Xuân Trì

Chương 14




Tô Dư giống như một khúc gỗ nhỏ, lúc hôn mắt cô vẫn mở to.

Chẳng lẽ chỉ có anh đau à.

Cô cũng bị cắn đau muốn chết đây được chưa.

Tô Dư quay đi chỗ khác, nhưng bị Chu Phi Trì bóp giữ lại và tiếp tục hôn.

Trong miệng anh có mùi bạc hà rất nhẹ, vị tươi mát của kem đánh răng phết qua khoang miệng và phả vào phổi một cách mát lạnh.

Dưỡng khí vốn bị anh cướp mất.

Ngay khi Tô Dư sắp ngạt thở thì anh lại trả dưỡng khí về.

Tô Dư bị chặn không nói ra lời, đành phải giơ tay chỉ về phía bên phải.

Bên phải có em gái kìa.

Chu Thấm Chi đứng đó với vẻ mặt kinh ngạc, sau đó nhanh chóng che mắt lại: “Em thật sự không thấy gì cả! Anh chị tiếp tục đi ạ!”

Bấy giờ, Chu Phi Trì mới tha cho cô.

Tô Dư bĩu môi: “Không thích hợp cho trẻ em đâu đấy.”

Chu Phi Trì nói: “Con bé lớn rồi.”

Tô Dư kinh ngạc: “Thấm Chi 18 tuổi rồi à?”

Tiếng nói của người trong cuộc truyền qua từ phòng bên: “Em 19 rồi á!”

Chu Thấm Chi trông nhỏ xíu.

Là do cô bé bị bệnh.

Sau nhiều năm uống thuốc và một tuổi thơ đầy khó khăn bệnh tật, cô bé như một hạt đậu nhỏ gian nan trưởng thành trong mưa gió.

Tô Dư nói: “Em ấy sắp phẫu thuật rồi hả.”

Không phải hỏi, mà cô muốn trò chuyện về chủ đề này.

Nhưng hiển nhiên Chu Phi Trì không muốn, anh hỏi: “Lúc em uống rượu có ăn gì chưa.”

Tô Dư xoa bụng: “Chưa đâu.”

Một gối đang quỳ của Chu Phi Trì đứng thẳng dậy: “Em muốn ăn gì?”

Tô Dư không muốn ăn.

Chu Phi Trì luộc cho cô hai quả trứng trắng tươi và hâm nóng một chai sữa tươi.

Nồi sữa nhỏ trong tay anh nhẹ nhàng lắc lư, sữa trắng như lụa, sôi lên sùng sục. Sự kết hợp đầy mâu thuẫn kì lạ nhưng hài hoà, đang lặng lẽ kêu lên ùng ục trong yên ắng.

Tô Dư không ăn lòng đỏ trứng, Chu Phi Trì bóc vỏ cho cô.

Sữa tươi nóng hổi, rất ấm bụng.

Ánh sáng giòn mịn chiếu xuống biến bầu không khí trở nên tốt đẹp biết bao.

Tiếng gõ cửa vang lên, Chu Phi Trì đưa trứng gà đã bóc vỏ cho cô rồi đứng dậy ra mở cửa.

Hàng xóm tới biếu sủi cảo tự tay gói, chúng được đựng trong chiếc hộp tình yêu thỏ hồng nho nhỏ.

Tô Dư quay sang nhìn.

Chu Phi Trì cao 185 đứng trước cô hàng xóm xinh đẹp cao 160, xứng đôi thật đấy.

Không có đàn ông ngốc, chỉ có đàn ông giả ngơ mà thôi.

Chu Phi Trì rất ngay thẳng, ngay thẳng quá đỗi, không đủ ga lăng ngay cả khi không muốn nhận sủi cảo nọ.

Trong khi họ đang giằng co, Tô Dư tới giải vây.

Ló đầu ra từ sau lưng anh với đôi gò má hây hây, cô chào hỏi hàng xóm một cách thật dễ thương. Sau đó, cô ngẩng đầu lên và nói với Chu Phi Trì: “Em muốn ăn sủi cảo nữa.”

Chu Phi Trì nhận ngay không nói hai lời.

Sủi cảo ngon cực, nhồi tôm, da mỏng và nhiều nước.

Tô Dư cắn một miếng, ăn không khoa trương, nói không hoa mỹ: “Hàng xóm của anh thích anh đó. Lúc anh nhận sủi cảo, cô ấy còn muốn nắm tay anh nữa.”

Chu Phi Trì “ừm”: “Tôi có rất nhiều người muốn.”

Dĩ nhiên, Tô Dư không nghi ngờ điều này.

