Xui Xẻo Khéo Chẳng Ai Hơn

Chương 41




Vào giây phút lấy lại được ý thức, Quý Đằng lập tức nhận ra, mình đích xác đã lại rơi xuống Âm Dương Đạo rồi. Chớ hỏi bằng cách nào mà cậu biết được, thật đó, không cần phải hỏi nữa đâu.

Lần này may mắn làm sao, lúc bị kéo xuống thì có tổng tư hình nằm dưới làm đệm cho cậu, nên cũng đỡ đau. Tình trạng của tổng tư hình có vẻ nghiêm trọng hơn cậu nhiều, Quý Đằng đâu dám tiếp tục đè lên người hắn nữa, bèn cuống cuồng bò dậy.

Tổng tư hình vẫn cứ nằm ngay đơ ra đó, cả người cứng ngắc, thuật khóa hồn vẫn còn tác dụng, song Quý Đằng cũng thừa biết chẳng trói được bao lâu nữa đâu.

So với pháp thuật, thì thuật khóa hồn thật ra lại giống một loại ám thị tâm lý hơn, chứ không thì Hình Tu lúc đó chẳng có miếng pháp lực nào, làm sao có thể thi triển được? Cách thức đơn giản nhất để hóa giải ám thị tâm lý chính là kiên định tin rằng nó có thể bị hóa giải. Nếu tổng tư hình chưa từng thấy cảnh cậu phá giải thuật khóa hồn, có khi cả đời cũng không nghĩ ra cách thoát khỏi nó đâu, hiềm nỗi hắn đã tận mắt chứng kiến quá trình ấy rồi.  

Quý Đằng né ra xa xa, rồi mới xoay đầu lại nhìn thử coi mình đang ở đâu.

Nhớ không lầm thì Hình Tu đã gọi nơi này là Vũ Môn, cơ mà, sao lại chỉ thấy một gian nhà trống huơ trống hoác, chẳng có bất kỳ đồ trang trí hay sơn vẽ gì dư thừa cả, đằng trước là một hành lang tương đối dài, phía đầu mút là một cánh cửa.

Trống trải đến mức khiến lòng người hốt hoảng.

Cậu đi đến bên cửa, đẩy thử một cái, cánh cửa chẳng hề động đậy. Lại gần rồi, Quý Đằng mới chú ý tới, cánh cửa đó quả tình cứ như một bức vẽ trên tường, nhìn không ra bất kì kẽ hở nào, dường như mục đích tồn tại của nó, chỉ là một vách ngăn kiên cố, chia cách bên trong với bên ngoài căn phòng vậy.

Trong lúc Quý Đằng vẫn đang nghiên cứu, tổng tư hình đã rên rỉ một tiếng, rồi ngồi dậy.

Quả nhiên, hóa giải xong thuật khóa hồn rồi.

Quý Đằng cố khép mắt lại, sau đó bày ra vẻ ‘giác ngộ’ rồi quay sang đối diện với hắn.

Tổng tư hình chẳng buồn nhìn cậu lấy một cái, mà lo đi ngó nghiêng gian phòng này trước, nét mặt ngổn ngang xúc cảm, hệt như một người sắp từ trần đang dùng những ngón tay run rẩy của mình để vuốt ve đống thư từ kỷ vật từ thời trẻ vậy, thái độ thật khó để miêu tả cho rõ.

Lâu thật lâu sau đó, tổng tư hình vẫn chẳng nói tiếng nào, cũng chẳng làm gì cả.

Bầu không khí quái gở dần dần lan ra, đến nỗi Quý Đằng còn phải thừa nhận, rằng biết bao phẫn nộ, ngờ vực cũng như khiếp sợ của bản thân khi trước, giờ đây đã bị bầu không khí này trung hòa đi bớt, đổi lại một sự an nhiên đến lạ.

