Xui Xẻo Khéo Chẳng Ai Hơn

Chương 19




Mặc dù ý thức đã rất mơ hồ, song nhờ có câu nói ấy của ông chủ, nên Quý Đằng mới cố nhớ lại, khi ấy trên tay Hình Tu quả thật chính là chiếc đũa và cây tăm, thứ nhỏ lỏng tỏng xuống kia chẳng qua là nước từ trái cà chua mà thôi. Chỉ trách mình khi đó đang mải để cho trí tưởng tượng bay cao bay xa, nên cứ đinh ninh rằng chúng là kềm cắt móng với cây lấy ráy tai.

Nghĩ đến đây, rốt cục mới an tâm hẳn, thế nhưng đầu óc quay mòng mòng, trái tim đập bình bịch, thì nào có dễ dàng thanh tỉnh lại được.

Hình Tu cất giọng hỏi: “Nhà họ Trương nằm ở đâu?”

“Ra khỏi thôn này đi dọc con sông về hướng hạ nguồn, tới ngã rẽ đầu tiên thì dừng lại, chính là căn nhà mà xung quanh trồng đầy cây cải dầu đó.”

Hình Tu không nói gì thêm nữa, Quý Đằng nhận thấy mình được một đôi tay ôm lấy, như kiểu ẵm em bé ấy, đầu cậu gác lên vai người nọ, chóp mũi tiếp xúc với cần cổ và mái tóc mềm mượt.

Quý Đằng khe khẽ hít hà, đáng lý ra phải là cái mùi thân thương của huynh trưởng mới đúng, nhưng chẳng hiểu sao lại trở thành một mùi thơm sực nức. Không biết hà cớ gì mà, Hình Tu rất thích một loại hương liệu có mùi lạ lùng đến mức không lẫn vào đâu được, nồng nặc tới nỗi chỗ nào có nó, đừng nói là mùi cơ thể thông thường, mà ngay đến người bị hôi nách ăn sầu riêng xong ra đứng giang tay trước gió cũng không sợ bị đám đông nhào vô đánh hội đồng luôn.

Vậy nên Quý Đằng không cảm nhận được hương vị tình thân của huynh trưởng, lòng thoáng thấy bất an, ngay khi cậu ngọ nguậy muốn tỉnh lại, bàn tay vốn đang nhẹ nhàng vỗ về trên lưng bỗng ấn mạnh xuống, như đang cảnh cáo cậu, thế là Quý Đằng đành phải tiếp tục hôn mê.

Giọng chủ quán lại vang lên: “Khách quan, có phải đã quên mất chuyện gì rồi không?”

Hình Tu hơi xoay người sang, hỏi tỉnh bơ: “Chuyện gì?”

“Ban đầu đã thỏa thuận rồi mà, muốn bao nhiêu tiền đều được á? Tiểu nhân đây không tham gì, chỉ muốn ngựa và xe của ngài, ngài thấy đấy, tôi còn phải chuẩn bị chạy thoát thân nữa mà.”

Còn dám nói là không tham.

Có vẻ như Hình Tu vừa cười rinh rích: “Ông đang nói gì vậy?”

Chủ quán xẵng giọng: “Coi ngài nói gì kìa, mới nãy chẳng phải cậu ta đã hứa rồi, hai ta đều nghe thấy mà.”

“Không nghe thấy.” Quý Đằng có cảm giác mình được dịu dàng ôm lên xe, Hình Tu tiếp tục nói: “Hơn nữa hiện tại cậu ấy ngất xỉu rồi, không cách nào đối chứng, chỉ có lời nói một phía từ ông, tin sao được?” Ông chủ còn chưa kịp cãi lại, y đã nói tiếp: “Tối nay bọn tôi tá túc lại nhà họ Trương, nhược bằng ông muốn đối chất, thì hãy đến nhà họ Trương nhé.”

Dứt lời, liền quát lớn một tiếng, xe ngựa liền phóng như bay đi mất, bỏ lại sau lưng tiếng chửi rủa của ông chủ quán.

Đây đây đây, đây rõ ràng là quỵt nợ có kế hoạch đàng hoàng mà!

Quý Đằng len lén hé mắt nhìn, lí nhí gọi: “Quân thượng—” Để rồi nghĩ mãi vẫn chẳng biết nên nói gì nữa, Hình Tu cũng chẳng vội hỏi lại. Quý Đằng do dự hồi lâu, mới nói: “Tôi cảm thấy, ngài càng ngày càng giống con người rồi đó!”

Nghe thấy thế, Hình Tu quay đầu sang, nhìn Quý Đằng.

Quý Đằng tự biết mình lỡ lời, vội lấp liếm: “Quân thượng, ý tôi không phải vậy.”

