Qua sáng hôm sau, cấm quân cũng lên tới trên núi.
Cấm quân, là đội quân bản vệ hoàng thành, lệ thuộc trực tiếp vào Hoàng đế. Mỗi triều đại gọi cấm quân bằng những tên khác nhau. Tiền triều gọi là cấm vệ, sau khi Đại Ngụy thành lập thì đổi thành vũ lâm quân. Vũ lâm quân phân thành bốn lộ, mỗi lộ canh giữ một cửa của hoàng thành.
Lần này thống lĩnh là Vũ lâm quân tướng quân Vương Cổn, hắn xuất thân thế gia họ Vương, là em trai của tiên hoàng hậu, cậu của Bộc Dương.
Trong lòng cha mẹ, con gái có lớn bao nhiêu cũng cần che chở cẩn thận. Tấm lòng của người cha hiền, Hoàng đế chỉ dành duy nhất cho Bộc Dương, không chỉ vì nàng do tiên hoàng hậu sinh ra, còn vì nàng đối với Hoàng đế càng là tri kỉ nhất trong tất cả các người con khác của người.
Trong mắt người ngoài, Bộc Dương công chúa là người thẳng thắn và luôn làm việc theo ý mình, đôi khi cũng có chút hơi cuồng vọng. Nhưng trong mắt Hoàng đế, nhìn thế nào cũng thấy Hoành Nhi của ngài hiếu thuận khả ái, còn rất tri kỉ.
Ngài sở dĩ phái Vương Cổn đến, mà không phải ai khác cũng do lo lắng thương tích trên người Bộc Dương. Người ngoài không đủ cẩn thận sẽ không thể chiếu cố tốt nàng, Vương Cổn thân là cậu ruột luôn sẽ suy nghĩ cho Bộc Dương.
Vương Cổn lên núi, theo sau mấy chục binh lính cùng với xe ngựa của công chúa đều ở phía ngoài nhà tranh. Một mình ông vào cửa để chào hỏi chủ nhân nơi này, cũng cảm tạ hắn dốc lòng chăm sóc công chúa. Còn tạ lễ, có lẽ không tới mấy ngày nữa, Thánh Thượng sẽ sai sứ đến ban thưởng.
Bộc Dương đã tỉnh, nàng đang ở bên cạnh Vệ Tú. Lấy trà thay rượu, nàng tự tay rót hai ly trà, trước là cảm tạ ân cứu mạng của Vệ Tú, sau là cảm ơn mấy ngày đã qua tỉ mỉ chăm sóc nàng. Hai ly trà, Vệ Tú đều uống, không nói hai lời.
Buông ly trà xuống, Bộc Dương chung quy là không buông tha, chỉ có điều hôm qua vừa nói chuyện này, hôm nay lại tiếp tục, hình như cũng hơi quá rồi. Nàng sợ rằng Vệ Tú không vui, hơn nữa hôm qua nàng phát hiện được chủ công thật sự của Vệ Tú là một người khác khiến nàng có chút kinh nghi bất định(1).
(1): nghi ngờ không xác định.
Tiếng bước chân từ bên ngoài truyền đến, từng bước đều trầm ổn hữu lực, không phải hạ nhân nơi này.
Là người tới đón nàng.
Bộc Dương lại nâng chung trà.
"Tiên sinh bảo trọng, đợi chuyện trong kinh ổn thỏa, ta lại tới thăm tiên sinh."
"Điện hạ thong thả lên đường." Vệ Tú cũng nâng ly, uống ly trà nhỏ cuối cùng này. Đặt ly trà trên bàn, nàng ấy mới lấy ra một mảnh lụa nhỏ từ trong túi đưa cho Bộc Dương "Đây là phương thuốc điện hạ dùng mấy ngày qua. Nếu cần người có thể mang vào cung để thái y làm xem xét."
Nàng ấy còn nghĩ tới chuyện này. Bộc Dương trong lòng có chút ấm áp, cười tiếp nhận. Mảnh lụa kia vừa từ trong túi lấy ra, vẫn còn vương vấn hơi ấm trên người Vệ Tú, Bộc Dương cầm trong tay, đột nhiên cảm giác cho dù tiên sinh nguyện trung thành người khác thì sao, chỉ cần kiếp này không cùng nàng đối nghịch thì cũng không có gì đáng lo.
