Bàng Suất không những thấy cháo này rất ngon, mà dưa muối ăn kèm cũng đều rất tuyệt, chua ngọt ngon miệng, càng ăn càng thích. Mới ăn được một nửa, cả người Bàng Suất đều toàn là mồ hôi nóng hổi, hắn vội cởi áo ba lỗ ra, nhìn ngắm cánh tay một chút rồi lại tiếp tục ăn cháo. Lúc nồi cháo sắp thấy cả đáy, Bàng Suất vẫn chưa thỏa mãn mà sờ sờ bụng, cuối cùng mới dễ chịu.
Trong căn phòng cách vách kia, Đóa Lai vẫn đang say sưa ngắm nhìn Bàng Suất, thấy hắn ăn cháo xong sau đó xoa xoa bụng, vẻ mặt cũng chẳng còn đau đớn như lúc nãy nữa. Lúc Đóa Lai đang hạnh phúc vui vẻ ngắm nhìn Bàng Suất, Lương Sinh rón rén chẳng một tiếng động chạy ra sau lưng Đóa Lai, giơ nanh múa vuốt kêu lên: “TA LÀ MA ĐÂY ~~~”
Đóa Lai xoay đầu lại, vừa lúc đối diện với dáng vẻ đùa giỡn của Lương Sinh, cảm thấy vô vị, nói: “Không phải cậu đi ngủ rồi à?”
Lương Sinh tới bên cạnh Đóa Lai, ngồi lên bệ cửa sổ, nói: “Kể từ lúc về nhà tớ không ngủ lại được nữa.”,nói rồi Lương Sinh liếc qua căn phòng cách vách, “Ăn cháo cậu nấu xong, chắc hắn cũng hết đau rồi nhỉ?”
Đóa Lai khúc khích cười: “Chắc là thế!”
Lương Sinh cũng không để ý, lại nói: “Cậu có để ý thấy, hôm nay so với hôm mới dọn tới, có phải hắn đen hơn không?”
“Mấy hôm nay trời nóng ghê hồn, chắc bị cháy nắng!” Đóa Lai xoa xoa cằm, “Tớ vẫn luôn cảm thấy đàn ông con trai thì đen một chút mới cool, vì đó là hóa thân của mặt trời!!!!”
Nghe vậy, Lương Sinh vội vàng ôm lấy bụng làm bộ nôn khan: “Ông nội ơi, lạy ông! Cậu đúng thật là biết chơi chữ đấy, lại còn cái gì mà hóa thân của mặt trời cơ, định dọa tớ nôn à?”
Đóa Lai trừng mắt liếc cậu, “Cậu thì biết cái đéo gì, là tớ nói chuyện có nội hàm!!!”
Lương Sinh ngẫm lại lời của Đóa Lai, lúc hiểu rồi thì cười đùa nói: “Aiyo, tớ vừa mới ngẫm lại, là tựa như ánh mặt trời ban ngày đúng không?” nói xong Lương Sinh cười ha hả.
Đóa Lai nhấc chân đá nhẹ Lương Sinh một cái, “Về phòng của cậu đi!”
Lương Sinh đứng lên, cười nói: “Tớ chẳng làm cậu bỏ lỡ cái “mặt trời” kia của cậu nữa, vui vẻ chiêm ngưỡng đi ha!” nói xong, Lương Sinh lê dép chầm chậm rời khỏi phòng.
Trong phòng chợt trở nên yên tĩnh, tối đen không có lấy một ánh sáng, Đóa Lai xoay người tiếp tục hướng về căn phòng sát vách mà nhìn, lúc này Bàng Suất chẳng còn trong phòng nữa. Đóa Lai cũng chẳng vì vậy mà rời đi, mà chọn chờ đợi hắn quay lại, song vài chục phút sau, Bàng Suất quay lại. Hắn xuất hiện, đứng ngay vị trí ở giữa mà tầm mắt Đóa Lai nhìn, cậu lập tức dụi dụi mắt, trừng thật to, không hề chớp mắt.
Bàng Suất húp xong bát cháo, sau lưng nóng hầm hập, dạ dày cũng chẳng còn đau như lúc nãy nữa, hắn chọn đi tắm cho mát người, lúc trở vào cũng chẳng thèm mặc quần áo. Dù sao ở đây cũng là tầng 4, chẳng có thằng óc chó nào leo từ cửa sổ vào, hơn nữa trong nhà cũng chỉ có một mình hắn, cho nên có mặc hay không cũng đều như nhau thôi.