Trong lòng Chu Phi Trì cân bằng hơn đôi chút, loại xúc động hèn mọn và ấu trĩ này là sự “trả thù” lớn nhất mà anh có thể làm được rồi.

Khoé miệng Tô Dư dính nước, Chu Phi Trì cầm khăn giấy vươn tay lau giúp cô.

Dịu dàng là bản năng, kìm thế nào cũng không được.

Tô Dư hỏi: “Anh còn thiếu bao nhiêu tiền vậy?”

Tay Chu Phi Trì khựng lại giữa không trung.

Những tưởng anh không nghe rõ, Tô Dư lặp lại: “Tiền phẫu thuật cho em gái đó, còn thiếu bao nhiêu, tôi bù cho anh nha.”

Chu Phi Trì biến sắc, gương mặt cũng kết sương.

Cảm giác bất lực và thất vọng bỗng đột kích khắp người, cộng thêm lòng tin mà khó khăn lắm anh mới xây dựng được trong nửa năm qua lại bị phá vỡ bởi một câu nói của cô.

Thoạt tiên Chu Phi Trì cúi đầu, sau đó ngẩng lên rồi anh mới nghiến răng đáp: “Tô Dư, em thật không có tâm một chút nào cả, sao đã tỉnh mà không tỉnh cho ráo vậy (*).”

(*) Nguyên văn 怎么焐都焐不热: Ở đây mình nghĩ tác giả chơi từ đồng âm 焐 /wù/ (ấp, chườm) với từ 悟 /wù/ (ngộ ra, tỉnh ngộ); cả hai đều có âm Hán việt là “ngộ”. 怎么焐都焐不热 câu này dịch ra là “Sao ấp rồi mà ấp cũng không nóng được vậy” (hoặc có thể do chị tác giả viết sai :) ), ý nói chị đã hiểu mà hiểu chưa tới, nên mình mạn phép thay thành một câu tương tự cho các bạn dễ hiểu dụng ý ở chỗ này hơn nha.

Tô Dư khó hiểu: “Anh thiếu tiền mà, tôi nghe thấy anh gọi điện thoại.”

Anh không thiếu tiền, chẳng qua anh chưa kịp kết toán thôi.

Sáu tháng trước, Chu Phi Trì tới Thâm Quyến, thật sự đã bị cô làm tổn thương quá rồi. Bên đây, các anh em đã sớm vung cành ô liu, hợp tác đầu tư mở cửa hàng, kế đến là cửa hàng thứ hai rồi thứ ba.

Chu Phi Trì có thể sửa thiết bị điện tử và có thể tự phát triển công nghệ của riêng mình. Nửa năm qua, thu nhập của anh đã được cải thiện đáng kể, chỉ còn một khoản cổ tức dự án nữa là đủ chi trả cho ca phẫu thuật rồi.

Đây không phải điểm quan trọng.

Điều quan trọng là anh đang nói về chuyện tình cảm.

Thế Tô Dư thì sao, lại luôn miệng nhắc tiền.

“Tôi tốt với em, còn em thì cứ bàn tiền.” Giọng nói và ánh mắt của Chu Phi Trì mỏng dần: “Em không định cho cái khác, đúng không.”

Tô Dư đáp trả: “Anh tốt với tôi nên tôi mới giúp anh đấy chứ.”

“Giống hệt nửa năm trước à, em đẩy tôi cho người đàn bà khác để lên giường với họ sao.” Chu Phi Trì hờ hững: “Em đi hỏi vị hôn phu cũ của em xem liệu có thằng đàn ông nào muốn cái thứ mà em gọi là tốt ấy không.”

“Anh nhắc tới anh ta làm gì, anh ta có thiếu tiền đâu.”

Chu Phi Trì thật sự chưa từng bị ai đâm đến nông nỗi này.

Anh vừa giận vừa tức cười, nhưng nghĩ kỹ lại thì anh giận nhiều hơn.

“Em không biết lựa lời thì thôi đừng nói nữa.”

Tô Dư buồn bực: “Là anh tự nói trước mà.”

Chu Phi Trì quay đi, cố nhẫn nhịn.

“Tôi biết chuyện đó không phúc hậu, tôi xin lỗi anh.” Tô Dư chủ động bóc trần vấn đề lớn nhất giữa hai người. Tuy cách thức rất vụng về nhưng đây là lời thật lòng của cô: “Tôi chỉ muốn bù đắp thôi.”

Chu Phi Trì hỏi: “Em bù đắp như thế hả, bằng cách lại cho tôi tiền.”

Tô Dư nói: “Miệng anh đừng cứng thế được không.”

Chu Phi Trì cười khẩy: “Nếu không thì sao, em muốn chỗ nào của tôi cứng.”

