Xuân Ngốc

Chương 31




Lúc này, Trương Nghiêu và Từ Tái Xuân cầm sắc hòa minh[1], hai người tay nắm tay thảo luận tối nay ăn gì.

[1] Cầm sắc hòa minh: nam nữ xứng đôi vừa lứa, hòa hợp với nhau.

Trương Kiêu ở sau lưng khó tránh khỏi có chút giận dữ, nhìn bộ dạng của Trương Nghiêu, rõ ràng là đã cướp người phụ nữ của hắn. Véo thịt mỡ ngay bụng, Trương Kiêu rầu rĩ.

Được rồi, quên nói nữa, hơn nửa năm ở nước ngoài, ngoại trừ trái tim thay đổi nhanh chóng, thể trọng của Trương Kiêu cũng vậy.

Cũng đúng thôi, một tên béo, làm sao không biết xấu hổ cười nhạo một người béo khác chứ.

Nhất là, người béo kia từng thương thầm bạn.

Trương Kiêu vác toàn thân đầy mồ hôi về nhà, hắn tuyệt đối không ngờ, Trương Nghiêu đã khác xa còn tốt hơn hắn nữa.

“Mẹ, mẹ nói gì? Nhà họ Từ cho nó một tiệm sửa xe?”

Bà Trương gắp một cái đùi gà cho Trương Kiêu, lại bị Trương Kiêu ghét bỏ đẩy ra, “Mẹ, con đang giảm cân đấy.”

Bà Trương thở dài, “Con giảm cân cái gì, con mẹ đẹp trai thế, còn phải giảm cân sao?”

Không thể không nói, lời này rất êm tai, nhưng… Trương Kiêu véo thịt mỡ trên eo, kiên quyết đẩy đùi gà bà Trương đưa tới.

“Mẹ, mẹ nói nhà họ Từ đó, cho thằng cặn bã Trương Nghiêu kia một tiệm sửa xe hả?”

Bà Trương cũng buồn rầu, “Không phải sao. Cũng chẳng biết cái thằng đó rốt cuộc cho Từ lão hổ ăn gì, Từ lão hổ tốt với nó, nghe nói còn muốn giao hết chuyện làm ăn của nhà họ Từ cho nó…”

Nói đến đây, bà Trương cũng thoáng không vui. Sớm biết vậy, đã dâng con trai mình lên. Thằng Trương Nghiêu ấy từ nhỏ đã có dáng vẻ kia, thích làm tu hú chiếm tổ[2].

[2] Tu hú là loài chim chuyên đẻ nhờ các tổ chim khác như khách, chim chích,..v.v. tu hú con khỏe, dữ, có thể hất con chim con trong tổ ra để giành phần ăn từ chim bố mẹ.

Bà Trương tan nát lòng, đáng nhẽ cảm thấy con trai mình không cưới Từ Tái Xuân là hết sức thua thiệt, song nghĩ lại, bà ta thấy có mấy phần may mắn.

Dù gì lần trước, dáng vẻ tai to mặt lớn của Từ Tái Xuân xông tới trước mặt bà ta rõ mồn một, bà ta thực sự sợ. Có người vợ như vậy, cô ta có thể leo lên đầu bà ta làm mưa làm gió đấy.

Trong lòng bà Trương vừa bi thương, vừa vui sướng.

Cuối cùng, vui sướng nhiều hơn một chút. Dù gì, con trai bà ta trông đẹp trai thế, với vẻ bề ngoài điển trai của con trai bà ta, còn sợ không tìm được cô gái giàu có xinh đẹp sao?

Bà Trương càng nhìn Trương Kiêu càng cảm thấy tự hào, sau đó gắp một cái đùi gà cho Trương Kiêu.

Trương Kiêu: “Mẹ! Con đã nói không ăn rồi mà!”

Bên này Từ Tái Xuân và Trương Nghiêu cũng không biết bên nhà họ Trương có ít lời đối thoại như thế, lúc hai người họ nắm tay nhau về nhà, trời đã tối rồi.