Bàng Suất ngậm một điếu thuốc, lau người xong thì ngồi ở mép giường, suy nghĩ một hồi lại đi ngủ.
Đóa Lai bị hấp dẫn bởi cảnh trước mắt, đem Bàng Suất từ trên xuống dưới nhìn đi nhìn lại mấy (chục) lần, cuối cùng ánh mắt rơi vào chỗ quan trọng nhất, Đóa Lai theo bản năng nuốt một ngụm nước bọt, kích thích của thị giác như châm lửa cho Đóa Lai, cảm giác ở phần bụng dưới bắt đầu lan ra, bất tri bất giác, tay của Đóa Lai đã bắt đầu hoạt động xóc lọ(tự sướng đó =)))) rồi, cứ như thế, cho tới lúc Bàng Suất tắt đèn đi ngủ, Đóa Lai mới hài lòng đi ngủ.
Lúc Đóa Lai thức dậy đã là buổi trưa ngày hôm sau, cậu lập tức chui ra khỏi chăn, nằm sấp trên bệ cửa sổ nhìn xung quanh căn nhà bên cạnh, không ngờ rằng Bàng Suất lúc này vẫn còn đang ngủ, hắn nằm nghiêng, tay che trên trán, chăn đắp trên người đã tuột xuống một bên, Đóa Lai cứ thế phóng mắt một đường xuống thẳng phía dưới, cuối cùng thấy được … Đóa Lai liền giơ tay ra, đo lường thử.
“Lớn hơn mình quá trời luôn!” Đóa Lai cười khúc khích, tiếp tục chiêm ngưỡng dáng vẻ lúc ngủ của Bàng Suất.
Chẳng biết qua bao lâu, Bàng Suất thức dậy, lúc hắn ngồi dậy, Đóa Lai thấy rõ ràng hắn còn tự dùng chính tay của mình xóc 2 cái (ừ đấy selfie =))), Đóa Lai xem mà hưng phấn không thôi. Lúc cậu định thò đầu ra nhìn cho thật kỹ thì Bàng Suất lại đứng dậy, đi tới cửa sổ bên này.
Đóa Lai hết hồn trợt chân, té đập mặt chổng vó lên trời trên sàn nhà.
Âm thanh mà Đóa Lai cùng sàn nhà tiếp xúc thân mật phát ra vô cùng lớn, ngay cả Bàng Suất đang đứng ở cửa sổ cũng có thể nghe rất rõ ràng.
Bàng Suất nhíu mày nhìn thoáng qua cửa sổ nhà bên cạnh, thấy chẳng có ai, vì vậy tiện tay cầm điếu thuốc ngậm, châm lửa rồi vào nhà vệ sinh.
Đóa Lai xoa xoa mông, từ từ bò dậy, lén lén lút lút hé mắt ra, phát hiện căn phòng cách vách kia đã chẳng còn ai, thế là vội vàng đi tới phòng khách.
Đóa Lai tới ngồi ở phòng khách, còn chưa hoàn hồn thì lúc này, cửa nhà lại bị gõ mấy cái.
Đóa Lai giật mình nói: “Ai…Ai đó?..”
Bàng Suất mặc quần cộc, bưng nồi cháo đứng ngoài cửa, cười nói: “Người anh em, tôi tới trả cậu cái nồi.”
Đóa Lai vừa nghe là Bàng Suất, gia tốc của nhịp tim tăng vùn vụt: “C-Cái đó… anh cứ đặt trước cửa đi, tôi đang tắm.”
“Trời **! Đều là đàn ông với nhau, có gì đâu mà ngại. Tôi phải trực tiếp gặp mặt cảm ơn cậu mới được!”Bàng Suất vừa nói vừa cười.
Đóa Lai lắp bắp trả lời: “Kh-không cần đâu.. anh để ở cửa là được rồi.”
Bàng Suất thấy cậu cố ý không thích như vậy, nghĩ thầm thôi vậy, sau đó đặt nồi cháo ở cửa, lại nói: “Tôi để trước cửa nhé”
“Ừ, biết rồi.”
Bàng Suất nghe tiếng nói này thì nhíu mày, lòng nghĩ giọng nói này với giọng tối hôm qua có giống nhau đâu, không lẽ phòng này ở 2 người à? Bàng Suất mang theo nghi vấn trở về nhà.