Đợi mãi vẫn chẳng ai nói gì, sau rốt Quý Đằng mới ráng gom hết dũng khí để phá tan sự im lặng: “Tổng tư hình, Vũ Môn này là chốn nào vậy?”

“Quý Đằng, ngươi vẫn còn gọi ta là tổng tư hình ư?” Tổng tư hình dứt lời, bèn sờ soạng gương mặt mình, “Cũng đúng, chỉ cần thứ này còn tồn tại, thì ta vẫn là tổng tư hình.”

“Tổng tư hình,” Rốt cục Quý Đằng cũng hỏi ra được điều mà cậu vẫn luôn đau đáu suốt bấy lâu, “Anh có thể nói cho tôi biết, chung quy là đã xảy ra chuyện gì hay không?”

Tổng tư hình nhìn Quý Đằng: “Đến tận bây giờ, mà ngươi vẫn chưa hiểu ra?”

Quý Đằng lắc đầu: “Tôi chỉ muốn nghe chính miệng anh giải thích.”

Tổng tư hình chậm rãi dựa người vào vách tường, bình thản đáp: “Thì chẳng qua là nhân lúc nguyên hồn quân thượng rời đi, ta mới tạo phản thôi chứ có gì đâu.” Rồi tự dưng hắn lại phì cười, “Quý Đằng, có phải ngươi vẫn luôn cắn rứt lương tâm vì lỡ để tơ tội chạy thoát không, giờ đây ngươi có thể yên tâm rồi đó, chuyện tơ tội trốn ra, hoàn toàn là kế hoạch của ta, ngươi chỉ là con tốt thí mạng thay thôi, chứ ngươi vô tội mà.”

Phản ứng duy nhất của Quý Đằng trước thông tin này, chính là đờ đẫn nhìn tổng tư hình: “Tại sao lại là tôi?”

“Không phải ta, là quân thượng đã chọn ra ngươi đấy, nên ta cũng lựa chọn ngươi thôi.” Tổng tư hình kể, “Ta chẳng qua là tạo một cơ hội để đuổi quân thượng đi thôi. Hình Tu – Quân vương của Âm Dương Đạo, một khi còn ở trong thân xác tại Âm Dương Đạo, thì gần như bất khả chiến bại. Cho dù có nhập vào cơ thể phàm nhân đi nữa, vẫn sẽ vô cùng khó đối phó, y đã xuất hiện từ thời viễn cổ, tinh thông đủ loại pháp thuật trên thế gian, nhất thiết phải hết sức thận trọng, tính toán kỹ càng từng bước một.”

“Từ từ đã nào,” Quý Đằng cắt lời hắn, “Tôi muốn biết tại sao anh lại muốn tạo phản vậy, tổng tư hình? Anh muốn thế chỗ quân thượng, tự mình lên làm chủ Âm Dương Đạo sao?”

Tổng tư hình cười khinh khỉnh: “Không đời nào, quân vương của Âm Dương Đạo phải nắm giữ được hỗn mang, chỉ có quân thượng sinh ra từ hỗn mang mới làm được điều đó.”

“Vậy rốt cục thì anh vì điều gì?” Quý Đằng thật sự không hiểu nổi, “Anh hiện tại đã là kẻ dưới một người trên vạn người rồi, còn muốn thế nào nữa chứ?”

“Dưới một người? Hừ.” Tổng tư hình săm soi cậu, lại ngẫm nghĩ: “Đành vậy, nhà ngươi cũng không hoàn toàn thoát khỏi can hệ tới vụ này, thôi thì cho ngươi biết cũng tốt, tổng tư hình rốt cục là chức vụ thế nào. Ngươi cũng biết ta là tổng tư hình đương nhiệm. Thế ngươi có từng nghĩ tới, tổng tư hình tiền nhiệm đi đâu rồi không?”

Quý Đằng quả tình chưa hề nghĩ về vấn đề này.