Sau khi hai người vào cửa, Từ lão hổ đang ngồi ở sopha vờ đọc báo.

Nói ông làm bộ làm tịch, Trương Nghiêu có oan uổng ông đâu. Ai đọc báo mà cầm ngược chứ, đến cả Từ Tái Xuân vô tâm, cũng không phát hiện được chút nào, trái lại còn đem đồ về cho Từ lão hổ và dì Thái.

Bất kể thế nào, Từ Tái Xuân rất có hiếu, hai vị đại nhân đều rất vui vẻ.

Đặc biệt là dì Thái, kéo tay Từ Tái Xuân lại muốn nói, có điều lần này Trương Nghiêu thông minh, đi trước miệng dì Thái một bước gọi Từ Tái Xuân lại.

“Từ Tái Xuân, gấu của em… anh thấy nó rơi xuống đất kìa…”

Từ Tái Xuân thương con Đại hùng kia cỡ nào, Trương Nghiêu vừa nhắc nhở vậy, cô chẳng thèm quan tâm gì nữa, chạy một mạch lên lầu.

Trương Nghiêu rất đắc ý nhường đường, sau đó chống lại nét mặt hiểu rõ của dì Thái, nở nụ cười âm u.

Khà khà, ai nói anh không phải nam chính phúc hắc hả.

Dì Thái và Từ lão hổ rõ ràng đã xảy ra chuyện gì đó, nhìn bộ dạng xấu hổ của Từ lão hổ kìa, Trương Nghiêu dường như đã hiểu.

Bất quá dáng vẻ lạnh như băng của dì Thái giống như chẳng có gì phát sinh cả. Trương Nghiêu cũng bó tay, bạn nói xem mặc dù Từ lão hổ không có dáng vẻ đáng yêu như Từ Tái Xuân, nhưng cũng coi như phú ông có tiền, Trương Nghiêu đã gặp không ít phú ông, ai chẳng có một cô gái nhỏ xinh đẹp, hay trai bao bên người, duy chỉ có Từ lão hổ này lại thích dạng phụ nữ trung niên vẫn còn thướt tha như dì Thái đây.

Trương Nghiêu vuốt cằm, có chút nhiều chuyện, lẽ nào do dì Thái có chỗ hơn người…

Khụ khụ… Sao có cảm giác hơi hèn mọn nhỉ.

Hình như dì Thái không cảm nhận được suy nghĩ hèn mọn của Trương Nghiêu, ăn xong đồ Từ Tái Xuân mang về, vào thẳng nhà bếp dọn dẹp.

Trông thấy Trương Nghiêu, dì Thái xoay đầu sang chỗ khác, “Nhà bếp có hoa quả Vượng Vượng thích ăn đó, cậu bưng lên cho nó đi.”

Trương Nghiêu không nghi ngờ bà, theo dì Thái vào nhà bếp. Đợi đến lúc vào nhà bếp không trông thấy hoa quả nên thấy, Trương Nghiêu biết mình bị lừa.

“Dì Thái, dì tìm tôi có chuyện sao?”

Dì Thái quen cửa quen nẻo bóc vỏ kiwi, nghe Trương Nghiêu nói thế, đầu cũng không ngẩng lên, mở miệng nói một câu, “Nghe nói kỹ thuật của cậu không tốt?”

Phụt ——

Mặt Trương Nghiêu đỏ như mông khỉ, đáng nhẽ anh còn muốn uống nước, lúc này không biết làm gì, đâu còn nhớ phải uống nước chứ.

Chờ chút… Đây không phải trọng điểm, trọng điểm chính là tại sao loại chuyện này phải nói với dì Thái. Đây chẳng phải là chuyện thú vị nơi khuê phòng giữa anh và Từ Tái Xuân sao?

“Cậu xác định là chuyện thú vị hả?”