“Thế thì ý ngươi là gì?”

“À thì, hồi còn ở dưới Âm Dương Đạo ấy, ngài chính là cái kiểu kia, quân thượng ấy mà, không cười không nói mà cũng chẳng động tay vào bất cứ việc gì, ngồi trên công đường y như vật trang trí vậy.” Quý Đằng bắt đầu luyên thuyên, “Còn bây giờ, cảm giác ngài, như là, ừm, cũng không hẳn là vậy, nói sao ta, ngài đã trở nên giống loài người rồi. Ý tôi là, anh dường như, có sức sống hơn rồi á.”

“Có sức sống?” Hình Tu thì thào lặp lại câu nói này.

Không có Câu Tinh kèm cặp, Quý Đằng hoàn toàn chẳng biết giữ lễ nghĩa theo chuẩn mực của Âm Dương Đạo gì ráo trọi, thậm chí là bỏ qua luôn thân phận của người trước mặt mình để mà tiếp tục tán dóc: “Ừ đấy, như sống lại rồi ấy.” Nói rồi đột nhiên cười hì hì mà ghẹo: “Sống lại rồi, cảm giác có tuyệt không?”

Hình Tu ngoẹo đầu ngắm nhìn Quý Đằng, trông thấy bộ dạng cười hỉ hả của cậu chàng, cái mũi hơi chun lại, miệng thì toe toét, nhe ra mấy cái răng, ánh mắt hấp háy trông đến là tinh nghịch, như thể cái cảnh người này mới rồi bị hù tới té xỉu chỉ có trong tưởng tượng của y thôi vậy.

Trái tim thuộc về thân xác mà Hình Tu đang ký sinh không dưng đập thình thịch, kéo theo đó là cảm giác sởn hết cả gai ốc.



Quý Đằng chỉ thấy Hình Tu hơi nghiêng người qua, nhìn mình chằm chằm, thế là lại nói năng chẳng chút ý tứ: “Theo tôi thấy, chi bằng anh cứ ở quách trên dương gian luôn đi, ặc, ý tôi là, anh hãy tìm một cơ thể khác nhé. À hay là anh cứ đầu thai thẳng vào nhà chúng tôi luôn đi, tôi hứa sẽ đối xử tốt với anh mà.”

Chỉ riêng câu nói này thôi cũng đủ để Quý Đằng bị Âm Dương Đạo tùng xẻo nát thây vĩnh viễn không được siêu sinh rồi.

Ấy vậy nhưng Hình Tu chỉ phản ứng lại bằng cách hỏi một câu: “Tại sao ngươi lại muốn giữ ta lại nhân gian?”

Quý Đằng bỗng thấy nực cười nên hỏi vặn lại: “Lẽ nào anh không muốn ở lại dương gian sao? Chẳng phải anh rất thích nơi này ư?”

Hình Tu đáp rất hời hợt: “Lẽ nào ngươi không biết rằng, thích một thứ, nhiều khi là do không có được ư?”

“Thế nhưng, anh là quân vương của Âm Dương Đạo, là thần cơ mà!”

Hình Tu cười cười: “Thì ra ngươi cũng còn biết ta là quân vương của Âm Dương Đạo?”

Quý Đằng cũng bật cười, trông có vẻ ngu ngơ, lại cũng có vẻ như cố tình tỏ ra ngu ngơ.

Sau đó, nụ cười tắt ngấm trên môi Hình Tu, y đáp gọn lỏn: “Chính bởi vì vậy, nên thứ không thể có được, tuyệt đối sẽ không bao giờ có được.”

Lời này, chẳng hiểu sao lại chạm đến con tim Quý Đằng, mãi thật lâu sau, cậu mới thình lình lên tiếng: “Quân thượng, tôi sẽ nhớ anh đấy, thế gian này vẫn sẽ có tôi nhớ đến anh mà.”

Vẻ chân thành đong đầy trong đôi mắt Quý Đằng, Hình Tu nhìn về phía cậu, không rõ là giật mình hay vì cái gì khác, mà đột nhiên đưa tay tới bên mặt cậu, luồn vào mái tóc, ghì chặt lấy đầu cậu, cả người chồm hẳn sang chỗ cậu, bóng y như phủ trùm lấy cả người cậu.

Quý Đằng chẳng rõ nguyên cớ, chỉ biết ngơ ngác nhìn, Hình Tu thấy ở đôi con ngươi tròn xoe ấy, là gương mặt đang sáp lại gần Quý Đằng, gương mặt của Quý Quân.

Hình Tu sững người ra, cũng may xe ngựa đã dừng lại đúng ngay lúc này, y ngoái đầu sang nhìn, một ngôi nhà nằm trơ trọi nơi ngã rẽ cạnh bờ sông, xem ra đã đến nhà họ Trương rồi đây.