“Từ thuở khai thiên lập địa đã có Âm Dương Đạo, tổng tư hình là phụ tá của Hình Tu, trong suốt dòng chảy thời gian dài đằng đẵng, chẳng rõ đã trải qua bao nhiêu nhiệm kỳ rồi, thế nhưng, tổng tư hình sau khi từ nhiệm đều đã đi đâu,” Tổng tư hình nhìn Quý Đằng, “Ngươi có biết chăng?”

Quý Đằng nghĩ bụng, tôi mà biết thì còn phí thời giờ ở đây nghe anh dông dài sao, song ngoài mặt vẫn cố tỏ ra phối hợp mà lắc đầu.

“Thế thì hôm nay để ta nói cho ngươi biết. Khi tam giới vừa mới phân chia, ta đã là tư hình ở Khởi La Huyền Hoàng. Sau đó Quân thượng triệu kiến ta, muốn ta kế nhiệm chức vụ tổng tư hình.” Tổng tư hình từ tốn kể lại, “Lúc trước, tên của ta là Mộc Tư Lý, mà kể từ thời khắc ấy, đã không còn dùng tới cái tên này nữa rồi.”

Tam giới vừa phân chia, thiên địa dị biến, âm khí phân tán khắp lục địa, địa long không cách nào yên giấc, bắt đầu len lỏi lung tung dưới lòng đất. Địa long lắc mình, trên mặt đất liền rơi vào cảnh núi đổ đất nẻ, sinh linh đồ thán. Số hồn phách dồn về Âm Dương Đạo mỗi ngày, đông đến mức không tài nào đếm xuể. Nhưng phàm là vào thời khắc sinh mạng bị uy hiếp thế này, cái thiện và ác trong tâm con người sẽ bị đẩy đến cực đỉnh. Số lượng linh hồn trắng tinh thuần khiết cũng như tội hồn đen ngòm đỏ ối đều đồng thời tăng đột biến. Mộc Tư Lý – tư hình của Khởi La Huyền Hoàng – cùng với đông đảo quỷ lại dưới trướng, ngày ngày chỉ biết vùi đầu vào hành hình, không một phút giây nào được ngơi nghỉ.



Một bữa nọ, cánh cổng Cửu Uyên xưa giờ vẫn luôn đóng chặt lại đột nhiên mở ra, Câu Tinh đến chuyển lời, nếu hắn có ý muốn kế nhiệm chức vị tổng tư hình, thì hãy nhanh chóng đến gặp quân thượng.

Bỗng dưng lại được ưu ái, quả thật vừa mừng vừa lo.

Dẫu cho Hình Tu là quân vương của Âm Dương Đạo, y lại rất hiếm khi nào đứng ra xử lý công chuyện, thông thường, đều là do tổng tư hình đứng ra quản lý sự vụ ở Âm Dương Đạo cả, nên đây có thể xem là nhân vật quyền cao chức trọng bậc nhất ở Âm Dương Đạo. Song mối quan hệ thượng cấp và thuộc hạ giữa tổng tư hình với Hình Tu, lại tương đối mập mờ, Hình Tu lúc nào cũng hết sức dung túng cho mọi hành vi của tổng tư hình. Tỷ dụ như tổng tư hình đương nhiệm trước giờ tính tình lầm lì, chẳng qua lại với ai, thậm chí phán quan có việc cầu kiến cũng hay bị bỏ lơ. Vậy mà Hình Tu lại chưa từng trách phạt, ngay đến quở mắng ngoài miệng cũng chưa thấy bao giờ.

Quân thượng chưa bao giờ che giấu sự thiên vị của mình. Không ít lần, Mộc Tư Lý cho rằng, phải chăng quân thượng với vị tổng tư hình ấy có quan hệ gì đó mờ ám?

Thế nhưng, có quỷ lại thuộc hàng bô lão ở Âm Dương Đạo len lén tiết lộ với hắn rằng, sự thật hoàn toàn khác xa với tưởng tượng của hắn. Quân thượng không phải chỉ chiều chuộng riêng tổng tư hình đời này đâu, mà kể cả đời trước, đời trước trước đó nữa, đều được đối đãi như thế.

