Xuân Trướng Hoài Kiều

Chương 1: Hợp Hoan




Tuy triều năm 48, biên thành*, Ngọc Hàn quan.

(*biên thành: thành trì ở khu vực biên giới.)

Biên thành là nơi tụ hợp nhiều người dị tộc, Ngọc Hàn quan vị trí xa xôi, khí hậu vô cùng oi bức, hơn phân nửa trọng phạm trong triều đình bị lưu đày đều tập trung ở nơi đây, bởi vậy việc trị an của nơi này cũng cực kì kém, lưu manh côn đồ không đâu không có.

Dân chúng bình thường trong thành đều khóa cửa nhà từ rất sớm, ở một nơi không an toàn thế này, buổi tối cho dù có chuyện gì xảy ra thì cũng không ai mở cửa, dù sao thì không ai muốn tự mình rước phiền toái vào nhà.

Bà chủ của Vọng Nguyệt tiên là một người phụ nữ đã ngoài 30 tuổi, mọi người thường gọi là dì Tú, có thể tại nơi hoang dã này mở một hoa lâu sừng sững mấy năm không ngã, liền thấy được thủ đoạn cũng chỗ dựa vững chắc của bà ta.

Màn đêm buông xuống, ánh trăng lẻ loi treo trên nhánh của bầu trời đêm, toàn bộ Ngọc Hàn quan đều chìm trong một mảnh hắc ám, chỉ có Vọng Nguyệt tiên là đèn đuốc sáng trưng, tiếng nhạc giao hưởng của đàn sáo vang lên tận trời.

Vừa vào cửa có thể thấy được vũ cơ dáng người thước tha quyến rũ đang nhảy múa bên trong, khung cảnh vàng son, dường như chỉ có say mê trong đó mới không uổng phí đời này.

"Dì Tú, nữ nhân hôm qua không chịu tiếp khách, vẫn dùng biện pháp cũ sao?" Trên lầu hai của khán đài, một nữ nhân tên Thanh Y đang cúi đầu cung kính dò hỏi dì Tú, mắt cũng không dám nâng.

Dì Tú một ánh mắt cũng không nhìn nàng, bà nhìn vũ cơ tươi cười phía dưới, một tay vuốt ve móng tay vừa sơn của mình, không chút để ý nói: "Đã tới nơi này rồi, còn tưởng mình là nữ nhân cao quý chốn hào môn?"

Dì Tú không giống những tú bà khác, bà hầu như không trang điểm gì cho mình, tóc đen cũng chỉ dùng một cây trâm gỗ búi lên, nếu như trên đường gặp phải, chắc người ta cũng chỉ cho rằng bà là thê tử nhà ai mà thôi.

Thanh y cúi đầu càng thấp, nói hùa theo: "Là nàng không biết tốt xấu, nếu như trở thành quân kĩ, còn có thể vui vẻ sung sướng như nơi này sao?"

"Vậy biện pháp cũ đi." Thanh Y lui ra, ánh mắt dì Tú nhìn vũ cơ dưới đài, dần híp lại: "Từ từ."

Thanh Y nghe vậy dừng bước, chỉ thấy dì Tú cười càng thêm xán lạn, lời nói ra lại khiến người ta không rét mà run: "Nàng ta nếu đã muốn làm quân kĩ, ta đây liền thành toàn cho nàng, những cô nương đêm qua được đưa tới có mười mấy người phải không?"

Thanh Y suy tư một chút, nói tiếp: "Đúng vậy.".

========== Truyện vừa hoàn thành ========== 1. Bán Yêu Và Bán Sơn 2. Tùy Tùng 3. Sạn Hy Quan 4. Sau Khi Thông Báo, Khán Giả Cả Nước Đều Mong Chờ Chúng Tôi Rải Đường =====================================

"Vậy cho các nàng nhìn cho rõ, trừ bỏ nơi này của ta, lưu lạc đến bên ngoài là kết cục thế nào, xong việc thì ném đến bãi tha ma là được." Dì Tú vừa dứt lời, lại quay đầu phân phó: "Vừa rồi khách quý đưa tới một bộ vũ y, mang đến cho Hợp Hoan đi."

Vọng Nguyệt tiên lầu 3, trong Vân Tưởng các.

Hợp Hoan đã thay vũ y màu đỏ sậm mà Thanh Y mang đến, phần eo được buộc lại bằng lụa mỏng, trên eo treo rất nhiều tua rua, khiến cho vòng eo vốn đã rất nhỏ của y càng phá lệ mê người.