Ngoài cửa chẳng còn tiếng động, Đóa Lai như trút được gánh nặng, thở phào nhẹ nhõm, sau đó rón rén ra mở cửa, mang nồi cháo được đặt ở cửa đem vào.
Một lát sau, Đóa Lai nghe ngoài cửa truyền tới tiếng khóa cửa, lúc này mới dám chắc Bàng Suất ra ngoài rồi.
Tâm trạng căng thẳng của Đóa Lai cũng giảm bớt phần nào, cậu cũng nên chuẩn bị vài thứ tí nữa tới chỗ lão Đóa một chút rồi. Giữa trưa, Đóa Lai về phòng lấy nón rồi ra ngoài. Lúc cậu đi thì trời xanh mây trắng, ai mà ngờ chân trước mới bước vào nhà lão Đóa, chân sau chưa bước trời đã bắt đầu mưa to.
“Đóa Lai à, cháu tới thật đúng lúc, ông nội mới chiên cá diếc này, vừa lúc còn giòn nóng.” Lão Đóa bưng đĩa có diếc chiên từ trong bếp đi ra, tâm trạng lúc nhìn thấy cháu trai, khỏi phải nói, cao hứng cực kỳ.
Đóa Lai ở cửa thay giày, nói: “Bên ngoài trời mưa rồi, hoa ngoài kia đều mang vào ạ?”
Lão Đóa đem cá đặt trên bàn: “Tối qua ông xem dự báo thời tiết, sáng sớm ông đã mang vào cả rồi.”
Đóa Lai gật đầu, ngồi trước bàn ăn, tay không xé lấy một miếng cá chiên bỏ vào miệng nhai: “Hơi mặn.”
Lão Đóa khá cưng chiều Đóa Lai, liền vào trong lấy ra cho cậu một cái bánh bao to trắng như tuyết: “Ăn cùng sẽ không mặn nữa.”. Nói xong ông nhìn đứa cháu đích tôn: “Vào nhà rồi còn đội mũ làm gì? Cho mướn được không?”
“Dạ!” Đóa Lai chột dạ, “Cháu ghé thăm ông một chút, tí nữa lại đi rồi.”
Lão Đóa chậc một cái: “Bên ngoài vẫn còn mưa to, cháu gấp gáp gì chứ?”
“Cửa hàng mới nhập hàng mới, cháu sợ Sinh cục cưng một mình làm không nổi.”
Lão Đóa thở dài: “Thằng bé Sinh này rất tốt bụng, nhưng lại không có gia đình, giống như cháu vậy, mệnh khổ, chẳng trách hai đứa lại thân nhau.” Lão Đóa nhìn Đóa Lai, ôn tồn khuyên nhủ: “Cháu phải biết trân trọng, đứa trẻ Lương Sinh này không tệ đâu.”
Đóa Lai đáp: “Đồng chí Lão Đóa cứ yên tâm, tình bạn giữa cháu và Sinh cục cưng vững ghê lắm!”. Đóa Lai vươn tay lấy khăn lau dầu cá, đứng dậy nói: “Thôi, cháu đi trước nhé!”
“Cầm dù theo.”
“Vâng, cháu biết rồi.” Đóa Lai tới chỗ kệ giày lấy một cây dù, sau đó mở cửa chạy ra ngoài.
Đóa Lai chạy như điên một mạch, trong giày dính không ít nước, hơn nữa cậu lại không mang vớ, càng thêm vất vả. Thời điểm cậu chạy đến cửa tiệm, vừa mở cửa ra đã bị cảnh tượng trước mắt dọa sợ.
“** má, sao cậu tới đây?” Lương Sinh vội vàng đẩy người ở trên ra, lật đật sốt ruột kéo kéo lại quần.
Đóa Lai thấy sắc mặt của người đàn ông kia không tốt lắm, lại nhìn Lương Sinh, không nhịn cười được mà nói: “Sinh cục cưng nè, người của cậu tuyệt lắm, được rồi, hai người cứ tiếp tục đi ha, không làm phiền nữa~~~”
Lương Sinh đỏ mặt tía tai nói: “ Đừng mà… bọn tớ, đều xong cả rồi…”
Đóa Lai trêu chọc nói: “Xong rồi thì ôm nhau một chút, nói chuyện với nhau một chút, dù sao trời cũng mưa rồi, chẳng buôn bán gì hớt, tớ đi đâyyyyy!” Đóa Lai chẳng chờ Lương Sinh mở miệng đã mở cửa chạy ra ngoài.
