Xui Xẻo, Chia Tay Đi

Chương 27: Cẩu huyết xui xẻo…




Không đúng, rất không đúng.



Ngôn Tư Diễn từ sau khi họp sớm, luôn cảm giác mình phải chăng bỏ sót cái gì, giác quan thứ sáu của bản thân một mực lo sợ bất an, chính là khi cậu cẩn thận lật sổ ghi chép, bóp tiền, hộp cơm, điện thoại, công tác nên làm đều làm, ngoại trừ phần “kế hoạch đưa XX ra thị trường” cơ hồ không bỏ sót thứ gì, nhưng mà vì sao cậu vẫn có loại cảm giác bất an?



Khi cậu tới các ngành truyền đạt một vài văn kiện, cũng không nhận rắc rối gì, mỗi người đối với cậu cũng rất khách khí, đến tột cùng là không thích hợp chỗ nào cứ làm ngực mình chẳng thể thoải mái vậy?



Tới phòng nhân sự, Ngôn Tư Diễn vừa mới đi vào, thì thấy khuôn mặt tươi cười sáng lạn của Điền Sơ, khóe miệng cậu co rút lại, vô thức lui về phía sau một bước, “Quản lý Điền.”



“Trợ lý Ngôn, cậu bây giờ đến chính là có chuyện hở?” Điền Sơ vẻ mặt mỉm cười vô cùng nhiệt tình mang Ngôn Tư Diễn vào phòng làm việc của mình, lại rót cho cậu một chén nước, “Là tổng giám đốc có chuyện gì muốn ngành tụi tôi làm sao?”



Ngôn Tư Diễn nhìn túi trà nhỏ duy nhất được thả vào tách, cảm thấy vị quản lý phòng nhân sự này đối với mình luôn nhiệt tình tới mức làm cậu sởn hết cả gai ốc, tuy cậu là trợ lý của tổng giám đốc, nhưng mà so với Hàn Dương ở bên cạnh tổng giám đốc ba năm mà nói, bản thân mình vẫn chỉ là một lính mới, vị này chẳng phải nên đi nịnh nọt Hàn Dương sao? Nhưng mà lần trước khi đi núi Bạch Thành, vị quản lý này đối Hàn Dương thái độ rất bình thường, sao với cậu thì lại quỷ dị thế này chứ?



“Kỳ thật cũng không có chuyện gì, chỉ là lần này công ty cần số công nhân viên trúng tuyển đã xác định rồi, đây là nhân số hạch định cuối cùng của các ngành, anh xem lúc nào thích hợp thì bắt đầu thông báo tuyển dụng a,” Ngôn Tư Diễn nhìn yêu cầu nhân số viên chức văn phòng vậy mà gần 200 người, đây là nhân số tổng công ty và mấy phân công ty lân cận cần, hình như mấy phân công ty xa xôi còn chưa tính vào, trong nội tâm cậu bắt đầu tính toán giá trị con người của tổng giám đốc.



“Hóa ra là chuyện này, trợ lý Ngôn cậu yên tâm, tụi tôi nhất định sẽ xử lý tốt,” Điền Sơ con ngươi khẽ xoay, cũng không biết đến lúc chọn lựa người ở lại tổng bộ, tổng giám đốc sẽ phái vị trợ lý nào cùng chọn lựa với bọn họ đây, bây giờ nói quá nhiều ngược lại dễ đắc tội với người ta.



“Ừm, mấy chuyện này tôi vẫn là người mới, cũng không hiểu nhiều, vậy làm phiền quản lý Điền rồi,” Ngôn Tư Diễn đem tách để qua một bên, đứng lên nói, “Tôi còn phần kế hoạch biểu phải làm, lên trước đây.”



Quá mức nhiệt tình, chống đỡ không được a. Ngôn Tư Diễn lúc ra cửa, đụng vào khung cửa, bụm lấy bả vai cậu cười đến mức vẻ mặt vặn vẹo ra cửa phòng nhân sự.



Vốn một bộ đang chăm chỉ làm việc mọi người lúc này toàn bộ ngẩng đầu, một người trong đó mở miệng nói, “Dáng dấp rất không tồi, rất ưa nhìn.”





“Vừa rồi lúc cậu ta đụng vào khung cửa tôi thiếu chút nữa bật cười rồi,” một nữ nhân viên gần 30 tuổi xuỳ bật cười một tiếng, “Đứa bé đó thật là đáng yêu mà.”