Tiếng khóc khản đặc đến xé lòng đứt quãng vọng ra từ trong nhà, cảm giác thật rùng rợn.

Nỗi sợ hãi mà Quý Đằng đã tạm thời quên đi trước đó, giờ đây lại trỗi dậy trong thâm tâm cậu, khiến cậu hoảng hốt níu chặt lấy tay áo Hình Tu.

Người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, mất một lượt hai đứa, còn đứa cuối cùng cũng sắp không giữ được nữa rồi. Với bà cụ mà nói, niềm đau này thật quá sức chịu đựng.

Quý Đằng cảm nhận được nỗi thống khổ trong lòng bà cụ, không nén được những giọt nước mắt. Hình Tu trái lại vẫn tỏ vẻ bình thản, chỉ ngồi yên đó, chẳng hay đang suy tư điều chi.

Cụ bà vừa nấc nghẹn vừa tâm sự, rằng cụ ông mất sớm, một mình bà tảo tần nuôi lớn ba đứa con, đứa út vừa mới lấy vợ không bao lâu, nào ngờ đâu lại gặp phải kiếp nạn này. Cả thôn kéo nhau bỏ chạy thì thôi đi, đằng này đến cô con dâu cũng dẫn theo cháu bà trốn đi luôn, để lại một mình bà với đứa con trai bị dọa đến điên điên khùng khùng ở lại đây chờ chết.

“Tôi không trách bọn họ, chuyện này do yêu quái gây ra, họ cũng đâu làm gì được, tôi chỉ giận bản thân mình yếu đuối nhu nhược, không bảo vệ được con mình!” Nghe cụ bà khóc lóc kể lể mà Quý Đằng đau lòng khôn tả, cậu ra sức an ủi bà, lại vỗ ngực cam đoan mình nhất định sẽ bảo vệ tánh mạng cho con trai bà cụ. Kể cả khi cậu không đảm đương nổi trọng trách này đi chăng nữa, thì Hình Tu hẳn là vẫn có thể mà nhỉ?

Bà cụ giờ đây cũng chỉ ráng còn nước còn tát, vừa nghe thấy cậu nói có thể giúp mình, liền liên tục khấu đầu lạy tạ, lại còn đòi nào là sẽ lập bài vị trường sinh cho cậu [1], nào là sẽ mỗi ngày thắp nhang ba lần các kiểu.

Quý Đằng cuống quýt bảo không cần, tôi còn chưa chết mà.

Đợi sau khi bà cụ lo đi chăm cậu con trai rồi, Quý Đằng mới sà tới trước mặt Hình Tu, thẽ thọt hỏi: “Quân thượng, theo anh thấy chúng ta nên làm sao bây giờ?”

“Không biết.” Hình Tu thẳng thừng đáp trả.

“Thế, còn tơ tội thì sao, mấy người định thu phục nó kiểu gì?” Quý Đằng sốt ruột.

“Không biết, khi nào gặp rồi hẵng tính.” Hình Tu vẫn câu nói đó.



Quý Đằng vĩnh viễn không bao giờ đoán nổi những suy nghĩ trong đầu Hình Tu, song bất kể y có đang nghĩ gì thì, vào những thời điểm mấu chốt y đều có thể ra tay tương trợ đúng không nào?

Ấy thế mà câu kế tiếp của Hình Tu mém tí nữa làm Quý Đằng tức nghẹn họng: “Hơn nữa, ta cũng chẳng còn tí pháp lực nào, ngươi muốn ta phải nghĩ cách gì đây?”

Đúng ha, hình như Câu Tinh cũng từng nhắc tới vụ này, thứ nhập vào thân xác huynh trưởng đơn thuần chỉ là nguyên hồn của Hình Tu mà thôi, xác phàm không cách nào dung nạp được pháp lực của quân thượng— Vậy rồi chúng ta tới đây để làm chi? Góp phần gia tăng số lượng nạn nhân hay gì???

Có vẻ Hình Tu cũng hiểu được nỗi trăn trở trong lòng Quý Đằng khi nhìn vào khuôn mặt tái mét của cậu: “Cố hết sức, rồi trời thương [2]. Ta sẽ đợi xem ngươi định cứu con trai bà ấy thế nào.”

Thánh thần thiên địa ơi!!! Cứu tôi với!!!!!

Khi trời sẩm tối, bọn họ dùng bữa qua quýt.

Quý Đằng đã dành cả buổi chiều để dùng đinh nẹp chặt mấy tấm ván vào cửa sổ, lôi gây gỗ ra chặn cứng cửa chính lại, kèm theo đó là vài công tác chuẩn bị khác.