Bộc Dương như là đột nhiên thông suốt, nàng vừa quay đầu thì Vương Cổn đã đến. Bộc Dương cũng đứng dậy.
"Tiên sinh, cáo từ."
Vệ Tú gật đầu thi lễ.
Bộc Dương chăm chú nhìn nàng một cái rồi mới xoay người đi.
Vương Cổn tiến vào, trước tiên là nhìn công chúa, thấy nàng bình an vô sự cũng nhẹ nhàng thở ra, sau đó mới nhìn đến người ngồi trên xe lăn. Hắn vừa nhìn đã cảm thấy người này phong tư tuấn tú, khí độ rộng rãi, có thể thấy được là người phi phàm. Lúc này chẳng những Hoàng đế, chư vương cầu hiền tài, thế gia cũng muốn chiêu mộ người tài khắp thế gian làm môn hạ của mình, xây dựng gia tộc lớn mạnh. Phụ thân Vương Cổn là đương triều thừa tướng, đối với việc này cũng rất coi trọng, hắn là con đương nhiên vì phụ thân phân ưu. Đang muốn nhìn kỹ, hắn đã bị Bộc Dương giống như vô tình ngăn lại.
"Cữu cữu, đã lâu không gặp, cữu cữu khỏe không?"
Một câu nói của nàng đã khiến Vương Cổn dời đi lực chú ý. So với chiêu nạp hiền tài, công chúa vẫn trọng yếu hơn: "Thần vẫn tốt, chỉ là lo lắng điện hạ, điện hạ khỏe không?"
"Bị thương nhưng hiện tại đã không sao, còn ngoại tổ phụ?" Bộc Dương dẫn hắn đi ra ngoài. Tiếng của nàng dần dần đi xa, đã không còn nghe rõ Vương Cổn trả lời.
Vệ Tú từ đầu tới cuối cũng không nói tiếng nào, nghĩ lại cảm thấy công chúa quả thật bá đạo. Người đã lọt vào tầm mắt của công chúa thì không ai có thể cướp lấy, nàng làm như vô tình ngăn cản ánh mắt của Vương Cổn. Vệ Tú nhìn thấy cảnh này thì không nén được mà khẽ mỉm cười.
Đường núi lắc lư, xóc nảy, từ nơi này hồi cung cũng hơn nửa ngày lộ trình, xe ngựa Vương Cổn mang đến tuy rất thoải mái, vững vàng, nhưng vì Bộc Dương thân thể còn yếu, cũng khiến nàng rất mệt mỏi. Về tới trong cung thì vết thương dù đã khôi phục rất tốt, nhưng lần nữa lại vỡ ra.
Hoàng đế khẩn trương, triệu đến hơn nửa thái ý trong cung.
Bộc Dương mở mắt ra, nhìn thấy khuôn mặt lo lắng của phụ hoàng, lập tức nở nụ cười tỏ ý nói chính mình không sao, rồi lại ngủ tiếp. Lần này liền khiến Hoàng đế lo lắng đến đổ mồ hôi lạnh, lệnh cho thái y tới xem, biết chắc Bộc Dương chỉ là đang ngủ mới thả lỏng tâm tình.
Xác nhận Bộc Dương không sao, Hoàng đế mới triệu Vương Cổn đến dò hỏi nơi công chúa tránh nạn mấy ngày này.
Vương Cổn nói hết những việc mình thấy được. Nhưng vì không biết rõ ràng về Vệ Tú, chỉ thấy nơi ở là một nhà cỏ bình thường cũng chỉ đơn giản nói lại: "Có vẻ là một vị ẩn sĩ, chỉ là không biết công tử nhà ai lại lên núi sinh sống."
Cũng không lạ tại sao Vương Cổn nghĩ rằng Vệ Tú là thế gia công tử, một người có phong thái, cốt cách phóng khoáng như vậy, khó có thể xuất thân hàn môn.
Vừa nghe nói là ẩn sĩ, Hoàng đế hơi nhíu mày, nghĩ một chút mới giãn ra.
