Ở nghĩa địa ngoài thành, Phùng An đang nằm lẻ loi ở đấy.
Lạc Tầm Phong cùng Yến Cửu Phi trốn ở phía sau phần mộ.
Yến Cửu Phi mặc bạch y, tóc hắn như phát sáng trong đêm tối, trông như cô hồn dã quỷ mới từ mồ bò ra ngoài.
“ Sao lại là ta giả quỷ?” Yến Cửu Phi kéo kéo bạch y trên người, hỏi “ Không phải Mục tiền bối nói ngài ấy làm sao?”
Lạc Tầm Phong: “ Vừa nãy Mục tiền bối quá cao hứng nên đã uống rất nhiều rượu, hiện tại còn chưa tỉnh.”
Yến Cửu Phi: “…”
Phùng An trong lúc ngủ mơ cảm thấy toàn thân lạnh căm căm, lão ta hơi run lên, chậm rãi mở mắt.
Đập thẳng vào mắt là một đống nấm mồ cao cao phân bố tán loạn ở bốn phía, cỏ dại mọc thành từng cụm từng cụm.
Gió đêm hiu hiu thổi tới cuốn lấy vài tờ tiền giấy trên mặt đất phiêu phiêu đãng đãng khắp nơi.
Phùng An hãi hùng, khiếp vía — đây là đâu? Ta không phải đang ngủ ở nha môn sao?
Một trận âm phong thổi tới truyền theo từng tiếng khóc ‘ hức hức’ ‘ ô ô’, từ thấp giọng nức nở đến lớn tiếng gào khóc, khóc đến mức Phùng An lạnh cả sống lưng, tay chân phát run.
“ Ai….
mau….mau ra!”
Âm thanh hàm hàm hồ hồ phiêu đãng truyền tới “ Hức hức hức….
Ngươi hại ta chết thật thảm…”
Phùng An run đến lời nói đều không nói nên lời “ Ngươi ngươi…..
ngươi là người nào?”
“ Người?” Thanh âm kia giống như khóc lại giống như đang cười “ Ngươi nói người? Ngươi hại chết ta, còn hỏi ta là người nào?”
“ Không…… không có, ta không hại người….”
“ Ha ha ha ha ha, ngươi không hại người? Vậy ta là gì? Ta mới chết không được bao lâu ngươi đã quên ta?”
“ Không phải….
không phải ta!”
“ Ngoài ngươi ra thì còn ai?! Chính là ngươi! Ngươi trả mạng cho ta!!!”
Phùng An ‘ cộp’ một tiếng quỳ xuống, liên tục dập đầu nói: “ Không phải, thế tử tha mạng! Lão nô cũng là bất đắc dĩ, ngài tha lão nô đi!”
Thanh âm kia càng sắc bén hơn “ Sớm biết có hôm nay, hà tất lúc trước lại làm vậy!”
“ Tất cả là chủ ý của Trình Phục! Là hắn ta kêu lão nô thay đổi dược, lão nô cũng chỉ là nhất thời hồ đồ!”
“ Hắn…” Yến Cửu Phi vừa muốn lên tiếng, lại nghe thấy cách đó không xa truyền đến một trận ồn ào, chỉ một lát sau, Diêu Tùng đã mang theo một đám người vội vàng đuổi tới.
Lạc Tầm Phong vội vàng kéo Phùng An lại.
Diêu Tùng nhìn các ngôi mộ ở bốn phía, nói: “ Thật hẻo lánh mà, nếu không phải vừa vặn có phu canh nhìn thấy các ngươi chạy hướng này thì ta cũng không tìm được.”
Lạc Tầm Phong bóp chặt cổ Phùng An nói “ Mang theo người của ngươi rời đi, bằng không ta giết lão.”
Phùng An khẩn trương nói: “ Đừng giết ta, đừng giết ta….”
“ Giết đi” Diêu Tùng nói “ Phùng tổng quản bị kẻ cắp bắt cóc, ta chạy tới nơi thì lão ta đã bất hạnh bị giết.”
Phùng An khiếp sợ không thôi “ Trình Phục! Ngươi…”
“ Hắn ta muốn giết người diệt khẩu.” Lạc Tầm Phong nói “ Giữa các ngươi có chuyện bí mật, hắn ta muốn giết ngươi mới có thể an tâm.”
Diêu Tùng cười nói: “ Nói cũng không thể nói bậy, Phùng tổng quản rõ ràng là bị kẻ trộm giết.”
