Ngày hôm sau, cánh cổng Cửu Uyên bất ngờ mở ra lần nữa, Hình Tu vào rồi lại ra chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, đây là sự kiện cực kỳ hy hữu, về cơ bản là hiếm y chang việc A Thất đăng hai chương truyện cùng lúc vậy á, ấy thế mà điều đó vẫn xảy ra đấy thôi.
Tổng tư hình đã dẫn theo những người có liên quan đến đứng đợi sẵn từ sớm tinh mơ rồi, bao gồm cả Quý Đằng.
Quý Đằng ít nhiều gì cũng đã nắm được nguyên do bọn họ cho mình nhừ đòn hồi hôm qua rồi, nếu Hình Tu cứ ở mãi trong Cửu Uyên không chịu ra, thì nhiệm vụ thường trực ngày này qua tháng nọ của đám người này cũng chỉ duy nhất có một: Đứng gác cổng. Chỉ khi nào Hình Tu cao hứng muốn đến Âm Dương Đạo, thì bọn họ mới được phép đi theo giải khuây. Mà lần này, Hình Tu vừa mới ghé thăm Âm Dương Đạo không bao lâu, đã lập tức phải lên trần gian một chuyến rồi, đâm ra bọn họ lại bị đuổi về đóng đô trước cổng Cửu Uyên, nỗi phiền muộn bức bối này, thật khiến người ta nghe thấy mà đau lòng, trông thấy mà lệ rơi.
Chỉ có Tổng tư hình là không trưng ra cái bộ mặt như đưa đám giống họ, mà dường như còn có tí hớn hở nữa cơ, trời vừa hửng sáng, hắn đã lôi đầu mọi người ra đứng trước cổng chờ thời rồi, đã thế lại còn lớn tiếng tuyên bố, rằng quân thượng tuyệt đối không cách nào đến dương gian được đâu.
“Nếu quân thượng muốn đến dương gian, thì cần phải giải quyết một vấn đề có hàm lượng kỹ thuật cực cao.” Hắn nói một cách nghiêm túc, làm ai nấy đều háo hức muốn hóng hớt, trong đó bao gồm cả Quý Đằng.
Hình Tu – Quân vương của Âm Dương Đạo, là hóa thân của hỗn mang, thế nên trong người tự động hàm chứa sức mạnh phi thường của hỗn mang, đủ để xâm thực bất kì không gian nào. Nếu y để mặc cho hỗn mang trong người mình tỏa ra bên ngoài, thế thì bất luận là không gian kiểu gì, rộng lớn cỡ nào, chung quy cũng sẽ bị xâm thực rồi đồng hóa, trở thành một phần của hỗn mang, chuyển thành năng lượng cho nó.
Thế nên quân vương của Âm Dương Đạo rất ít rời khỏi Cửu Uyên, cho dù có đến Âm Dương Đạo, thì y cũng chỉ quanh quẩn ở điện Thập Môn – Nơi sặc mùi tội ác, cho dù có đến Trầm Đường, thì cũng phải thay bộ đồ chứa đầy tội nghiệt vào mới ổn. Thảng hoặc, y cũng sẽ ghé đến nhân gian, chẳng qua những lúc ấy, y buộc phải khoác lên người bộ trang phục hàm chứa tội ác nghiêm trọng nhất, thứ có thể trung hòa hỗn mang trên người, thứ mà y vốn chẳng cách nào hoàn toàn khống chế được. Đã thế lại còn phải tranh thủ về lại Âm Dương Đạo trước khi bộ đồ bị thanh tẩy sạch sẽ, hơn nữa nếu gặp đúng lúc dương khí trên trần gian quá đậm đặc, bộ đồ sẽ càng nhanh bị thanh tẩy hơn, với những bộ trang phục thông thường, hầu như chẳng chống chịu được quá một khắc là đã bị tinh lọc sạch rồi. Nếu bộ đồ bị thanh tẩy hoàn toàn, thế thì, chỉ cần một chút bất cẩn đến từ Hình Tu thôi, hỗn mang sẽ lần theo hơi thở của y mà lọt vào dương gian, cho dù chỉ là một chút xíu xìu xiu thôi, cũng đủ để nuốt chửng toàn bộ những thứ mà nó tiếp xúc, để rồi lớn mạnh dần, bất kể là không khí, nước hay là ánh sáng, sinh vật thì càng khỏi phải nói rồi, đều sẽ gây nên những tổn hại mang tính chất hủy diệt.