"Đợi Hoành Nhi tỉnh lại hỏi thử xem, nếu là có tài, không ngại bỏ công sức ra chiêu nạp."
Nếu là lúc trước nghe nói có ẩn sĩ, Hoàng đế tất nhiên hưng trí dạt dào, chỉ là hai ngày trước, tự xưng là "trinh sĩ nhà Chu" Trần Độ lại phóng xuất cuồng ngôn. Nhà Chu đã diệt vong mười tám năm, những hiền tài của tiền triều phân tán làm ẩn sĩ người cũng không tính toán, vậy mà vẫn còn vương vấn triều đại cũ, làm sao lại không khiến Hoàng đế giận cá chém thớt chứ.
Vương Cổn biết điều lui xuống. Tới khi ra đến ngoài điện mới nhớ là đã quên bẩm báo bệ hạ, ẩn sĩ đó dường như đi đứng không tốt. Có lẽ không sao, đang lúc dùng người, một chút thiếu hụt vốn không quan trọng.
Bộc Dương ngủ một đêm, hôm sau tỉnh lại, tinh thần đã khôi phục một ít.
Cung vàng điện ngọc, gấm nhung chất đầy, khắp nơi đều là sự nguy nga tráng lệ. Nơi này chính là Hàm Quang Điện.
Trên giường, Bộc Dương vừa mở mắt, thái y đã ở ngoài điện. Cung nhân lúc trước hầu hạ Bộc Dương, sau bữa yến tiệc đều không thể trở về, hiện tại đang hầu hạ nàng là nhị đẳng cung nữ trong cung, cũng là người lanh lợi chỉ là chưa thể coi là tâm phúc.
Bộc Dương cho thái y tiến vào, sắc mặt trầm tĩnh không hề giống với vẻ khoan dung ân cần trước mặt Vệ Tú. Thái y thấy công chúa thần sắc không tốt, cũng mười phần cẩn thận, tỉ mỉ chẩn mạch, trong lòng hơi thả lỏng lên tiếng.
"Điện hạ hôm qua chỉ là mệt, nghỉ ngơi một chút cũng đã khôi phục. Thần sẽ viết đơn thuốc, dùng trong một tháng cũng sẽ hoàn toàn bình phục."
"Làm phiền khanh gia." Bộc Dương hơi gật đầu tỏ ý đã biết.
"Không dám, không dám." Thái y thật cẩn thận lui xuống.
Nhóm cung nhân đều phát hiện tâm tình công chúa không tốt, không ai dám tiến lên quấy rầy, ngay cả hô hấp đều nhẹ hơn bình thường, từ từ không khí trong điện cũng nặng nề hơn.
Ở trong cung so với nơi ở của Vệ Tú vốn không giống nhau. Ở nơi đó nàng có thể thoải mái, khoan khoái hơn, còn khi về tới nơi này, tâm trạng của nàng trở nên căng thẳng, cho dù hoàng thành này thuộc về phụ hoàng của nàng. Chỉ là có vài người, từ nhỏ đã thích hợp với kiểu sống lừa gạt lẫn nhau, Bộc Dương cũng vậy. Trở lại cung điện vốn như một chiếc lồng son, Bộc Dương không chỉ đột nhiên cảm thấy phiền não, mà còn có chút khôn khéo hơn.
Chuyện nàng gặp thích khách còn chưa xử lý xong. Lộ trình đi biệt viện của nàng chỉ có người bên cạnh nàng và bệ hạ có thể biết, có lẽ người bên cạnh bệ hạ cũng biết. Nhưng có thể hầu hạ bên cạnh Hoàng đế, vốn rất kín tiếng, vấn đề có lẽ là ở chỗ của nàng.
Có người tiết lộ hành tung của nàng!
Hoàng đế bãi triều thì lập tức đã đi qua Hàm Quang Điện. Bộc Dương cho lui hết cung nhân, ở trong điện nói chuyện cùng Hoàng đế nửa canh giờ. Sau đó, Hoàng đế quay về Tuyên Đức Điện, nhưng để một đội vũ lâm quân, Đậu Hồi và vài tên cung nhân ở lại.
"Bao vây Hàm Quang Điện, không để cho bất kì ai nào chạy thoát!" Bộc Dương được Đậu Hồi đỡ, hạ lệnh.