Phải cái là, ông chủ quán trà bảo thằng bé kia sở hữu sức mạnh cỡ bọn yêu quái, nên chẳng rõ làm như này có tí tác dụng nào không nữa.

Nhìn sắc mặt Hình Tu chẳng có gì khác thường, vẫn một vẻ bình thản ấy. Bà cụ sau khi có được lời hứa hẹn của Quý Đằng, thì vững dạ hẳn lên, hoặc cũng có thể là do từ đầu đã mang sẵn tâm lý chờ chết, nên giờ đây có ra sao cũng mặc, còn đối tượng của vụ án – đứa con thứ ba nhà họ Trương – uống xong chén thuốc thì đã nằm lăn kềnh ra ngủ không biết trời trăng mây nước gì rồi.

Quý Đằng cố nén nước mắt mà nghĩ bụng, có mỗi mình mình là lo được lo mất thôi.

Trời tối rồi.

Đứa bé đó nói, tối sẽ đến, vậy thì nó nhất định sẽ đến.

Không một ngọn đèn nào được thắp lên, cả nhà họ Trương bị bao trùm trong bóng tối.

Quý Đằng căng thẳng đến vã mồ hôi, một bàn tay đặt lên đầu gối cậu, nhẹ nhàng vỗ về. Mặc dù không thấy rõ, song vẫn biết rõ đấy là Hình Tu. Chẳng hiểu vì sao, động tác thừa thãi này, lại đủ sức khiến cho Quý Đằng vững dạ hẳn lên.

Một bóng đen, đáp xuống trước cửa nhà họ Trương, khe khẽ đẩy cửa, cánh cửa bị chặn cứng ngắc nên dĩ nhiên đẩy không ra được. Không biết bóng đen kia đã làm thế nào, mà chỉ mới nghe một tiếng lạch cạch, hai cánh cửa lớn đã nghe kêu răng rắc, rồi vỡ tan tành.

Bóng người nọ bước vào nhà.

Vừa vào trong, đã cảm nhận được một hương thơm quái đản hết sức nồng nặc. Như thể muốn che đi mùi gì đó khác, đã vậy cảm giác dưới chân còn mềm mềm. Bóng đen cúi xuống sờ thử, mặt đất được trải đầy rơm rạ ướt nhẹp, đưa ngón tay lên mũi ngửi thử, mùi dầu, người nọ chỉ vừa kịp nhận ra có điều bất ổn, thì ngọn lửa lớn đã bùng lên từ bốn phương tám hướng bao quanh căn nhà. Trong chớp mắt, lửa đã chặn hết các lối ra, cả nhà họ Trương chìm trong biển lửa!

Quý Đằng nhảy lên xe ngựa, hỏi: “Sao rồi? Nó không còn đường thoát nữa đúng không!?”

Bà cụ Trương dõi trông theo căn nhà tổ tiên để lại cho mình nhoáng cái đã hóa ra tro, nước mắt lại lã chã rơi. Mãi đến khi nhìn xuống đứa con trai đang say ngủ bên cạnh mình, mới nhoẻn miệng cười, “A di đà phật, chung quy cũng giữ được mạng sống cho đứa nhỏ nhà tôi rồi.” ꜱλɳꜱɧɩɾɩʐ.ωσɾɖρɾɛꜱꜱ.ͼσɰ

“May mà nhà bà bán dầu đó, chứ không tôi cũng chẳng nghĩ ra được cách nào.” Quý Đằng quệt mồ hôi trên trán. May mà, trong xe có rất nhiều hương liệu, mới có thể át được mùi dầu. Nhãi con kia cũng ngoan ngoãn lọt vào bẫy nữa.

Quý Đằng nhìn sang chỗ Hình Tu, mong chờ nhận được lời khen.

Sắc mặt Hình Tu, bỗng sa sầm hẳn đi.

Quý Đằng còn chưa kịp nghĩ gì, một bàn tay lạnh tanh nhớp nháp, sặc mùi dầu hỏa, đã bóp chặt cổ cậu từ đằng sau, gằn từng tiếng một: “Là mi làm hả?”

-Hết chương 19-

Chú thích:Bài vị trường sinh thường được lập để chúc phúc cho ân nhân, mong họ được sống thọ hưởng phúc, như 1 dạng báo ơn. Khúc sau QĐ la chưa chết chắc là ám chỉ vụ đốt nhang á. [↑]Câu gốc là ‘tận nhân sự, thính thiên mệnh’, xuất xứ từ tác phẩm “Kính hoa duyên” của Lý Nhữ Trân đời Thanh, tương tự câu tận nhân lực, tri thiên mệnh hay nghe ở bên mình á, đại để là con người cứ cố hết sức mình, nhưng thành hay bại vẫn phải xem ý ông trời.[↑]