Khoé môi Tô Dư khẽ giật, bầu không khí đã đến nước này, không nên cứ cãi nhau ầm ĩ với anh.

“Anh vốn thiếu tiền mà, còn em gái không chờ được, anh đang bực bội gì với tôi cơ chứ.” Tô Dư tiếp: “Anh lấy điện thoại của tôi về nhà, đổi có cái màn hình mà ba ngày chưa xong, chẳng phải anh muốn tôi liên lạc với anh, tới tìm anh, tới gặp anh sao.”

Chu Phi Trì: “...”

Đôi mắt hạnh của Tô Dư rơm rớm, ánh sáng giòn mịn nhảy vào, cô cứ thế nhìn anh một cách vừa vô tội vừa vô tình áp đảo tất cả.

“Với lại, ban nãy anh hôn tôi, chỗ nào của anh cũng cứng ngắc hết.”

Chu Phi Trì quả thật bị cô đánh bại.

Quả nhiên cô chẳng chừa lại chút tự ái đàn ông nào cho anh.

Gương mặt Chu Phi Trì sa sầm, anh từ từ giơ tay lên và chỉ ra hướng cửa mà lòng quặn thắt.

Tô Dư hiểu rồi.

Cô bĩu môi, đi thì đi.

Tới chỗ cánh cửa, tay cô chạm vào nắm cửa. Sau lưng, Chu Phi Trì đột nhiên rảo bước đến bên cô, “rầm”, bàn tay dồn sức đè chặt cánh cửa.

Lời nói, đôi mắt và gương mặt của Tô Dư, tất cả những gì thuộc về cô là thứ khói làm người ta ngột ngạt.

Chu Phi Trì sắp bị ngạt chết rồi.

“Tô Dư, nếu em đi thì tôi sẽ không bao giờ gặp em nữa.”

Tô Dư cúi đầu: “Anh muốn tôi đi, lại còn đe doạ tôi, chẳng phải anh cũng tồi giống tôi sao.”

Cánh cửa nhẹ nhàng khép lại, và tiếng ổ khoá đóng chặt.

Chu Phi Trì nhắm nghiền hai mắt, bàn tay buông thõng bên hông nắm chặt thành đấm.

Anh tự cảnh cáo mình: Chu Phi Trì, nếu mày còn là một thằng đàn ông thì đừng thất bại như vậy.

Ngoài cửa, có vài tiếng “bịch bịch” trầm đục vang lên, vừa đột ngột vừa giật thót.

Không mảy may nghĩ ngợi, Chu Phi Trì mở cửa ra lao ra.

Ở chiếu đệm giữa tầng ba và tầng bốn, Tô Dư đưa lưng về phía anh. Cô cúi đầu, ngã ngồi dưới đất không động đậy.

Chu Phi Trì hai bước nhảy xuống, đỡ vai cô: “Em té ở đâu vậy?”

Đang cúi đầu, Tô Dư chậm rãi ngẩng lên.

Khuôn mặt tái nhợt, mái tóc rối bù, mũi và mắt ửng đỏ đến không nỡ nhìn.

Giọng Chu Phi Trì run run: “Em đau không, nói cho anh biết đi, anh có thể chạm vào đâu, anh sợ em té trúng xương.”

Cô không đáp làm anh sốt ruột lắm: “Tô Dư!”

Tô Dư khe khẽ cất lời, lí nhí xin lỗi: “Em xin lỗi, Chu Phi Trì, em lại nói sai rồi.”

Chu Phi Trì ngơ ngác.

Tô Dư lăn từ cầu thang xuống, toàn thân thảm hại nhưng tâm trạng càng thảm hại hơn. Dẫu vậy, khi Chu Phi Trì xuất hiện, anh cuống cuồng, nghĩ một đằng nói một nẻo như thế, thì dường như cô đã biết mình sai ở đâu rồi.

“Chu Phi Trì, anh tin em đi. Em thật lòng muốn giúp anh, em cũng hối hận lắm mà.” Mũi Tô Dư chua xót: “Tính cách em không tốt, hơn hai mươi năm qua em sống trong hoàn cảnh bất bình thường, tâm lý vặn vẹo, em từng khám bác sĩ tâm lý nhưng không có tác dụng. Sao anh ngốc thế, sao lại thích một đứa lập dị chua ngoa hay nói kháy như em vậy.”

Chu Phi Trì nói: “Em không phải thế.”

“Em đúng là thế mà.”

“Em không phải.”

Chu Phi Trì quỳ một gối xuống đất, dang hai tay ôm lấy cô: “Cô gái mà anh thích chính là cô gái tốt nhất trên đời.”