Cổ, vai cùng bụng nhỏ đều lộ ra ngoài, y trời sinh da trắng như ngưng chi bạch ngọc, vòng tay màu vàng được mang lên càng tôn lên làn da trắng nõn, trên vai có một hình xăm hoa hồng càng khiến người nhìn không rời mắt.

Toàn bộ quần áo đều do sa y mỏng làm thành, váy dài đến đầu gối, được xẻ tà hai bên lộ ra cặp đùi trắng nõn thon dài.

Hợp Hoan để chân trần, trên cổ chân có hai chiếc lắc chân vàng, nếu nhìn kĩ, có thể nhận ra ở giữa hai chiếc lắc được nối bởi một chiếc xích nhỏ, dưới ánh nến chiếu rọi lại mang đến cảm giác ánh sáng lạnh lẽo, cả người y như một đóa hoa anh túc ướt át kiều diễm, tỏa ra sự dụ hoặc trí mạng.

Cho đến khi Thanh Y hoàn toàn thay xong trang phục cho Hợp Hoan, y mới chậm rãi bước ra khỏi bình phong, âm thanh xích chân va chạm phát ra tiếng vang thanh thúy như tiếng chuông.

Hợp Hoan ngồi trước gương trang điểm bằng đồng, sống lưng thẳng tắp, không phải y cố tình làm ra vẻ, mà tựa như khi y sinh ra đã là như vậy, tùy ý để Thanh Y giúp y trang điểm.

Khóe miệng Hợp Hoan trước sau đều treo nụ cười nhạt, đáy mắt thâm thúy sâu thẳm, khiến người ta đều muốn ngước nhìn thêm vài lần.

Sau khi Thanh Y giúp y trang điểm xong liền muốn lui xuống, Hợp Hoan lại đứng lên, vươn một ngón tay trắng tuyết nâng cằm Thanh Y, môi mỏng khẽ mở, mang theo âm thanh mị hoặc câu nhân: "Ta hôm nay có đẹp không?"

Gương mặt Thanh Y có chút ửng đỏ, liếc mắt nhìn Hợp Hoan rồi lại không nỡ rời mắt: "Công tử vốn dĩ vô cùng đẹp...Có thể nói là quốc sắc..."

Hợp Hoan thu hồi ngón tay, nhìn gương đồng đánh giá một phen, y từ khi sinh ra dường như được xem là báu vật, đôi mắt đào hoa mang đầy phong tình khiến người ta đã nhìn qua thì không thể quên được, bên phải cánh mũi còn có một nốt ruồi nho nhỏ, càng khiến y tăng thêm vài phần mị hoặc.

Ngón tay thon dài của y mơn trớn lên mặt phấn môi đỏ của mình, đúng vậy, có thể nói là quốc sắc, nếu không phải vì thế, y sao lại có thể lưu lạc đến tận đây.

Mỹ nhân phía trước gương đồng bỗng quay mặt về phía Thanh Y, giọng điệu ám muội nói ra hai chữ: "Thật không?"

Thanh Y sửng sốt, ngay sau đó nàng ý thức được mình thất thố, vội cúi đầu xin lỗi: "Nô tỳ đáng chết, thỉnh công tử trách phạt."

"Ngươi không sai, là ta sai." Hợp Hoan tựa lưng vào ghế ngồi, khuỷu tay chống đầu, nghiêng mặt, y rút ra một cây trâm từ hộp trang điểm.

Thanh Y giật mình, cảm thấy có điều không ổn, chỉ thấy Hợp Hoan dùng trâm nhắm ngay khuôn mặt chính mình, trâm cài được điêu khắc hoa văn vô cùng tinh xảo, lập lòe ánh sáng lạnh lẽo sắc bén, tựa như giây tiếp theo là có thể đâm thủng làn da mỏng manh.

Thanh Y sợ tới mức mặt mày tái nhợt, nuốt một ngụm nước miếng, lắp bắp nói: "Công...công tử, xin ngài đừng làm việc dại dột..."

"Làm sao vậy?" Khóe miệng Hợp Hoan cong lên một nụ cười trào phúng, tay y nhẹ động, Thanh Y không kịp nghĩ nhiều mà nhanh tay đoạt lại trâm, cây trâm vô cùng sắc bén, cọ nhẹ qua môi Hợp Hoan, máu tươi đỏ thẩm, Thanh Y vội quỳ xuống: "Công tử..."

Hợp Hoan hừ nhẹ một tiếng, khóe môi không còn tươi cười, ánh mắt lãnh đạm nhìn gương đồng, y ném mạnh cây trâm lên bàn: "Cút!"