Mộc Tư Lý lại nghĩ, lẽ nào, cái chức tổng tư hình này trên thực tế lại là tên gọi khác dành cho sủng thần hay đồ chơi yêu thích của quân thượng?

Nhưng sao nghe cứ thấy sai sai, thường ngày quân thượng như kiểu cũng không mấy thân thiết với tổng tư hình, tổng tư hình luôn trực ở Trầm Đường, mà quân thượng, thì lúc nào cũng ru rú trong Cửu Uyên.

Mộc Tư Lý ôm theo mớ nghi vấn này trong bụng, đến quỳ lạy trước mặt Hình Tu để nhậm chức, ấy thế mà Hình Tu dường như lười đến nỗi mắt mở không lên, uể oải phẩy tay, ra hiệu cho hắn đứng dậy: “Ta chỉ hỏi ngươi một lần, lời ta nói không phải giỡn chơi, ngươi suy nghĩ kỹ rồi hẵng trả lời.”

“Vâng.”

“Mộc Tư Lý, quan tư hình Khởi La Huyền Hoàng, ngươi có bằng lòng đảm nhiệm chức vụ tổng tư hình, từ giờ trở đi bất kể là thân, tâm, hồn hay phách của ngươi, dù là trước đây hay sau này, đều sẽ không còn thuộc về bản thân ngươi nữa.”

Chả nhẽ mình lại có thể nói không? “Mọi thứ của thần, đều thuộc về quân thượng.”

“Không cần phải thuộc về ta, thứ mà ngươi thuộc về, là Âm Dương Đạo.” Hình Tu thoáng ngập ngừng, “Hễ mà Âm Dương Đạo cần đến, ngươi có sẵn sàng hi sinh thân mình bất cứ lúc nào chăng.”

Lời của Hình Tu cứ là lạ thế nào ấy, Mộc Tư Lý nghĩ, đó chẳng phải là điều hiển nhiên hay sao, với tư cách là tổng tư hình của Âm Dương Đạo, nếu gặp phải ác thần lệ quỷ tạo phản, dĩ nhiên phải xung phong dẹp loạn rồi.

Mộc Tư Lý không dám rề rà, lập tức hồi đáp: “Đương nhiên rất sẵn lòng. Nhận được sự coi trọng của quân thượng, thần tất sẽ cúc cung tận tụy đến chết mới thôi.”

Hắn đã nói xong từ lâu, mà Hình Tu cứ một mực im như thóc, Mộc Tư Lý lấm lét ngước lên nhìn, Hình Tu mặc dù mắt vẫn đang mở, song ánh mắt lại trống rỗng vô hồn, ngay đến thần trí hình như cũng đang ở đâu đâu ấy.

Đợi dài cả cổ, vẫn chẳng có đáp án.

“Quân thượng,” Thấy Hình Tu chẳng chút phản ứng, Mộc Tư Lý mới hỏi dò, “Quân thượng, để giảm thiểu sai sót sau khi tiếp nhận công tác, không biết thần có thể trao đổi thêm với tổng tư hình tiền nhiệm—”

Đôi mắt nãy giờ vẫn lờ đờ của Hình Tu thình lình sáng quắc lên, hệt như có tia sáng chiếu thẳng vào con ngươi y. Vậy nhưng chỉ sau một tích tắc, ánh mắt vừa đột ngột rực sáng đến vô cùng ấy đã lại ảm đạm hẳn đi: “Rồi ngươi sẽ gặp được hắn thôi.”

Ẩn ý trong lời này khiến thâm tâm Mộc Tư Lý xuất hiện một nỗi bất an mơ hồ, lý nào tổng tư hình tiền nhiệm đã xảy ra chuyện?

