Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Xuân Nhật Du - Xuân Khê Địch Hiểu

Chương 42




Lưu ý: từ chương này chưa beta, sẽ lủng củng, cân nhắc trước khi đọc

Mấy ngày sau, Kỷ Vân Đồng tiếp tục đi thăm các nhà sưu tập sách ở Tô Châu.

Những người này không phải ai cũng dễ nói chuyện như lão Hà, có người trực tiếp đóng sầm cửa vào mặt Kỷ Vân Đồng, có người lại có những thói quen kỳ quặc.

Cố Nguyên Phụng ngoan ngoãn một cách lạ lùng, sau khi vào thư viện còn chủ động giúp Kỷ Vân Đồng tìm sách có nội dung hoặc thiết kế bìa thú vị. Hắn thấy Kỷ Vân Đồng dùng bút chì vẽ phác thảo những kiểu dáng đẹp mắt và một vài tên người vào sổ tay nhỏ, hắn cũng làm theo.

Bận rộn như vậy Cố Nguyên Phụng cũng cảm thấy có chút thú vị, lại nói với Kỷ Vân Đồng: "Ta cũng muốn in một số sách tranh, nhạc phổ này nọ, có thể in ở xưởng in của nàng không?"

Kỷ Vân Đồng quay đầu nhìn hắn một cái, không biết tại sao hắn đột nhiên lại có ý nghĩ như vậy.

Cố Nguyên Phụng nói: "Ta có tiền mà, dùng tiền tiêu tháng của ta để in, dù sao ta cũng chẳng cần dùng vào việc gì cả."

Nếu như không ra ngoài “tụ họp tao nhã” với những người khác thì hắn cũng rất dễ nuôi, ngày ba bữa đều ăn ở nhà, cùng lắm là mua một ít vật liệu vẽ tranh.

Nhưng những vật liệu này thường là do Hoàng Đế cữu cữu đưa đồ tốt tới, hắn chỉ cần mua một ít màu từ các tàu biển vận chuyển từ nước ngoài về là được.

Nếu thật sự cần mua những thứ này, Kỷ Vân Đồng chắc chắn không đến mức không duyệt chi tiền cho hắn.

Nói chung, hắn có tiền, in vài cuốn sách hoàn toàn không thành vấn đề.

Kỷ Vân Đồng cũng không từ chối yêu cầu của Cố Nguyên Phụng, có chút việc để hắn làm cũng tốt, dù sao cũng tốt hơn là thường xuyên ra ngoài để người ta lợi dụng.

Cả hai người đều là người mới trong ngành này, tập hợp lại cùng nhau có thể suy nghĩ ra một đống vấn đề đủ loại để hỏi người chuyên nghiệp. Nhất là khi cả hai đều là người không cần mặt mũi, người khác cười bọn họ hỏi những điều quá ngây thơ, bọn họ cũng sẽ không giận mà cứ nhất quyết bắt người ta cho câu trả lời.

Có lẽ lần sau đến, người ta cũng không muốn cho bọn họ vào nhà nữa!

Đảo mắt đã sắp đến ngày thọ thần của Liễu lão thái gia, Kỷ Vân Đồng đi theo vợ chồng Kiến Dương Trưởng Công Chúa đến Liễu gia chúc thọ.

Cả nhà Công Chúa đích thân đến, cho dù trong nhà Liễu lão thái gia từng có hai vị tể tướng cũng phải mở rộng cửa lớn tiếp đón, thái độ của mọi người trong nhà cũng vô cùng cung kính.

Vào phủ, các tiểu bối chơi đùa ở một chỗ. Kỷ Vân Đồng đi đến bên các nữ quyến, rất nhanh đã tụ họp với Hứa Thục Nhàn, được Hứa Thục Nhàn giới thiệu với các cô nương khác.

