bên, lướt qua cổ áo nửa mở rồi hướng về phía xương quai xanh.



Nàng sợ đến kinh hoàng, cơ thể cũng bất giác run run. Không chỉ bởi vì sự ám muội khi cánh tay thon dài kia vuốt ve mà đa phần là vì, đó là nơi nàng gắn mặt nạ!!



“Đại, đại nhân. Tuy dung mạo của tiểu phụ nhân không được đẹp mắt, nhưng ta cũng có khí tiết nữ tử. Ngài đùa giỡn một nữ tử có chồng như vậy, tốt xấu gì cũng nên chọn chỗ rừng rậm âm u chứ?” Nàng cố ý trêu chọc, giọng nói cũng run rẩy theo.



Hắn thu tay lại: “Hóa ra là làm bằng da heo.”



Đó là chất liệu của chiếc mặt nạ này.