Đóa Lai che dù đi ở lối đi bộ, trong lòng tràn đầy hâm mộ Lương Sinh, nếu như cậu lúc trước có chút rung động tới người kia, hôm nay cũng sẽ không còn một thân một mình nữa. Ngoại trừ Lương Sinh, bạn bè của Đóa Lai toàn là cây hoa lá hẹ, bây giờ nghĩ lại cũng thấy nhạt nhẽo vl.
Đóa Lai chầm chậm trở về nhà, toàn thân ướt đẫm nên tắm nước ấm qua, sau đó lấy một cái chăn quấn quanh người, hệt như người nguyên thủy, cứ thế ngồi bệt trên bệ cửa sổ nhìn qua căn phòng bên kia. Ăn không ngồi rồi, Đóa Lai cả ngày chỉ ngồi nhìn hết mấy tiếng đồng hồ, sắc trời tối dần, Lương Sinh đóng cửa tiệm về nhà, lúc vào cửa thấy Đóa Lai lại đang tựa vào cửa sổ mà thiếp đi.
“Đóa Lai, cậu mau dậy đi!”
Đóa Lai nghe tiếng thì tỉnh lại, ngáp dài một hơi: “Mấy giờ rồi?”
“Chín giờ rưỡi rồi ông nội”
“Trễ thế rồi à?”
Lương Sinh gật đầu, “Hôm nay tớ về muộn, có mang về cho cậu bữa tối rồi nè, ăn đi.”
Đóa Lai lên tiếng đáp lại rồi phóng xuống bệ cửa sổ, theo Lương Sinh ra phòng khách ăn cơm.
“À thì…” Lương Sinh lí nhí nói: “Chuyên hôm nay là tớ sai, tớ không nên làm vậy trong tiệm..”
Đóa Lai khúc khích cười: “ Đạo đức vãi! Không có gì đâu, tiệm của tớ chính là tiệm của cậu, thích làm gì thì làm, nhưng mà… không được làm tớ lỗ vốn đó!”
Lương Sinh nghe Đóa Lai nói như thế thì trong lòng cực kỳ cảm động: “Đóa Lai, cậu thật chính là bạn chí cmn cốt của tớ!!!!”
“Ớ đù, cậu lại mắng tớ à?”
Lương Sinh ngây ngô cười: “Ông đây là cảm động!”
“Bấm nút B I Ế N!” Đóa Lai cười bỏ đũa xuống, “Tớ ăn no rồi, cậu rửa chén đi!” nói rồi, Đóa Lai khoát chăn chạy về phòng, tiếp tục ghé lên bệ cửa sổ nhìn qua phòng bên kia.
Lương Sinh đứng ở cửa: “Còn nhìn nữa hả ba?”
“Không nhìn chứ làm gì giờ?”
Lương Sinh nhún vai: “Cũng đúng, cậu có hứng thú yêu đương rồi mà.” nói xong, Lương Sinh chủ động giúp Đóa Lai đóng cửa lại, để cho Đóa Lai một mình trong phòng yên tĩnh mà nhìn.
Khoảng 11 giờ khuya, trời vẫn mưa không ngớt, lúc này có một chiếc taxi dừng sát dưới lầu, Đóa Lai bắt đầu ló đầu ra nhìn thử, lúc hắn từ trong xe bước ra rõ là đứng không vững, thân người thì nghiêng Đông lắc Tây, sau khi hắn bước vào bậc thềm lầu, Đóa Lai vội vàng chạy tới phòng khách, hệt như mắt mèo từ cửa mà nhìn ra ngoài.
Mắt thấy trung tâm tắm rửa cũng sắp khai trương rồi, Bàng Suất phải xã giao thêm nhiều mối quan hệ, dưới sự trợ giúp của Chúc Khải, Bàng Suất cũng mời được người mà mình muốn, nhưng mà mấy tên tôn tử này đều là lũ tặc uống rượu không ngơi, kết thúc tiệc, hai người Bàng Suất cùng Chúc Khải đều say quay mòng mòng mông lung, lết mông tới được nhà đã là may mắn lắm rồi.