Khi hai người có cơ hội trò chuyện, Kỷ Vân Đồng mới nói với Hứa Thục Nhàn về chuyện của Hà Tinh. Đến lúc đó nàng chắc chắn sẽ giới thiệu Hứa Thục Nhàn làm quen với Hà Tinh, nên giới thiệu với Hứa Thục Nhàn vài câu, để hai người gặp nhau không còn bỡ ngỡ.

Hứa Thục Nhàn không ngờ Kỷ Vân Đồng đi một chuyến đến Tô Châu, lại mang về một người bằng hữu để cùng nàng lập kế hoạch cho hiệu sách. Nàng kiềm chế cảm giác ganh tỵ trong lòng, cười nói: "Người mà ngươi cảm thấy tốt, vậy chắc chắn là rất tốt, ta cũng muốn sớm gặp nàng ấy."

Kỷ Vân Đồng thấy nàng cũng vui vẻ kết giao với Hà Tinh thì cũng yên tâm.

Những người có mặt đều là nữ quyến trong Liễu gia hoặc những gia đình thân thiết với Liễu gia, các cô gái phần lớn đều là người có học thức hiểu lễ nghĩa, Kỷ Vân Đồng nghĩ rằng bọn họ có lẽ đều rất thích đọc sách, cho nên phân phát danh thiếp hiệu sách của mình một lượt, mời bọn họ sau này nếu như có dịp đến Kim Lăng thì ghé Cảnh Viên dạo chơi.

Nếu như có câu chuyện nào muốn chia sẻ, cũng có thể chép ra một bản nhờ người gửi đến chỗ thu nhận bản thảo, cho dù không cần đến chút tiền nhuận bút này nhưng biết đâu qua việc xuất bản câu chuyện có thể tìm được người có cùng sở thích.

Nghe Kỷ Vân Đồng nói qua như vậy, không ít người đã có chút động lòng.

Kỷ Vân Đồng còn nói cho bọn họ biết về kế hoạch của mình, không chỉ những thoại bản dài có thể in thành sách riêng, mà cả những câu chuyện ngắn từ một nghìn chữ đến trăm chữ cũng có thể biên thành tập xuất bản hàng quý.

Thời cổ đã có người sao chép lại chuyện tiếu lâm, trong đó đều là những giai thoại khiến người ta ôm bụng cười. Phần lớn những người có mặt ở đây đều xuất thân từ thư hương môn đệ, chắc hẳn không thiếu các điển cố, giai thoại, cũng có thể viết lại bằng lời của mình để chia sẻ, sau này mỗi quý bọn họ được đọc một lần cũng coi như được mở rộng tầm mắt.

Nếu như bản thảo của bọn họ được chọn, chắc chắn sẽ được trả nhuận bút, cho dù là thoại bản ngắn hay dài đều sẽ được tặng một bản mẫu!

Kỷ Vân Đồng còn nói địa chỉ chỗ ở của mình tại Tô Châu cho bọn họ biết, nói nếu như bọn họ về nhà viết ngay, trong vài ngày tới có thể gửi bản thảo trực tiếp cho nàng. Nếu trên đường nàng đi cùng Kiến Dương Trưởng Công Chúa xét duyệt bản thảo xong, không chừng tháng sau bản mẫu và nhuận bút sẽ được gửi đến nhà bọn họ!

Nếu ngại không muốn dùng tên thật, có thể lấy bút danh thay thế, chỉ cần để lại địa chỉ để nhận bản mẫu là được.

Phải nói rằng, khả năng thuyết phục người khác của Kỷ Vân Đồng đúng là rất mạnh mẽ. Đợi đến khi tiệc mừng thọ của Liễu lão thái gia bắt đầu, trong lòng không ít cô gái đã nghĩ đến "khi về nhà mình sẽ viết gì".

Kỷ Vân Đồng trở về ngồi bên cạnh Kiến Dương Trưởng Công Chúa.

Cố Nguyên Phụng đã sớm không còn kiên nhẫn đứng đợi ở bên cạnh, thấy Kỷ Vân Đồng trở về hắn lập tức tiến lại gần hỏi: "Vừa rồi nàng đi làm gì vậy? Sao lâu như thế mới quay lại?"