Làm vua ở Âm Dương Đạo trước đến giờ đều bắt buộc phải hết sức thận trọng, có thế mới không gieo bất kì mối họa ngầm nào cho nhân gian. Đây cũng là nguyên nhân khiến cho y rất hiếm khi đặt chân đến nhân gian.
Chỉ có kiện y phục màu tím cùng với chiếc thắt lưng hai màu nọ, là có thể chống chịu tương đối lâu trước năng lực thanh tẩy của y, thế nên ngay đến Hình Tu cũng vô cùng trân trọng chúng, chẳng nỡ lấy ra mặc, sợ mặc vài lần là hết xài được nữa, tới lúc đó có muốn ra ngoài lâu hơn cũng đều vô vọng.
Thành ra, trong giới tu đạo mới râm ran một tin đồn rằng, Hình Tu – Quân vương của Âm Dương Đạo, sẽ chỉ xuất hiện ở dương gian vào giờ Tý, thông thường chưa đầy một khắc sau đã rời đi rồi.
Về sự kiện này, giới tu đạo toàn tự đưa ra lý giải kiểu như là, đất đai ở trần gian ngập tràn sinh khí cũng như năng lượng hệ dương, vị vua đến từ hư vô của Âm Dương Đạo không cách nào nán lại lâu được, bằng không, quyền năng của ngài sẽ bị đất đai ở nhân gian làm suy kiệt, bản thân ngài cũng sẽ vì vậy mà tan vào hư không. Đây chính là nguyên nhân khiến quân vương của Âm Dương Đạo không cách nào lưu lại dương gian quá lâu; cũng chính là lý do khiến y mặc dù có dã tâm chinh phục nhân gian, song sau cùng vẫn lực bất tòng tâm, chỉ đành thui thủi ở Âm Dương Đạo một mình gặm nhấm nỗi hờn mà thôi.
Tuy rằng, sự thật trái ngược hẳn với lời giải thích trên.
Nhưng chí ít họ cũng đã đoán đúng một phần, nếu Hình Tu – Quân vương của Âm Dương Đạo muốn lên trần gian, sẽ phải đối mặt với một phiền toái cực lớn, y không tài nào ở lại trần gian quá lâu được, bằng không, khắp nhân gian đều sẽ biến thành hỗn mang mất thôi.
Hình Tu hẳn là sẽ không mong chuyện này xảy ra đâu.
“Cho nên,” Tổng tư hình tuyên bố một cách chắc nịch, “Quân thượng tối đa cũng chỉ ở trển được một khắc thôi, yên tâm đi nhé mọi người.”
Một hồi lâu sau, nơi bụi linh lăng hương rậm rạp mọc bên ngoài cổng Cửu Uyên, bỗng nhiên vang lên tiếng leng keng, Tổng tư hình với đám tùy tùng lập tức đứng nghiêm trang, cánh cổng Cửu Uyên lập tức được mở từ bên trong, Hình Tu thong thả bước ra, lúc đi ngang qua trước mặt bọn họ thì ném lại một câu “Sảnh xét xử”, rồi mất hút sau cánh cửa thứ nhất, đám tùy tùng nào dám chậm trễ, lập tức bám theo.
Sảnh xét xử của Âm Dương Đạo, nằm ở trung tâm điện Thập Môn, thường ngày đều đóng chặt cửa, chỉ những khi Hình Tu nổi hứng đột xuất, muốn tự mình xử án, thì mới mở ra. Thế nên nơi này chỗ nào cũng toát lên sự khác biệt, thềm phỉ, bệ thúy, rèm pha lê lóng lánh, trong vẻ hào nhoáng vẫn toát lên cái rét lạnh.
Hình Tu ngồi sau rèm, nhóm tùy tùng đứng vào vị trí, Tổng tư hình có vẻ cũng hơi căng thẳng, đợi Hình Tu lên tiếng.
Hình Tu thoáng nghiêng đầu, Tổng tư hình lập tức tiến lên trước mặt y, với tay vào trong rèm nhận lấy một cuộn công văn, kính cẩn lui về giữa sảnh, sau khi nhìn lướt qua nội dung, mặt mày lập tức tái mét, càng làm nổi bật mớ ký tự trôi nổi trên đó hơn.
Hình Tu hất hàm, lệnh cho hắn đọc to lên.
Tổng tư hình âm thầm trút tiếng thở dài, rồi mới bắt đầu dõng dạc: “Phạm nhân Quý Đằng!”
Quý Đằng không nghĩ đến vừa mới bắt đầu đã bị điểm danh thế này, bèn lật đật nhào ra giữa sảnh, “Có phạm nhân.”