Bàng Suất tựa cầu thang từ từ đi lên, ai ngờ trượt trân té quỳ ngay trên bậc thang lên lầu, nhưng lúc này, hắn bị cồn làm cho tê liệt tri giác chẳng còn cảm giác đau đớn nữa, hắn gắng gượng đứng lên, mơ mơ màng màng mò về nhà.
Đóa Lai lo lắng chờ đợi, nghe âm thanh từ cầu thang truyền tới, cuối cùng bằng đôi mắt mèo cũng nhìn thấy được Bàng Suất.
Bàng Suất híp mắt tìm chìa khóa, loay hoay nửa ngày mới mở được cửa, hắn cứ mấy bước lại ngã nghiêng cứ thế xiêu vẹo vào phòng, sau đó liền ngã đầu chổng vó lên giường.
Đóa Lai nhìn chằm chằm hồi lâu cái cửa mở to đối diện, cũng chờ rất lâu, cuối cùng cậu khẽ mở cửa nhà, nhón chân rón rén hệt như mấy thằng ăn trộm đầu đường qua nhà Bàng Suất.
Đóa Lai giơ tay, gõ cửa một cái, hỏi: “Có nhà không?”
Một lúc lâu sau cũng chẳng có ai đáp lại, lúc này Đóa Lai mới dám tiếp tục đi tới. Đóa Lai sau khi chạy vào, đầu tiên là đóng cửa nhà Bàng Suất, sau đó rón rén đi tới phòng ngủ của hắn.
Qua khỏi phòng khách, Đóa Lai đã có thể ngửi thấy mùi rượu nồng nặc, lúc thấy gần tới cửa phòng ngủ thì Đóa Lai đột nhiên lại giẫm phải vỏ chai nước suối, tiếng vang cực kỳ lớn, Đóa Lai sợ hết hồn con chim én, nằm sấp xuống sàn nhà, đến thở mạnh cũng chẳng dám.
Từng giây từng phút, thời gian cứ thế trôi qua, hình như Bàng Suất cũng không bị đánh thức, Đóa Lai thầm chửi thề, lúc này mới ngẩng đầu lên, bò sấp tới trước.
Đóa Lai lăn một vòng tới trước giường, từ từ ló đầu ra, thấy một bàn tay lớn ngay trước mặt mình, tim Đóa Lai đập nhanh liên hồi, cùng lúc, cậu vươn tay ra, dùng ngón giữa nhẹ nhàng chạm lấy tay Bàng Suất. Thấy Bàng Suất lúc này không có phản ứng gì, Đóa Lai mới gan lớn đặt ngón tay lên lòng bàn tay hắn mà nhẹ nhàng cào cào vài cái.
Bàng Suất hệt như cũ chẳng có phản ứng gì, giữa lúc Đóa Lai đang vui mừng, điện thoại trong túi của Bàng Suất đột nhiên reo lên, Đóa Lai liền cúi đầu xuống, thầm lạy chúa trên cao.
Nửa phút sau, chuông diên thoại ngừng reo, Đóa Lai từ từ thò đầu lên, lúc này Bàng Suất đã trở mình, điện thoại trong túi cũng rơi ra.
Đóa Lai thở phào nhẹ nhõm, vỗ ngực rồi vươn tay lấy điện thoại của Bàng Suất, cậu chẳng muốn lại bị dọa hồn phi phách tán như ban nãy nữa. Thời điểm Đóa Lai bấm tắt âm lượng điện thoại, cậu nhìn thấy trên màn hình là một chàng trai đang cười ngây ngô, răng trắng sáng, cười vô cùng sáng lạn. Đóa Lai tuy không quan tâm đối tượng, nhưng trực giác mách bảo với cậu rằng, người con trai trong hình là đồng loại của mình, đều thích đàn ông.
Phản ứng đầu tiên của Đóa Lai là: KHÔNG LẼ TÊN ÀNY THÍCH NAM À? nhìn qua có giống đâu chèn. Nói túm lại thì Đóa Lai vẫn gato, đổi màn hình điện thoại luôn, sau đó tắt âm lượng điện thoại rồi đặt ở đầu giường.
Đóa Lai chậm rãi đứng lên, tiến lên bên cạnh Bàng Suất thêm chút nữa để ngắm, khoảng cách nhìn gần như vậy làm Đóa Lai kích động không thôi, cậu chầm chậm cúi đầu, cuối cùng đặt ở môi Bàng Suất một nụ hôn.