Toàn bộ cung nữ cùng thái giám đều bị bắt ra giữa sân, không thiếu một ai. Có thể xác định được người đó, hoặc là những người đó vẫn còn ở đây.
Bộc Dương ra lệnh chia toàn bộ những người này giam giữ ở nơi khác nhau, cần thẩm tra từng người một.
Nhất thời mọi người trong sân đều hoảng sợ, vài cung nữ kinh hãi nhìn vũ lâm quân đang tới, nhấc các nàng lên một cách thô lỗ. Đại họa lâm đầu, mọi người đều tưởng rằng khó thoát khỏi cái chết, có cung nữ, thái giám không giữ được sự bình tĩnh, sợ chết nên nghẹn ngào khóc ròng, càng có người bổ nhào xuống, lớn tiếng vì bản thân mình kêu oan, nhưng vừa nói được một câu đã bị vũ lâm quân chặn miệng, mạnh mẽ kéo đi.
Tổng cộng có hơn ba trăm người, mọi người càng lúc càng khủng hoảng, ngay cả nhìn đều không dám nhìn.
Đậu Hồi lặng lẽ dò xét ánh mắt của công chúa, chỉ thấy nàng sắc mặt bình thường, bàn tay thon dài như ngọc đặt trên tay hắn, dùng lực không tăng một phần, cũng không giảm một phần. Nàng vốn không bị cảnh tượng kêu khóc nức nở trước mắt ảnh hưởng, thậm chí còn đang chăm chú quan sát sắt mặt của vài tên thái giám, cung nữ.
Có một cung nhân bổ nhào xuống dưới chân nàng, nàng chỉ thản nhiên thoáng nhìn, kẻ đó còn chưa kịp chạm được làn váy của nàng đã bị vũ lâm quân kéo đi.
Tâm địa lãnh khốc như vậy.
Đậu Hồi không thể không cảm khái, chẳng trách Thánh Thượng hiểu rõ nhất là thất điện hạ. Tính cách này có khác gì Thánh Thượng đâu.
Tình cảnh trước mắt cuối cùng cũng thanh tĩnh.
"Đậu trung quan, lần này làm phiền ngươi." Bộc Dương lúc này mới quay đầu nhìn người bên cạnh
"Điện hạ xưng nô là Đậu Hồi được rồi." Đậu Hồi cười đáp.
Hoàng đế để hắn lưu lại là do không yên lòng Bộc Dương, có chuyện gì thì để hắn làm.
"Tiếp theo, Điện hạ muốn xử trí như thế nào?" Đậu Hồi tận tâm tẫn trách.
Cùng lúc xử lý nhiều người như vậy, sẽ không sợ truyền ra thanh danh tàn bạo lãnh khốc hay sao? Đối với Hoàng tử, làm như vậy có thể có được tiếng quả quyết, khống chế thời cuộc, nhận được sự đánh giá cao. Nhưng còn với công chúa mà nói, chỉ được cái danh tàn bạo lãnh khốc.
"Thẩm tra ra được tặc nhân thì dừng lại." Bộc Dương cũng không phải loại người thích đại khai sát giới, tất nhiên sẽ không đem hơn ba trăm người ở đây đều xử tử.
"Xử lý ra sao?"
"Bắt được tặc nhân, lăng trì xử tử, những người khác thì tha bổng, bù đắp cho họ."
"Điện hạ đã có tính toán trước, lão nô cũng không nhiều lời."
"Trung quan ở đây là đã giúp đỡ nhiều rồi." Bộc Dương cười, ôn hòa mà mềm mại, lập tức như gió xuân thổi qua khiến người vui vẻ thoải mái.
Hơn ba trăm người, nếu là người bình thường phân biệt thẩm tra cũng phải mấy tháng, mà Bộc Dương, cũng chỉ mất bảy ngày đã bắt được người để lộ bí mật. Có tám người, năm người cung nữ làm việc thô sử trong đình, vẩy nước quét nhà hoặc hoặc làm việc trong bếp, bình thường cũng không thấy được nàng. Ba người còn lại thì làm việc gần nàng hơn một chút. Tất cả cũng không phải đều là người của Tấn Vương, có người của Triệu Vương, thậm chí Đại Vương cũng có một người. Có thể an bài người trong cung của nàng, chắc chắn có phi tử trong hậu cung hỗ trợ.