“Người ta đều tốt nghiệp đại học, nhanh hai mươi hai tuổi,” Điền Sơ bê một tách trà lắc lư đi ra, cảm khái nói, “Nên làm việc thì làm việc, vụng trộm tám QQ thì tiếp tục tám QQ, đừng quan tâm mấy tin đồn nhảm.”



“Quản lý, lần này anh đi du lịch, có phát hiện trợ lý Ngôn có bạn gái hay chưa?” Một nữ nhân viên trẻ tuổi cảm thấy hứng thú hỏi, lập tức đưa tới giễu cợt của vài người khác.




Điền Sơ uống một ngụm trà, chép chậc lưỡi sau mới nói lời thấm thía, “Tôi nói tiểu Mỹ này, làm việc cho giỏi mới được là đạo lý kiên định, trợ lý Ngôn đây cho dù chưa bạn gái thì cũng có người coi trọng, nếu như cô thật muốn coi trọng trợ lý Ngôn, cũng phải ngẫm nghĩ mình có thể thắng đối thủ kia không nữa.”



“Quản lý, ý của anh chính là cấp trên thích trợ lý Ngôn?” Tiểu Mỹ nghĩ nghĩ, trong lòng hứng thú giảm hơn phân nửa, đẹp trai đích xác đáng ngưỡng mộ, công tác giá rất cao, không cần phải vì người đâu đâu mà đắc tội cấp trên. Nói tiếp, cóc ba chân khó tìm, đàn ông hai chân không phải đi đầy đường đấy sao?



Điền Sơ thở dài, sờ cằm khó hiểu nghĩ, vì sao đàn ông như Ngôn Tư Diễn, đàn ông hay phụ nữ đều cảm thấy đẹp mắt vậy ta? Đàn ông đích thực chẳng phải như Schwarzenegger mới gọi đẹp trai sao? Thẩm mỹ của tụi trẻ bây giờ thật là khiến người ta khó hiểu mà.



Tô Thanh vừa mới chuẩn bị tiến vào thang máy liền gặp được người nào đó quen đứng ở nơi hẻo lánh đang nhe răng trợn mắt xoa bờ vai của mình, cô nhìn thấy tình hình này, không khỏi cười ra tiếng, “Trợ lý Ngôn, cậu đang làm cái gì đấy?”



Động tác xoa bả vai của Ngôn Tư Diễn cứng đờ, gượng cười nói, “Tôi đang làm vận động mà, quản lý Tô đây là muốn đi đâu?”



Tô Thanh cũng coi như chưa hề chứng kiến Ngôn Tư Diễn lúng túng, mở thang máy ra nói, “Tôi chuẩn bị tới văn phòng tổng giám đốc, trợ lý Ngôn nếu như cũng muốn đi lên…, chúng ta cùng nhau nha.”



“Tốt, cùng nhau,” Ngôn Tư Diễn quét đến sau lưng Tô Thanh, tầm mắt hơi đổi, bước lên vươn tay về trước tại trên vai Tô Thanh búng xuống.




“Làm sao vậy?” Tô Thanh bị động tác đột ngột của Ngôn Tư Diễn làm hoảng sợ nhảy lên, rồi lại phảng phất cảm thấy như bả vai mình mới còn hơi hơi nhức bị Ngôn Tư Diễn làm giật mình thế này, cảm giác không khỏe gì đó đều tan biến.



“A, xin lỗi, “ Ngôn Tư Diễn gãi gãi đầu, “Tôi vừa mới nhìn thấy một con sâu con, cho nên mới… Thật sự là ngại quá.” Hai tay trốn sau lưng, mau kết thành một cái ấn, cầm thứ trong tay trói trói vò thành một cục, sau đó ngón tay bắn đi, cục tròn bị ném vào trong góc, còn trên mặt đất ọt ọt xoay mấy vòng.



“Làm sao chứ, vừa rồi đã làm phiền cậu,” Tô Thanh thấy Ngôn Tư Diễn cười đến vẻ mặt ngượng ngùng, sửa sang tóc quăn trước ngực, nhấn xuống số tầng trệt, “Làm việc với tổng giám đốc quen rồi chứ?”