Hình như biết trong lòng Trương Nghiêu nghĩ gì, dì Thái lạnh lùng cắt ngang, ngoài cười nhưng trong không cười, “Không phải tôi đã nói cậu rồi à, cậu già đầu rồi, Vượng Vượng thì nhỏ tuổi, lẽ nào cậu cũng nhỏ luôn hả? Vợ là của cậu, không biết yêu thương, coi chừng người ta không thèm cậu…”

“Tôi… tôi… tôi đâu có.”

Vất vả lắm Trương Nghiêu mới thốt được mấy chữ này.

Anh thực sự bị oan mà, đâu phải kỹ thuật của anh không tốt đâu, rõ ràng anh giỏi lắm bộ!

“Cậu cảm thấy tôi oan uổng cậu?”

Trương Nghiêu không trả lời, không sai! Quả thực anh cảm thấy hơi oan uổng.

Dì Thái bóc xong quả kiwi, đặt lên đĩa.

“Trên người Vượng Vượng có vết thương, tôi thấy cả rồi.” Dì Thái nhàn nhạt nói một câu, mặt Trương Nghiêu càng đỏ hơn. Anh căm thù da mặt anh mỏng, đỏ mặt làm gì! Rốt cuộc đỏ mặt làm cái gì chứ!

“Tôi nói chuyện khá thẳng thắn, chắc cũng khó nghe. Nhưng tôi nói nghiêm túc, cậu và Vượng Vượng còn trẻ, nếu đã là vợ cậu, thì phải yêu thương một chút…”

Đầu Trương Nghiêu càng cúi càng thấp, một lúc sau mới lên tiếng, “Tôi biết rồi.”

“Ừm.”

Nghe được đáp án hài lòng, cuối cùng dì Thái gật đầu, “Hoa quả đã làm xong, bưng lên cho Vượng Vượng ăn đi. Chú ý bảo nó ăn ít thôi, hôm nay chắc chắn nó ăn ở ngoài nhiều lắm…”

Nói xong, hình như dì Thái nghĩ tới điều gì đó, “Thôi, tối nay tôi vẫn nên ngủ chung với Vượng Vượng…”

Trong lòng Trương Nghiêu rơi nước mắt chua xót, anh gần như lấy cơ ngực ra đảm bảo, mẹ ơi, không phải mẹ ruột anh, nhưng hơn hẳn cả mẹ ruột anh đấy, lẽ nào trong lòng bà, anh không bằng cầm thú tới thế à?

Hơn nữa, chẳng phải anh đã đồng ý với Từ Tái Xuân sao? Tối nay nghỉ ngơi?

Huhuhu… Trương Nghiêu thật muốn ôm đầu khóc rống.

Không đúng, là ôm bộ ngực to của Từ Tái Xuân, khóc huhuhu.

Trương Nghiêu ủ rũ cúi đầu về phòng, Từ Tái Xuân đang ôm Đại hùng kiểm tra, thấy anh tới, cô phàn nàn liên tục.

“Anh, ai kéo rách tai ông Gấu rồi.”

Trương Nghiêu đỏ mặt, ho khan một tiếng mới lên tiếng, “Ăn kiwi không?”

Từ Tái Xuân lắc đầu, “Tí nữa ăn.”

Cô từ chối Trương Nghiêu, từ chối đồ ăn trên tay Trương Nghiêu. Điều này khiến Trương Nghiêu cảm thấy cực kỳ kinh khủng, “Em có chỗ nào khó chịu sao?”

Trương Nghiêu tới gần, nhưng Từ Tái Xuân đã đi trước một bước ra ngoài.

“Em đi đâu thế?”

“Em xuống lầu một chuyến.”

Chả lẽ tối nay anh lại phải ôm gối chiếc khó ngủ ư? Trong lòng Trương Nghiêu càng thêm chua xót.

Song, may là, Từ Tái Xuân đã về.

Cô cầm túi may vá, quan sát ông gấu, sau đó lắc lắc tai nó, điều chỉnh phương hướng chính xác, chuẩn bị khâu vá.