Kỷ Vân Đồng đương nhiên sẽ không nói vừa rồi mình đã trắng trợn biến cuộc gặp mặt lần đầu trở thành một buổi phát triển tiềm năng cho tác giả và độc giả của hiệu sách, nàng chỉ mỉm cười nói: “Vì trò chuyện với mấy người Vân Nương rất hợp ý, nên ta mới qua trễ một chút.”

Mấy ngày nay, hai người không còn cãi nhau nữa, lại còn có thể làm việc cùng nhau, quan hệ dần dần trở nên hòa thuận giống như trước kia.

Nghe nói nàng lại vừa gặp gỡ với tiểu thư Hứa gia, trong lòng Cố Nguyên Phụng cảm thấy có chút ghen tị, luôn cảm thấy tiểu thư Hứa gia này không biết từ đâu xuất hiện đột ngột như vậy.

Trước đây, bọn họ vốn chẳng quen biết nhau, vậy mà nhân lúc Kỷ Vân Đồng cãi nhau với hắn, vị tiểu thư này lại chen chân vào, không hiểu sao Kỷ Vân Đồng còn càng ngày càng thân thiết với nàng ấy.

Trong lòng Cố Nguyên Phụng chỉ có một suy nghĩ.

Thừa cơ mà nhảy vào!

Bọn họ ai nấy đều là thừa cơ mà nhảy vào.

Kỷ Vân Đồng không biết Cố Nguyên Phụng lại đang âm thầm buồn bực, nàng chú ý thấy Liễu lão thái gia đã xuất hiện, bên cạnh còn có hai thiếu niên lang, một người là tôn nhi yêu quý của ông ấy, Liễu Nhị Lang, người còn lại là... Liễu Văn An.

Sau khi buổi tiệc bắt đầu, mọi người lần lượt chúc thọ Liễu lão thái gia, có người tò mò hỏi Liễu Văn An là ai, bởi vì khuôn mặt có vẻ xa lạ, Liễu lão thái gia lại giới thiệu cho bọn họ đây là tôn nhi của một biểu đệ trong tộc, trước đây sống ở Kim Lăng, bây giờ thiếu niên mất đi chỗ dựa, mẹ lại tái giá, một mình lẻ loi hiu quạnh.

Liễu lão thái gia còn cho biết mình đã kiểm tra tài học của đứa trẻ này, tài năng còn vượt trội hơn cả người tộc đệ của ông ấy năm xưa, ông ấy quyết định trong hai năm tới sẽ để Liễu Văn An ở bên cạnh để tự mình dạy dỗ.

Mọi người đều nhớ lại rằng Liễu gia đã từng có một người tài năng xuất chúng nhưng lại không có may mắn đường thi cử, ai nấy đều bắt đầu khen ngợi Liễu lão thái gia đã phát hiện được một mầm non tốt.

Kỷ Vân Đồng nghe vậy cũng cảm thấy vui mừng cho Liễu Văn An.

Mặc dù Liễu lão thái gia không có chức quan nào nhưng ông ấy có một người nhi tử hiện đang làm Tể Tướng, Liễu Văn An được Liễu lão thái gia tán thưởng đồng nghĩa với việc tương lai hắn ta bước chân vào quan trường sẽ được vị Liễu Tể Tướng này giúp đỡ.

Người ta thường nói, có người làm quan trong triều thì mọi chuyện đều sẽ dễ dàng hơn, điều này quả thật không phải lời nói suông. Bằng chứng là sau mỗi kỳ thi khoa cử, khi biên soạn “Ghi chép về Tiến Sĩ”, người ta luôn ghi chép gia thế và quê quán lên trước, không phải là để người khác xem xét vị này sinh ra trong gia đình như thế nào sau đó mới quyết định thái độ ứng xử sao?