Tổng tư hình tiền nhiệm, Mộc Tư Lý chỉ mới gặp qua có một lần, chính là vào ngày đầu tiên đến nhậm chức tư hình tại Khởi La Huyền Hoàng, phải đến bái kiến tổng tư hình theo thông lệ. Bất kỳ ai khi vừa trông thấy tổng tư hình, cũng đều sẽ hoảng hốt tột độ vì những ký tự trôi nổi trên mặt ngài ấy, Mộc Tư Lý cũng không ngoại lệ.

Trong ấn tượng của hắn, tổng tư hình tiền nhiệm là một người kiệm lời đến gần như trầm lặng, giữa hai người hầu như chẳng có gì để nói với nhau.

Mộc Tư Lý còn đang suy tính, Hình Tu đã đứng dậy: “Nếu ngươi đã chấp nhận, thì kể từ giờ trở đi, ngươi chính là tổng tư hình, Âm Dương Đạo sẽ không còn bất cứ bí mật gì đối với ngươi nữa. Hãy đi theo ta.”

Giữa muôn vàn cánh cổng nối liền đến Cửu Uyên, có một cánh cổng đã nhiều năm chưa được mở ra, hơn nữa cũng chỉ có quân thượng và tổng tư hình mới có thể đi vào: Vũ Môn. Thân phận hiện tại của Mộc Tư Lý đã là tổng tư hình, nghiễm nhiên có thể đi cùng với Hình Tu vào trong.

Ở Âm Dương Đạo, Vũ Môn là cấm địa chỉ đứng sau Cửu Uyên. Cửu Uyên là nơi hỗn mang trú ngụ, bước vào sẽ toi mạng, thế nên mặc dù là cấm địa, lại chẳng có hạn chế gì cả. Thế nhưng Vũ Môn, thì không giống vậy, lúc nào cũng có tùy tùng canh giữ nghiêm ngặt.

Cũng không phải Mộc Tư Lý chưa từng thấy tò mò, nhưng bằng vào thân phận của hắn, có nghĩ cũng vô ích. Tuy thế, đến khi chân chính đặt chân vào rồi, mới nhận ra bên trong hoàn toàn chẳng có gì hiếm lạ cả, chỉ có một hành lang ngắn ngủn mà thôi, phía cuối con đường là một căn phòng nhỏ, ở đó hắn đã bắt gặp tổng tư hình tiền nhiệm đang ngồi quỳ dưới đất.

Tổng tư hình tiền nhiệm mở choàng mắt ra, trịnh trọng vái chào Hình Tu.

“Vu Nhiên, ngươi có còn nhớ những lời khi xưa từng hứa với ta không?” Hình Tu hỏi với giọng rất khẽ.

Tổng tư hình tiền nhiệm Vu Nhiên gật đầu, chữ nghĩa bay lượn đầy mặt, trông chẳng rõ nét mặt: “Thần trước nay chưa từng quên. Thân, tâm, hồn, phách của thần, đều thuộc về Âm Dương Đạo, một khi Âm Dương Đạo cần đến, thần đều sẵn sàng hi sinh bất cứ lúc nào.”

Lời này giống hệt như những gì Hình Tu từng hỏi mình, trong lòng Mộc Tư Lý ngập tràn nghi vấn, không lẽ tổng tư hình chuẩn bị ra chiến trường? Nhưng là chiến đấu với ai cơ? Cõi yêu ma ngủ đông đã lâu, cũng chưa từng nghe nói có ác thần lệ quỷ nào xuất hiện.

Hắn vẫn đang mải nghĩ ngợi, Vu Nhiên đã lia mắt nhìn về phía hắn.

Thân là tư hình ở Khởi La Huyền Hoàng, Mộc Tư Lý với tổng tư hình tiền nhiệm xem như cũng có quen biết, dĩ nhiên sẽ gật đầu chào nhau.

Ánh mắt Vu Nhiên chẳng nán lại trên người hắn được bao lâu: “Quân thượng, cậu ấy chính là người kế nhiệm thần sao?”