Ngôn Tư Diễn cảm thấy người phụ nữ trước mắt rất đẹp, không phải dùng đồ trang điểm chồng chất ra mới đẹp, mà là một loại khí chất, kiểu này thì từ trong ra ngoài, dù cho có một phụ nữ bề ngoài xuất sắc ở cùng một chỗ với cô, có lẽ cũng sẽ thất sắc không ít.



Cậu trong lòng thưởng thức vị nữ tính này, cho nên trên lời nói và việc làm, thái độ đối đãi Tô Thanh lại càng thêm chân thật, “Nếu như xem nhẹ ông chủ cho chút nhiệm vụ không có khả năng, còn có cái biểu tình dài lâu chẳng đổi, còn có khấu trừ tiền lương của tôi bóc lột sức lao động của tôi mấy vấn đề nhỏ này, hẳn đã quen rồi.”



“Như vậy còn có thể gọi là quen hở?” Tô Thanh cười ra tiếng, giày cao gót không biết sao lại uốn éo, cô nghiêng người qua Ngôn Tư Diễn.




Cửa thang máy vừa lúc mở ra, ngoài cửa thang máy đứng đấy có Tần Húc Cẩn, Hàn Dương, còn có Vương Phong quản lý phòng tiêu thụ, ba người sắc mặt khác nhau nhìn nam nữ trong thang máy ôm ấp nhau.



Vương Phong: trợ lý Ngôn đúng là trợ lý Ngôn, mới đến đây một tuần, đã đem nữ tình nhân vốn yêu thích tổng giám đốc truy tới tay.



Hàn Dương đồng tình nhìn Ngôn Tư Diễn, lại nhìn Tần Húc Cẩn sắc mặt âm trầm, lặng lẽ dịch sang bên cạnh vài bước, tìm được một khoảng cách an toàn, hắn có loại trực giác, đó chính là Ngôn Tư Diễn phải xui xẻo.



Ngôn Tư Diễn oán hận trừng mắt nhìn thứ bị mình vò thành một cục còn làm loạn, chẳng qua nhìn bé viên bị mình liếc trừng mà bộ dạng lạnh run, cậu chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài, đỡ lấy Tô Thanh, “Quản lý Tô, chị không sao chớ?”




“Không có việc gì,” Tô Thanh nhíu mày đạp đạp giày cao gót dưới chân, kì quái, đứng tốt, như thế nào còn bị trặc chân.



“Các người đang quay phim?” Tần Húc Cẩn mặt không biểu tình đi vào thang máy, đôi giày da cao cấp vừa đúng lúc dẫm nát bé viên trên mặt, Ngôn Tư Diễn thậm chí có thể chứng kiến bé viên đó đang không ngừng run rẩy.



Không biết có phải là Ngôn Tư Diễn ảo giác hay không, cậu cảm thấy Tần Húc Cẩn dẫm nát bé viên trên mặt chân ra sức đặc biệt mạnh, cái này… Hẳn là cậu ảo giác nha.



Một phen xách Ngôn Tư Diễn, mắt lạnh lẽo liếc qua Tô Thanh, Tần Húc Cẩn trầm mặt nói, “Quay được hai người là hệ thống cameras bảo vệ của công ty.”



Ngôn Tư Diễn vẻ mặt mờ mịt quay đầu lại quan sát nơi góc thang máy không ngờ có cameras, cái cameras này với mình quan hệ chi?



Tô Thanh giẫm giày cao gót ưu nhã đi ra thang máy, “Tổng giám đốc, vừa rồi tôi không cẩn thận thiếu chút nữa ngã sấp xuống, trợ lý Ngôn xuất phát từ tác phong thân sĩ đỡ tôi.”



Tần Húc Cẩn xoi mói nhìn giày cao gót mười phân dưới chân Tô Thanh, lạnh lùng mở miệng, “Tôi sẽ xem xét trong cuộc họp sớm lần tới yêu cầu nhân viên nữ mang giày cao gót sáu centimet trở xuống.”



Vẻ cười trên mặt Tô Thanh cứng đờ, cô cảm thấy, trong công ty rất nhiều nữ đồng bào sau khi biết rõ chuyện này, nhất định sẽ thả lời nguyền cô.



Hàn Dương liếc mắt nhìn dáng tươi cười cứng ngắc của Tô Thanh, dưới đáy lòng cảm khái, có đôi khi đàn ông khó chịu ăn phải dấm chua mới đáng sợ hơn nha. Tô quản lý, chúc mừng cô bước trên một đầu hoạn lộ u ám thênh thang.