Tô Dư không đáp lại.

Chu Phi Trì tưởng mình làm cô đau, bèn hấp tấp buông cô ra.

Nới lỏng, anh mới phát hiện, nước mắt cô đang lặng lẽ chảy xuôi.

Lòng Chu Phi Trì đau như dao cắt, anh cũng hối hận khôn nguôi. Cổ họng nghẹn cứng, anh thì thầm: “Em còn chuyện gì muốn nói không, em nói đi, anh nghe đây.”

“Những lời em vừa nói đã làm anh tổn thương, em thật lòng xin lỗi anh.” Tô Dư cúi đầu, nức nở: “Lần sau, em nhất định sẽ nghĩ kĩ càng rồi mới nói.”

“Em, em...” Tô Dư giơ tay quệt nước mắt qua loa: “Em muốn bắt đầu lại, em muốn sống cuộc sống của người bình thường, em muốn học cách để yêu một người, em muốn trở nên mềm mỏng và cảm thông hơn. Chu Phi Trì, em đã và đang nỗ lực, chỉ có điều em làm chưa đủ tốt thôi.”

“Không sao đâu, em giỏi lắm rồi.” Chu Phi Trì nắm tay cô: “Anh biết, Tô Dư, anh thật sự cảm nhận được mà.”

Lời bày tỏ của cô lững thững tới chậm.

Không có những câu thề rực rỡ hoa mỹ, không có mánh khóe để đạt được điều mình muốn, chỉ có phân tích về bản thân một cách chân thật và bình thường.

Trong giây phút ấy, Chu Phi Trì bỗng phát hiện rằng Tô Dư thật sự muốn trải qua một cuộc sống bình thường, bất kể là vật chất hay tinh thần.

Anh ghìm giọng hỏi: “Tô Dư, em còn muốn nói gì nữa không?”

“Có chứ.” Tô Dư ngẫm nghĩ: “Lúc cô hàng xóm tới biếu bánh sủi cảo tình yêu cho anh, hai ngươi đứng ở cửa chiều cao trông rất xứng đôi.”

Chu Phi Trì nghẹn lời.

Tô Dư nhìn anh: “Khi đó, em không hề vui chút nào hết.”

“Vậy em còn bảo anh nhận sủi cảo làm gì.”

“Chẳng phải em, em muốn cho cô ta nhìn thấy em hay sao.”

Chu Phi Trì bật cười. Anh nhìn thấu nhưng không chỉ ra, để cô từ từ ngộ ra.

Dẫu sao, anh có thời gian và không thiếu kiên nhẫn.

Nếu cứ hỏi tới sẽ thành gặng hỏi mất thôi.

Chu Phi Trì không muốn tạo áp lực cho cô, vì vậy anh chuyển chủ đề. Anh hỏi:

“Sao em lại ngã từ cầu thang xuống vậy?”

“Xỉn, choáng đầu, không đứng vững.”

“Lần sau muốn uống thì anh sẽ uống với em.”

“Ờm.”

“Bị té rồi em đau ở đâu?”

“Mông, với lại chân cũng hơi nhói.”

Dĩ nhiên Chu Phi Trì không yên tâm, xoay lưng ngồi xổm xuống, dành phần lưng rộng lớn cho cô.

“Lên đi, anh đưa em đến bệnh viện.”

Tô Dư ngoan ngoãn làm theo.

Hai tay mềm mại quàng qua cổ Chu Phi Trì, đây là chiếc khăn choàng đắt tiền nhất mà anh từng đeo.

“Còn cái này em chưa nói xong.” Tô Dư gối nửa mặt bên lên lưng anh: “Cái cô hàng xóm đó lúc tặng sủi cảo cho anh á, cũng sắp chạm trúng tay anh rồi.”

“Em không vui mà phải không, anh hứa với em,” Chu Phi Trì tiếp lời: “Lần sau không cho cô ta sờ mó nữa.”

“Sờ cũng chẳng sao.” Chiếc khăn choàng cổ nhỏ Tô Dư buộc chặt lấy anh hơn, cô nghiêng đầu ghé sát vào tai anh: “Cô ấy chỉ có thể sờ anh, nhưng em có thể cưỡi anh nè.”

Chu Phi Trì nhoẻn cười, vòng tay nhấc bổng cô lên: “Có phải em nói ngược không vậy.”

--------------------

Lời tác giả: Vì anh Trì đang cõng Tiểu Tô nên Tiểu Tô mới bảo cưỡi, thật sự chỉ nhằm vào tư thế này thôi. Nhưng từ cưỡi bạn Trì nói có phần hơi quái. Thôi dầu gì mị cũng chẳng hiểu đâu.