Ngày ta cập kê, tuyết rơi dày đặc, hắn nói muốn từ hôn.
Ta đã chờ đợi hắn rất lâu. Người người đều nói Tạ tiểu tướng quân ch.ết trên chiến trường, Khương gia chúng ta có gạt bỏ mối hôn sự này cũng không tính là bạc tình bội nghĩa. Từ trước đến nay ta luôn là cô nương ngoan hiền nhất Khương gia, nhưng lại ương bướng vì chuyện này hết lần này tới lần khác, ta dịu dàng nói, Tạ tiểu tướng quân chưa ch.ết. Ta nói ta không tin.
Ta nhớ rõ ràng trước khi xuất chinh, Tạ Yến Qua khí thế hừng hực ngồi trên hắc mã, tà áo dài nhẹ nhàng bay bay, mặt trời hòa tan trong mắt hắn. Hắn nói, tiểu cô nương Khương gia, ngươi hãy chờ ta, ta sẽ khải hoàn trước khi ngươi cập kê, mang đến cho ngươi lễ vật quý giá nhất trên đời này.
Lúc đó ta quan trọng lễ tiết, khuôn mặt cách màn che xấu hổ đỏ bừng, rốt cuộc là một lúc lâu cũng không lên tiếng. Cập kê, là sau khi cô nương cập kê sẽ ở nhà chờ gả đi. Bây giờ ta hối hận biết bao nhiêu, tại sao lúc đó không dũng cảm đáp ứng hắn một tiếng? Tại sao ngay cả một chữ “Được” cũng không nói ra.