Thấy Từ Tái Xuân quan tâm con gấu kia vậy, trong lòng Trương Nghiêu cảm thấy khó chịu. Sớm biết thế, nên chà đạp con gấu ngu ngốc này hung ác hơn.

“Haha, Từ Tái Xuân, em thích con gấu này lắm hả…”

Từ Tái Xuân cũng không xoay đầu, mà gật đầu ngay.

Trương Nghiêu rớt nước mắt, lẽ nào con gấu này sẽ trở thành Khoai Tây thứ hai? Không! Không thể được…

“Từ Tái Xuân, con gấu này hỏng rồi, lần sau mua một… con khác…”

“Không cần.”

Từ Tái Xuân từ chối, động tác tay cũng không dừng lại, “Anh, không cần đâu, con này cũng rất tốt mà.”

Trái tim Trương Nghiêu… chìm xuống đáy cốc.

Anh biết, anh lại tự kỷ rồi.

Mẹ nó! Lúc yêu đương, không chỉ phải ghen với bồ cũ, giờ ngay cả một con gấu cũng không buông tha.

Anh thực sự không bằng cầm thú mà.

Trương Nghiêu vẽ mấy vòng tròn vẫn chưa nguôi giận, tốt nhất hung hăng ăn hết đĩa kiwi đi, trong lòng cuối cùng cũng thoải mái một chút.

“Từ Tái Xuân, em làm gì thích con gấu này thế?”

Từ Tái Xuân gảy gảy lỗ tai ông gấu, phục hồi tốt đẹp, cho nên cô mới xoay đầu, nghiêm túc trả lời câu hỏi của Trương Nghiêu.

“Vì, đây là quà anh tặng.”

Trương Nghiêu đã nghĩ tới rất nhiều đáp án, bởi Từ Tái Xuân có tính cách trẻ con, nên thích búp bê là chuyện thường tình. Song anh chỉ duy nhất không ngờ lại nhận được đáp án này.

Bên tai, Từ Tái Xuân ôm gấu, cười rất đẹp.

“Anh nè, lần đầu tiên anh tặng em kẹo bông gòn, em đâu nỡ ăn hết. Nhưng ba nói không ăn hết sẽ hư, nên em mới ăn. Ông gấu, là búp bê đầu tiên anh tặng em, em rất thích, anh không có thời gian em sẽ nói chuyện với nó, nó rất tốt, rất dịu dàng với em, giống anh vậy, thậm chí… trên người nó còn có mùi của anh…”

Trương Nghiêu im lặng, thực ra anh rất khó mở miệng.

Anh biết mình có tình cảm với Từ Tái Xuân, anh thích cô ngốc, vì cô là đồ ngốc của anh. Nhưng đến ngày hôm nay, anh mới hiểu.

Kỳ thực, từ đầu đến cuối, anh không xem đồ ngốc thành người vợ chân chính, thành một nửa kia cần phải tôn trọng.

Anh hi vọng cô cười, thích cô cười, nhưng chưa từng nghĩ tới, nụ cười của cô rốt cuộc làm thế nào có, vì cái gì có.

“Từ Tái Xuân, ngày thường anh rất ít khi ở bên em phải không?”

Rõ ràng đã từ chối việc kiếm tiền ở chỗ Cố Tây Dương, rõ ràng vừa tan tầm đã về nhà ngay.

Từ Tái Xuân lắc đầu, “Anh tốt lắm, nhưng… em rất nhớ anh, dì Thái nói, không thể làm phiền anh, nên…”

Nên mới gửi gắm nhiều tình cảm lên một con gấu như vậy.

Trương Nghiêu nhìn con gấu kia, nét mặt thoáng phức tạp.

Nó là thế thân của anh à, vậy có phải về sau anh nên đối xử tốt một chút với thế thân của mình không.

Ví dụ như, không kéo rách tai nó nữa?!