“Tội thứ nhất là ngộ sát, tội thứ hai là để cho tơ tội trốn lên trần gian, ngươi có kháng cáo không?”
Quý Đằng lắc đầu nguầy nguậy.
“Tạm thời niệm tình ngươi có lòng lo lắng cho anh trai, cũng xem như là việc thiện, hiện tại đề xuất một biện pháp, có thể xóa sạch tội trạng cho ngươi, đồng thời miễn trừ hình phạt trăm năm bị đày ải cho huynh trưởng ngươi, cũng như xoa dịu vết thương lòng cho người thân ngươi, ngươi có đồng ý không?”
“Đồng ý, hiển nhiên là đồng ý rồi.” Ngờ đâu lại có chuyện tốt như vậy, chỉ là dẫn Hình Tu lên dương gian một chuyến thôi chứ gì, đương nhiên là đồng ý cả hai tay hai chân luôn. Có điều, chẳng phải Tổng tư hình mới đây thôi còn tuyên bố chắc như đinh đóng cột, rằng Hình Tu không thể rời khỏi Âm Dương Đạo đấy ư?
“Nhân danh Hình Tu – Quân vương của Âm Dương Đạo, giờ Ngọ ba khắc ngày mai, buộc phạm nhân Quý Đằng nhập hồn sống dậy, đồng thời, Hình Tu – Quân vương của Âm Dương Đạo sẽ mượn dùng xác phàm của Quý Quân, đi đến trần gian truy tìm tơ tội, dưới sự phò trợ của Quý Đằng. Sau khi đại công cáo thành, sẽ lấy công chuộc tội, miễn trừ hình phạt chịu khổ ải ở Âm Dương Đạo cho huynh trưởng Quý Đằng, lập tức gửi trả về dương gian, kéo dài tuổi thọ; Quý Đằng cũng được phép lưu lại trần thế, cùng hưởng dương thọ.”
Sau rốt, Tổng tư hình còn bô lô ba la gì nữa đó, mà Quý Đằng có thèm nghe vô chữ nào đâu.
Nói thế thì bản thân mình không chỉ có thể quay về dương gian, cải tử hoàn sinh, mà ngay đến huynh trưởng cũng được sống lại luôn à?!
Chắc không phải đùa đâu ha?
Cậu ngẩng phắt đầu dậy, quan sát thái độ của Tổng tư hình, không giống như đang giỡn cho lắm.
“Tạ ơn quân thượng, tạ ơn quân thượng!!!” Quý Đằng dập đầu lia lịa, lần này là cậu thật lòng thật dạ muốn lạy tạ, nhiệt tình cụng tới nỗi sàn nhà phỉ thúy kêu vang bôm bốp.
“Cơ mà,” Quý Đằng đột nhiên nhớ tới một chuyện, “Tôi đã ở Âm Dương Đạo mấy tháng rồi, thi thể, chẳng phải đã thối rữa mất tiêu rồi ư?”
Tổng tư hình lại thở dài ai oán: “Lẽ nào ngươi không biết, tục ngữ chẳng phải có câu, một ngày trên trời, bằng một năm dưới đất; mà một ngày trên mặt đất, bằng một năm dưới lòng đất đấy thôi?”
Đâu ra, tục ngữ của tụi tui chỉ có vế đầu thôi à nha.
“Tuy ngươi ở Âm Dương Đạo đã mấy tháng rồi, song trên thực tế ở nhân gian chỉ mới ngủm có vài canh giờ thôi. Bằng không, lấy số lượng phán quan ít ỏi ở đây, là sao mà xử cho hết nhiều người chết như vậy chứ?”
Nói như vậy, những điều vừa nghe thấy đều là sự thật????
Quý Đằng mừng như điên ra sức vái lấy vái để, vừa lạy vừa xổ một lèo: “Phạm nhân thật sự không ngờ tới, quân thượng quả nhiên là thần thánh! Quân thượng, quân thượng đúng là, là thần tiên giúp người chết sống lại, người chết sống lại, người chết sống lại! Phạm nhân vô cùng cảm kích, nguyện kết cỏ ngậm vành, tạ đại ân đại đức của ngài!” Cậu chàng cảm động đến mức nói cà lăm luôn rồi!
Hình Tu như đang có điều chi khó xử, mất một lúc sau, giọng nói sang sảng của y mới từ tốn cất lên từ sau lớp rèm pha lê: “Kỳ thật, thường thì ta sẽ khiến người sống phải tắt thở đấy.”
-Hết chương 10-