Hình Tu gật nhẹ: “Vu Nhiên, cậu ta cần biết những gì, ngươi hãy bàn giao lại đi.”

“Vâng.” Sau khi cung kính đáp lời, Vu Nhiên mới quay sang nhìn Mộc Tư Lý: “Những chữ trên mặt ta, ngươi có biết là gì không?”

“Đây là sổ tử, lưu trữ kết quả xử lý hồn phách ở Âm Dương Đạo.” Mộc Tư Lý trả lời ngay, sổ sinh do phán quan cất giữ, sổ tử do tổng tư hình cất giữ, chỉ có thể xem được khi tiếp xúc với da tổng tư hình, đây là kiến thức cơ bản ở Âm Dương Đạo.

“Sổ tử sao, sổ tử đích xác được giấu trên người ta,” Vu Nhiên nói, “Hỏi thật nhé, ngươi có bao giờ nghĩ đến rằng, việc hồn phách sau khi bị xử phạt sẽ được đưa đi đâu, thì có gì mà quan trọng tới nỗi nhất định phải do tổng tư hình bảo quản?”

Điều này quả là Mộc Tư Lý chưa từng để ý tới, trước đây chỉ nghĩ là chuyện cơ mật của Âm Dương Đạo, nên mới để tổng tư hình cất giữ, thế nhưng một câu này của anh ta, khiến Mộc Tư Lý không khỏi ngẫm lại, cũng đúng, thật ra sổ tử có gì quan trọng chứ, cũng đâu phải sẽ có ai tới thanh tra xem Âm Dương Đạo có xử lý hồn phách ẩu tả hay gì đâu.

Vu Nhiên đưa tay ra, nắm lấy tay Mộc Tư Lý, “Ngươi xem có thể đọc được sổ tử ở chỗ ta không?”

Bàn tay anh ta vô cùng ấm áp, Mộc Tư Lý thoáng ngẩn ngơ, rồi trả lời ngay: “Có thể.”

“Mộc Tư Lý, hãy nhìn gương mặt ta.”

Mộc Tư Lý ngước mặt lên nhìn, những ký tự lao vun vút trên mặt Vu Nhiên, nhìn mà hoa cả mắt, lại nghe thấy giọng anh ta: “Ngươi không thấy lạ sao, sờ vào tay ta, liền có thể đọc được sổ tử, nhưng ngươi lại hoàn toàn chẳng hiểu được những ký tự trên mặt ta.”

“Lẽ nào, mấy chữ trên mặt ngài, lại không phải nội dung của sổ tử?” Mộc Tư Lý buột miệng hỏi.

Vu Nhiên điềm nhiên gật đầu: “Đúng, cái gọi là sổ tử, chẳng qua là để tránh tai mắt người khác. Chức trách trọng đại nhất của bao đời tổng tư hình đến nay, chính là bảo quản tiếng Âm Dương Đạo cho quân thượng.” Vu Nhiên bỗng nhiên nghiêm sắc mặt, “Tiếng Âm Dương Đạo, là thứ văn tự có từ thuở đất trời sơ khai, do đạo lý âm dương tuần hoàn chuyển hóa thành, bao bọc quanh người quân thượng thay cho y phục khi ngài được sinh ra từ hỗn mang, nên gọi là tiếng Âm Dương Đạo.”

Tiếng Âm Dương Đạo, là sự tồn tại chân thực nhất của thiên lý tuần hoàn; quân vương của Âm Dương Đạo, là hóa thân của hư ảo sinh ra từ hỗn mang. Thực hư đối ứng, mới hợp với lẽ tự nhiên.

Sau khi tiếng Âm Dương Đạo được thực thể hóa, chính là những ký tự ghép lại từ từng tia sáng một, Hình Tu có thể sử dụng chúng, nhưng để bảo tồn chúng, thì lại cần nhờ vào thứ khác.

