Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Xuất Phát Điểm Từ Diễn Viên Quần Chúng

Chương 49




Nghĩ đến việc hôm nay không biết mấy giờ mới được về nhà, ngủ muộn ngày mai thức dậy có thể sẽ bị đau đầu, Lục Kim Quý cảm thấy cuộc sống này thật là nhàm chán vô vị.

Tô Hướng Dương đoán được suy nghĩ của sư phụ mình.

Sư phụ anh vốn không thích làm việc, chỉ muốn nghỉ hưu, sau khi nhận lương hưu ở tuổi sáu mươi, ông không chịu làm việc nữa, để tránh những người đến nhờ giúp đỡ, còn chạy đến nhà con gái sống, hàng ngày giúp con gái chăm sóc cháu.

Cho nên… anh sẽ giúp sư phụ mình sửa chiếc xe ngựa này nhanh hơn.

Loại xe ngựa này, kiếp trước Tô Hướng Dương không chỉ sửa mà còn tự làm, anh nghiên cứu một chút, sau đó lấy một tấm gỗ bắt đầu làm việc.

“Này, cháu…” Lục Kim Quý muốn ngăn lại, nhưng thấy Tô Hướng Dương làm có vẻ rất bài bản, liền sững sờ.

Tô Hướng Dương nói: “Chú Lục, trước đây cháu có học từ chú, cháu có thể làm theo mấy tấm ván này.”

Anh chỉ vào mấy mảnh vỡ của xe ngựa.

“Vậy cháu thử đi.” Lục Kim Quý suy nghĩ một chút, cũng đồng ý, thỉnh thoảng còn liếc nhìn Tô Hướng Dương.

Kết quả là Tô Hướng Dương thực sự biết làm, không chỉ biết mà còn làm rất nhanh, nhanh hơn ông nhiều.

Lục Kim Quý: …

Tô Hướng Dương giả vờ như không để ý đến sự ngạc nhiên của Lục Kim Quý.

Sư phụ anh làm việc rất cẩn thận, nhưng anh thì khác, anh làm việc rất nhanh!

Hơn nữa, dù kiếp trước vì mất tập trung mà bị thương ở tay, nhưng khi tâm trạng không tốt, anh vẫn dùng bàn tay lành lặn điêu khắc những món đồ nhỏ, kỹ năng không hề mai một.

Tô Hướng Dương bắt đầu giúp làm các bộ phận đơn giản, dần dần, anh bắt đầu làm các bộ phận phức tạp hơn, thậm chí còn điêu khắc hoa văn đơn giản.

Đúng vậy, chiếc xe ngựa này rất sang trọng, dù sao theo thiết lập trong truyện, vai phản diện bị nhân vật chính gài bẫy rất giàu có.

“Trước đây cháu từng học? Học với ai?” Lục Kim Quý càng ngạc nhiên hơn.

Tô Hướng Dương nói: “Học từ chú chứ ai! Cháu thường xuyên xem chú làm, về nhà tự luyện.”

Lục Kim Quý lại bắt đầu nghi ngờ bản thân— có phải căn bệnh mù mặt của ông nghiêm trọng hơn rồi không? Ông hoàn toàn không nhớ đứa trẻ này!

Nhưng chỉ cần nhìn cách làm việc, học hỏi nhanh như vậy, đứa trẻ này chắc chắn là một thiên tài!

Lục Kim Quý không nhịn được mà nói: “Cháu tên gì? Cháu có muốn làm học trò của chú không?”

Tô Hướng mượn đà nói: “Sư phụ, con là Tô Hướng Dương!”

Sợ Lục Kim Quý không nhớ tên mình, Tô Hướng Dương còn viết tên mình ra cho Lục Kim Quý xem.