Đôi chân đeo dây xích của Tạ Đàn chuyển động.
Thời Uyên nghe được tiếng vang, hắn nâng mắt cá chân của y lên, nửa híp mắt nhìn vòng tay bằng vàng trên tay y: "Vì sao lại đeo những thứ này?"
Ánh mắt Tạ Đàn nâng lên, không nhanh không chậm mà ngước lên nhìn Thời Uyên, thanh âm dễ nghe của y vang lên vừa lưu luyến lại kiều diễm: "Vì kim chủ thích."
Thời Uyên dường như bị những lời này của y làm cho tức giận, hắn híp mắt, từ trên cao nhìn xuống người dưới thân, không chút lưu tình mà nhéo nhéo cằm Tạ Đàn, âm thanh trầm thấp như từ sâu trong yết hầu truyền tới: "Đừng quên, ngươi hiện tại đang ở dưới thân ai..."
Tạ Đàn nhắm hai mắt, hô hấp của y dường như có chút khó khăn.
Thời Uyên từng chút từng chút mà hôn lên xương quai xanh đầy mẫn cảm của Tạ Đàn, mỗi lần hôn lên cả người y đều run rẩy, đôi hàng mi dài cũng run lên không ngừng.
Ngón tay Thời Uyên lại tiếp tục cọ xát da thịt trắng nõn của Tạ Đàn, chỉ hận không thể giam cầm y bên người cả đời.
Thời Uyên không biết đây là cảm giác gì.
Hắn muốn Tạ Đàn, hắn hận chết người nam nhân kia, rõ ràng là hắn gian khổ tìm người về, nhưng trên người Tạ Đàn lại mang dấu vết của một nam nhân khác, hắn muốn phá nát tất cả, hắn muốn chiếm hữu Tạ Đàn, muốn cho tất cả mọi người đều biết, y là của riêng mình hắn.
Nụ hôn mềm nhẹ của Thời Uyên dày đặc rơi xuống bờ vai mảnh khảnh của Tạ Đàn, đầu ngón tay xẹt qua từng tất da, khiến người dưới thân run lên liên hồi.
Dường như còn chưa thấy đủ, Thời Uyên lại từng chút từng chút mà hôn dần xuống dưới, hắn hôn lên chóp mũi Tạ Đàn, hôn lên gương mặt, cuối cùng là dừng trên đôi môi mềm mại của y.
Thời Uyên ngậm lấy cánh môi Tạ Đàn, đầu lưỡi duỗi ra đỉnh mở hàm răng, bàn tay khác cũng đồng thời không chút do dự mà kéo hết phần quần áo nửa người trên đầy vướng bận của y, chỉ còn lại làn váy mỏng bên dưới.
"Roẹt..." một tiếng, nội khố còn sót lại trên ngực Tạ Đàn cũng bị kéo rơi xuống đất, lộ ra làn da trắng nõn của y.
Trong mắt Thời Uyên như bị dục hỏa thiêu đốt, bàn tay to lớn tàn sát bừa bãi trên da thịt mịn màng của Tạ Đàn, môi hắn dừng trước ngực y, nhẹ nhàng gặm cắn hai quả anh đào.
"Ưm..." Đuôi mắt Tạ Đàn phiếm hồng, hai tay của y bị Thời Uyên kiềm chế đặt trên đỉnh đầu, tình triều đầy xa lạ như thổi quét toàn thân y, khiến hô hấp của y ngày càng dồn dập, cả người y nổi lên một tầng da gà, đại não trống rỗng như thiếu khí, trong cơ thể tràn ra một cỗ khát vọng quen thuộc.
Động tác Thời Uyên càng ngày càng kịch liệt, hắn để lại trên da thịt tuyết trắng của Tạ Đàn từng mảnh hồng mai, động tác càng trở nên cuồng dã, đôi bàn tay đặt dưới mông Tạ Đàn, nhấc cả người y lên.
Tạ đàn kêu lên một tiếng, cách lớp vải dệt y cũng có thể cảm nhận được rõ ràng độ nóng của gậy th*t đang chống lên chờ phát động, nhưng cố tình Thời Uyên lúc này vẫn quần áo chỉnh tề, ngược lại y lúc này thân trên lỏa thể, tựa như hồ yêu đang câu dẫn nam nhân.
"Thời Uyên, cút mẹ ngươi..." Y gian nan phun ra mấy chữ.
Thời Uyên thở dốc mang theo khát vọng nồng đậm, trong ánh mắt hắn là dục vọng chiếm hữu không thể che giấu, Tạ Đàn cúi đầu, cắn lên vai hắn để lại một loạt dấu răng.
"Hừm..." Bên phải hàm răng của Tạ Đàn có một chiếc răng khá bén nhọn, y cắn xuống trực tiếp đâm thủng làn da của Thời Uyên: "Mèo nhỏ còn rất biết cắn người..."
Khóe miệng Tạ Đàn cong cong, y nhắm mắt lại không hề phản kháng: "Muốn ta phải không? Đến đây, chơi ta."
Thời Uyên ngơ ngác một lát, hắn không nghĩ tới Tạ Đàn sẽ dễ dàng khuất phục mình như vậy, suy nghĩ càng nhiều, hắn tức giận đến mức bật cười: "Ngoan như vậy?"
Thời Uyên nắm mái tóc dài của Tạ Đàn, y đau kêu lên một tiếng, ngay sau đó eo bị thời Uyên ôm lấy, bị hắn đặt lên đầu giường.
Đầu gối Thời Uyên chen giữa hai chân y, cổ chân mang xiềng xích của y vì va chạm mà vang lên 'leng keng'.
Một tay Thời Uyên chống vách tường, một tay giữ ót Tạ Đàn, chóp mũi hai người dán vào nhau, dường như không có khoảng cách, Thời Uyên trừng mắt nhìn chằm chằm Tạ Đàn: "Sao vậy, không vì kim chủ của ngươi mà thủ thân như ngọc sao?" Thanh âm của hắn vang lên đầy châm chọc, giọng điệu lạnh lẽo như băng, nhưng nếu nhìn kĩ, đuôi mắt dường như có chút hồng hồng.
Tạ Đàn bình tĩnh ngước mắt, đầu lưỡi liếm liếm khóe môi, ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Có liên quan gì đến ngươi chứ?"
Thời Uyên lại nắm cằm y, hình như động tác này đã trở thành thói quen của hắn, buộc Tạ Đàn đối diện với mình: "Không liên quan đến ta? Ngươi năm đó mẹ nó đã ngủ với lão tử, ngươi còn nói không liên quan gì đến ta? Vậy ngươi nói xem ngươi có liên quan đến ai?"
Ánh mắt hắn dừng trên vai Tạ Đàn, chỉ thấy một đóa hồng liên vô cùng chói mắt, Thời Uyên cười nhạo một tiếng, hốc mắt đỏ bừng, tựa như một con thú nhỏ lần đầu tiên tranh đoạt địa bàn cùng người khác nhưng nhận về là thất bại thảm hại, hắn nhéo vai Tạ Đàn, dùng sức lớn để lại trên vai y năm dấu tay rõ rệt: "Nói cho ta biết, đây cũng là do kim chủ thích sao?"