Mọi việc đều theo đúng lời Bộc Dương nói với Đậu Hồi. Sau khi thẩm tra, người cần xử lý thì xử lý, chưa có manh mối thì tiếp tục tra, tìm hiểu căn nguyên. Còn những người vô tội đều thả ra, làm việc của mình như cũ, cũng tiến hành bồi thường. Trong lúc thẩm vấn tìm được người tâm tính kiên nghị, nàng lập tức nâng lên làm tâm phúc.
Đám cung nhân cũng có vài người oán hận bị tai bay vạ gió, thấy bồi thường nhiều, oán hận cũng tiêu tan. Điện hạ chưa xử lý oan một người nào, cũng không người nào chạy thoát. Người trung thành với điện hạ đều có thưởng hậu hĩnh, còn phản bội... mấy ngày nước sôi lửa bỏng vừa qua đã khắc sâu trong lòng họ. Hơn nữa, thấy rõ kết quả thê thảm của bảy người kia, họ sẽ càng biết rõ giới hạn của mình ở đâu để khỏi rơi vào kết cục đó.
Qua chuyện này, muốn xếp người vào bên cạnh Bộc Dương đã không còn khả năng.
Hoàng đế thấy nàng không có chăm chăm bắt lấy người chủ mưu phía sau, cũng rất vui mừng, tin rằng Hoành Nhi hiểu rõ đạo lý. Việc này một khi bị vạch trần, tổn thương là thể diện hoàng gia. Huống chi, xử trí Tấn Vương chính là để cho Triệu Vương một mình một cõi. Mà hai vị vương gia liên hệ cùng thế gia quá sâu, càng không thể tùy tiện xử trí.
Hoàng đế không thể không thận trọng. Huống chi như lời Diệp tiên sinh nói, Bộc Dương là nữ nhi của người, Tấn Vương cũng là nhi tử của người. Bộc Dương cuối cùng đã không có việc gì, nhưng nếu việc ám sát thân nhân, thủ túc truyền ra ngoài, thanh danh Tấn Vương cũng bị hủy hoại triệt để.
Vì Bộc Dương đưa thư cho Tấn Vương, Hoàng đế cho rằng vì nàng không biết chân tướng sự việc, chỉ là mơ hồ đoán được là những vị huynh đệ của nàng mới không tiếp tục tra xét. Nàng không biết chân tướng, cũng không cố chấp tra ra, thật sự hiểu chuyện. So với Tấn Vương, hắn càng đáng giận hơn.
Nhưng Hoàng đế không biết, Bộc Dương không cố chấp tra xét đến cùng không phải là do biết rõ đạo lý, mà là như Vệ Tú nói, Tấn Vương đáng ghét, Triệu Vương cũng là cái gai trong mắt, mất một người thì người kia lại càng có thể càng lúc càng lớn mạnh. Hơn hết là nàng không thể để Hoàng đế cảm thấy không thích.
Biết rõ làm như thế nào là có lợi nhất với bản thân mình nhưng Bộc Dương lại không có chút nào vui vẻ được.
Triệu, Tấn hai vị vương gia, kiếp trước không có duyên với ngôi vị hoàng đế. Nhưng kiếp này ra sao còn chưa biết, sự trở lại của nàng khiến cho nhiều việc đã không còn như kiếp trước.
Nghĩ đến phụ hoàng hỏi nàng về người kia, Bộc Dương có cảm giác chắc chắn, việc chiêu nạp Vệ Tú làm mưu sĩ cho mình không thể kéo dài. Qua mấy ngày nữa, vết thương khỏi hẳn, nàng nên đi Mang Sơn lập tức.
- -------------
Tác giả có lời muốn nói:
Công chúa: Tiên sinh, mấy ngày không gặp có nhớ ta không?
Ẩn sĩ: Không nhớ.
Công chúa: Ta nhớ tiên sinh.
Ẩn sĩ: Ngươi ở trong cung không phải rất thoải mái, rất uy phong sao?
Công chúa: (︶︿︶) Nhưng vẫn nhớ ngươi.
- -------------