Có lẽ kiểu tập tục chốn quan trường này không phải là chuyện tốt nhưng một khi đã bước chân vào thì không thể tránh khỏi phải tuân theo các quy tắc đã định sẵn. Đôi khi có thể xuất hiện một hai biến số hoặc bất ngờ nhưng sợ rằng cũng chỉ là những quân cờ được người khác lựa chọn mà thôi.

Trừ khi ngươi trở thành người cầm quân cờ.

Nhưng thiên hạ có mấy ai có thể là người cầm quân cờ?

Cho dù có bản lĩnh thông thiên, sau khi nhập cuộc vẫn phải ngoan ngoãn làm quân cờ trước.

Đây là suy nghĩ mà Kỷ Vân Đồng rút ra khi đọc các tờ công báo. Trước đây, nàng đã từng thảo luận về vấn đề này với Liễu Văn An khi ngồi nói chuyện phiếm bên dưới rừng trúc.

Lúc đó, Kỷ Vân Đồng còn từng cảm khái với Liễu Văn An: “Mặc dù quân cờ đáng thương nhưng có rất nhiều người còn chẳng có cơ hội trở thành quân cờ trong ván cờ."

Câu này ám chỉ những người đọc sách không thi đỗ đạt công danh, còn có những cô nương ngay đến cơ hội ghi tên ứng thí cũng không có.

Thực ra tiền triều từng có tiền lệ cho phép nữ giới tham gia kỳ thi Đồng tử khoa. Một cô nương từng khẳng định rằng không có quy định cấm nữ giới tham gia khoa cử, kiên quyết đòi tham gia thi, thậm chí nàng ấy đã vượt qua kỳ thi Đồng tử khoa.

Đồng tử khoa là kỳ thi dành cho các thiếu niên thiên tài, chỉ cần những đứa trẻ dưới mười lăm tuổi đi thi thể hiện xuất sắc là có thể được phong chức quan. Chỉ tiếc rằng sau khi triều đình biết chuyện này, không mặn không nhạt chỉ phong cho cô nương ấy một tước vị trong hàng ngũ mệnh phụ phu nhân rồi lấp liếm cho qua chuyện này.

Đến thời đại này, những người lập ra chế độ khoa cử của tân triều đã nghĩ đến lỗ hổng này, lập tức sửa đổi luật, quy định rõ ràng nữ giới không được phép tham gia thi cử.

Sau khi Hoàng Đế khai quốc nhìn thấy sự thay đổi này thì long nhan cực kỳ vui mừng, ông ta cho rằng một số nữ tử “trang điểm lòe loẹt, ăn mặc kỳ quái gặp mặt các quan lại triều đình, đến đâu cũng bị đám đông vây quanh khiến người ta kinh hãi”, thực sự chẳng ra dáng nữ tử chút nào.

Nữ tử của tân triều bọn họ phải hiền lương thục đức, không học theo lối sống suy đồi của triều đại đã diệt vong trước kia!

Vậy nên Kỷ Vân Đồng mới nói, rất nhiều người thậm chí còn không có tư cách làm quân cờ.

Ngay từ khi bắt đầu con đường đã bị chặn đứng.

Kỷ Vân Đồng suy nghĩ, mặc dù trước mắt mình không có đường đi nhưng nếu Liễu Văn An có thể có một tương lai tốt đẹp, nàng cũng vui mừng cho hắn. Nếu như hắn có thể đi đến đỉnh cao, ngắm nhìn cảnh quan nơi đó rồi một ngày nào đó khi hai người tái ngộ dưới rừng trúc, hắn sẽ kể lại cho nàng nghe, có lẽ đó cũng là một câu chuyện tuyệt đẹp.

Buổi tiệc đã qua được một nửa, mùi rượu bắt đầu làm người ta hơi choáng váng.

Kỷ Vân Đồng nói với Kiến Dương Trưởng Công Chúa một tiếng rồi đứng dậy ra ngoài hít thở không khí.