Hồn phách có tính bền vững, dùng làm giấy viết thì còn gì bằng.

Để ký tự dung nhập vào hồn phách và ngủ yên nơi đó, rồi lại mang người này cất sâu vào Âm Dương Đạo, giữ lại ngay bên cạnh mình, đây rõ ràng là cách thức bảo quản tuyệt vời nhất.

Người được lựa chọn này, chính là tổng tư hình đời đầu tiên của Âm Dương Đạo.

“Tác dụng lớn nhất của tiếng Âm Dương Đạo, chính là vào lúc thiên địa dị biến, có thể điều chỉnh lại quy luật. Thế nên cứ mỗi khi thiên địa dị biến, là lại cần phải lấy tiếng Âm Dương Đạo ra,” Vu Nhiên nói đến đây, sắc mặt đã hơi tái, “Tiếng Âm Dương Đạo muốn nhập được vào hồn phách đã không dễ rồi, mà muốn lấy ra lại càng khó khăn bội phần, chỉ có duy nhất một cách để lấy tiếng Âm Dương Đạo ra.”

Mộc Tư Lý hỏi: “Là cách gì?”

Vu Nhiên nở nụ cười hững hờ: “Không biết cũng không sao, nhanh thôi, rồi ngươi sẽ được mục sở thị ngay ấy mà. Cũng giống như ta đã từng tận mắt chứng kiến vậy đó.”

Tổng tư hình nói xong, bỗng lặng đi trong phút chốc, rồi nỗi đớn đau ùa về trên gương mặt, đủ để thấy rằng, đoạn ký ức ấy đã dằn vặt anh ta đến nhường nào.

Quý Đằng đang nghe kể đến đoạn gay cấn, không khỏi hỏi tới: “Sau đó thì sao? Tổng tư hình tiền nhiệm sau đó thế nào rồi?”

Tổng tư hình còn chưa đáp lời, bất chợt từ đằng xa vọng đến một tiếng kèn, nghe như tiếng tù và cất lên từ đằng xa, âm thanh xuyên qua không gian, dội thẳng vào phòng ầm ầm mãi thôi. Quý Đằng ngẩng lên ngó thử, “Vụ gì nữa đây?”

Tổng tư hình biến sắc, song cũng rất nhanh lấy lại bình tĩnh, “Thì là cánh cổng Cửu Uyên mở ra thôi chứ gì. Hồn phách của quân thượng đã về tới Âm Dương Đạo.”

Quý Đằng ồ một tiếng, rồi lại kìm lòng không đặng mà gặng hỏi: “Vậy rồi sau đó thế nào?”

“Ngươi không cần phải hỏi nữa đâu.”

Chính vào lúc này, nơi cánh cửa ở phía cuối hành lang phát ra ánh hào quang chói lọi, lạch cạch mở ra. Ngay tức khắc, hơi thở chết chóc đầy hung tàn xộc ra từ phía đó, nồng nặc đến mức ngột ngạt.

Quý Đằng biết ngay là ai đang đến.

Vậy nhưng đến khi trông thấy người rồi, vẫn không khỏi cảm thấy ngạc nhiên.

Suốt bấy lâu nay Hình Tu đều luôn tỏ ra ung dung nhàn tản khi đối mặt với bất cứ việc gì, thế mà giờ đây mặt mày lạnh tanh, sát khí bốc lên ngùn ngụt, tóc tai tán loạn, thậm chí còn đi chân đất. Y đến rất vội vã, tuy nhiên, vẻ dữ tợn hằn trên lông mày, nét hung tàn nơi khóe mắt, sự ngạo nghễ trong thần sắc, lại chẳng vì vội vàng mà nhạt phai đi chút nào.

Y vẫn chưa lại gần, tổng tư hình đã bắt đầu ho sặc sụa, dường như luồng sát khí lạnh căm nọ, đã thật sự bóp nghẹt cần cổ hắn rồi.

-Hết chương 41-