Lạc Tầm Phong đẩy Phùng An cho Yến Cửu Phi “ Ngươi dẫn lão đi trước.”
Phùng An vừa thấy Yến Cửu Phi, cả kinh kêu lên: “ Quỷ!”
“ Quỷ cái đầu ngươi!” Yến Cửu Phi ghét bỏ nói “ Đi mau!”
Diêu Tùng giơ tay lên, nói: “ Giết bọn họ!”
Cả đám người vọt tới, Lạc Tầm Phong rút đao ngăn lại, ngăn lại toàn bộ, Yến Cửu Phi mang theo Phùng An vừa đánh vừa bỏ chạy.
Diêu Tùng thấy sơ hở liền đánh một chưởng vào lưng Phùng An.
Lạc Tầm Phong dư quang thoáng nhìn thấy, vội vàng chạy tới đẩy Phùng An ra lại bị Diêu Tùng đánh trúng vai trái.
Hắn trở tay chém một đao làm Diêu Tùng bị thương ở cánh tay.
Yến Cửu Phi: “ Lạc đại hiệp, ngươi không sao chứ?”
“ Không sao” Lạc Tầm Phong nói “ Mau dẫn lão ta đi, đi chỗ đó của Lục Tiền bối.”
Yến Cửu Phi gật đầu, kéo Phùng An chạy.
Lạc Tầm Phong giơ đao lên chém xuống ngăn đám người muốn đuổi theo.
Thấy bọn họ đã chạy xa, Lạc Tầm Phong mới bỏ chạy ở hướng khác.
Hắn trốn trốn, tránh tránh mới thoát khỏi đám người, thở hổn hển trở về Lưu Vân sơn trang.
—————————-
Thẩm Chỉ Ngọc nghe nói Lạc Tầm Phong đã trở lại, lạnh mặt đẩy cửa phòng hắn ra “ Lạc Tầm Phong!”
Trên vai bị thương có vết máu bầm vẫn chưa tiêu tan, Lạc Tầm Phong vốn đang ngồi ở trên giường ngưng thần điều khí, lại chợt nghe thấy một tiếng này còn mang theo ngữ khí tức giận, sợ tới mức hắn phân tâm, nội khí nhảy loạn ở trong gân mạch va đập khắp nơi.
Đầu hắn choáng váng, trong cơ thể bỗng dâng lên một cỗ khí khô nóng.
Thẩm Chỉ Ngọc thấy Lạc Tầm Phong ngồi im, không nhúc nhích ở trên giường liền đẩy xe đi tới nhìn hắn “ Lạc Tầm Phong?”
Lạc Tầm Phong ngẩng đầu lên, trong mắt đỏ đậm một mảnh.
Thẩm Chỉ Ngọc giật mình trong lòng “ Ngươi làm sao vậy?!” Y muốn duỗi tay xem mạch đập lại bị Lạc Tầm Phong trở tay kéo nhấc lên giường.
“ Lạc Tầm Phong, ngươi làm gì vậy?!”
Lạc Tầm Phong đè trên người y, hơi thở hỗn loạn, đáy mắt không có một tia thanh tỉnh.
“ Ngươi làm sao vậy….
uhm…” Lạc Tầm Phong chợt cắn trên môi y, đầu lưỡi cậy mở hàm, quấn quanh bên trong hàm.
Lại không giống tối qua chỉ lướt qua rồi dừng, lưỡi xâm nhập trong miệng mút, hôn đến mức Thẩm Chỉ Ngọc choáng váng nhũn ra.
Y giơ tay đẩy người phía trên lại bị Lạc Tầm Phong một tay ngăn lại, một tay còn lại hướng xuống dưới sờ eo của y, lưu luyến lại mơn trớn bụng nhỏ của y….
Thẩm Chỉ Ngọc thân mình khẽ run, lòng bàn tay hắn di chuyển đến đâu dường như thiêu đốt y tới đó.
Trong lúc hoảng hốt, y dường như rơi vào một hồi mộng hoang đường.
Trong đầu y hỗn loạn không rõ, không phân biệt được đâu hư đâu thật chỉ nhớ rõ lưỡi xâm nhập vào trong miệng mà mút, lòng bàn tay xiết chặt eo nóng đến rùng mình….
Trong tim dường như đã có đáp án.
“ Là ngươi…” Thẩm Chỉ Ngọc đỏ hốc mắt “ Ngươi gạt ta…”.