Bên ngoài trăng sáng đã lên cao giữa trời.

Kỷ Vân Đồng ngẩng đầu ngắm trăng một lúc, lại nghe thấy sau lưng vang lên tiếng bước chân.

Tiếng bước chân dừng lại cách nàng không xa.

Kỷ Vân Đồng quay đầu lại, nhìn thấy Liễu Văn An, khuôn mặt hắn đã ửng đỏ vì rượu.

Đôi mắt hắn vẫn rất rõ ràng, không hề say.

“Sao ngươi lại ra đây?” Kỷ Vân Đồng hỏi hắn.

Liễu Văn An nhìn bóng hoa khẽ lay động dưới chân bọn họ, một lúc lâu sau mới khẽ nói: “Ta sẽ thử đi thi một lần, không chắc sẽ thành công nhưng ta sẽ dùng cả đời để...”

Kỷ Vân Đồng nhất thời không hiểu hắn đang nói gì, đang định ngẩng đầu nhìn thì trước mặt đã xuất hiện một bóng người.

Là Cố Nguyên Phụng bất ngờ nhảy ra chen vào giữa hai người bọn họ.

Cố Nguyên Phụng nắm lấy tay Kỷ Vân Đồng, kéo nàng cách xa khỏi Liễu Văn An một đoạn.

Đừng tưởng hắn không nghe thấy, tên này nói cái gì mà “dùng cả đời”!

Nam nhân nói “cả đời” với nữ nhân thì có thể là muốn nói gì chứ?

Cố Nguyên Phụng cảnh giác nhìn Liễu Văn An, cảnh cáo: “Ngươi đừng nghĩ đến chuyện gì mà cả đời hay hai đời, chúng ta sắp thành hôn rồi!”

Liễu Văn An nuốt lại ngàn vạn lời muốn nói trở vào trong, hắn biết rằng hiện giờ mình còn chưa thi đỗ công danh, có nói gì cũng chỉ là chuyện viển vông.

Kỷ Vân Đồng thì không mấy vui vẻ: “Ai nói chúng ta sắp thành hôn?”

Cố Nguyên Phụng đáp: “Nàng sắp đến tuổi cập kê, không phải chúng ta đợi đến lúc đó là sẽ thành hôn sao?”

Kỷ Vân Đồng nói: “Ta chưa từng đồng ý với ngươi, ngươi cũng chưa từng hỏi ta. Chẳng lẽ khi nào chúng ta thành hôn là do ngươi quyết định, không cần quan tâm đến ý kiến của ta sao?”

Cố Nguyên Phụng nghẹn lời, có chút bực mình vì nàng không nể mặt mình chút nào ngay trước mặt Liễu Văn An, định cãi nhau với nàng vài câu nhưng lại nhớ ra còn có Ứng Tu Tề đang rình rập nên chỉ đành nuốt giận vào lòng. Hắn dỗ dành: “Đương nhiên là nghe theo nàng rồi, nàng nói khi nào thành hôn thì khi đó chúng ta sẽ thành hôn. Chúng ta vào trong thôi, nếu không mẹ sẽ lo lắng.”

Kỷ Vân Đồng chào tạm biệt Liễu Văn An, chân thành chúc hắn sớm ngày tên đề bảng vàng.

Liễu Văn An đáp: “Đa tạ.”

Đợi hai người Kỷ Vân Đồng và Cố Nguyên Phụng đi xa, Liễu Văn An chậm rãi bước đến chỗ Kỷ Vân Đồng vừa đứng, ngẩng đầu nhìn lên mặt trăng mà nàng vừa ngắm.

Hắn sẽ cố gắng hết sức mình để nàng cũng có cơ hội bước vào cuộc.

Dù phải mất cả đời hắn cũng không hối tiếc.

Hắn muốn nàng cũng có cơ hội... trở thành người cầm quân cờ.

Nàng nên là ánh trăng trên bầu trời chứ không phải là bông hoa trong tay người khác.