Xuân Mang Lưu Luyến

Chương 50: Giường thêu Phong Vũ (3)




Đưa Thẩm Thanh Lạc vào động Ôn Tuyền, Cầu Thế Trinh đem cửa động ngụy trang lại, nhìn lại một chút, cho dù là chính hắn, cũng chỉ có thể nhìn đám cây cối bên cạnh mới có thể tìm được đường vào động, lúc này mới cảm thấy yên tâm.

Cầu Thế Trinh nhanh chóng thu dọn chăn gối đệm đồ dùng cần thiết và thức ăn trong nhà gỗ mang đến động ôn tuyền cho Thanh Lạc, lại ném một cái của mình áo khoác đến trên giường, đem hoa dại cắm ở trong bình hoa gỗ mà Thẩm Thanh Lạc mới hái lấy ra bỏ vào trong ngực, thu dọn chén đũa chỉ để lại một bộ, còn lại mang đi. . . . . . Thu dọn xong tất cả, Cầu Thế Trinh rời khỏi nhà gỗ nhỏ, hắn không có trực tiếp xuống núi, mà là đi xuyên qua lưng núi, hắn muốn xuống núi ở đầu bên kia.

Cầu Thế Trinh rời đi không tới một khắc đồng hồ, hai người áo xám đi tới nhà gỗ nhỏ.

"Chắc chắn là nơi này rồi." Một người nói. Phòng nhỏ dọn dẹp rất sạch sẽ, hiển nhiên là có người ở.

Tên còn lại gật đầu một cái, nhìn lướt qua sau cau mày nói: "Nhưng nhìn đồ đặc trong nhà, hình như chỉ có một người ở đây?"

Người bên cạnh gật đầu một cái, nói: "Chẳng lẽ nữ nhân đó chỉ ở một mình

?"

"Chuyện này không thể suy đoán tùy tiện được, theo dõi bốn người kia đã làm trễ nãi ba ngày rưỡi rồi, nhiệm vụ chỉ còn dư lại mười hai canh giờ thôi, ngươi để tín hiệu, thỉnh cầu Các chủ phái người tới, phong tỏa các đường xuống núi, lục soát toàn bộ ngọn núi này."

Người tiếp viện của Lang hoàn các đến chân núi thì Cầu Thế Trinh đã rời khỏi núi Tê Phượng.

Tiếng pháo nổ dưới chân núi đúng là tín hiệu báo tin cho Cầu Thế Trinh, nhưng người báo tin không phải là Tần Minh Trí mà là Cầu Hải.

Tần Minh Trí cùng đám người Tạ Hoán bọn họ sau khi ra khỏi thành liền không có trở lại nữa.

Theo như ước hẹn trước, bọn họ sẽ rời khỏi Phượng thành theo bốn hướng khác nhau, tính thời gian cho chuẩn xác, sau đó rạng sáng ngày thứ tư sẽ trở lại, ngày thứ tư ngân hàng mở cửa buôn bán bình thường, mà Cầu Hải trong ba ngày qua đem hết toàn lực thi hành kế hoạch cuối cùng của Cầu Thế Trinh —— khiến Thẩm Hựu Đường chủ động từ hôn.

Vậy mà cho đến buổi trưa ngày thứ tư, bốn người bọn Tần Minh Trí vẫn chưa có người nào trở lại, Cầu Hải đối với nghiệp vụ của ngân hàng không có một chút hiểu biết, tất nhiên không dám làm chủ mở cửa làm nghiệp vụ.

Thời gian kéo dài cho tới trưa, người ngoài cửa ngân hàng càng ngày càng nhiều, có người sợ ngân hàng cuốn bạc chạy trốn, liền gây hỗn loạn bên ngoài ngân hàng, sau đó lại kinh động đến phủ nha, hạ lệnh cho Cầu phủ, ra lệnh cưỡng chế khánh phong phải mở cửa buôn bán trở lại.

" Chuyện từ hôn làm được đến đâu rồi?" Cầu Thế Trinh cau mày, hỏi thẳng vào chuyện quan trọng nhất.

"Theo như Gia phân phó làm xong, Thẩm Hựu Đường đã cùng Đàn Quân bày tỏ muốn cùng Tiêu gia từ hôn, nô tài cũng đã cho người theo dõi, Thẩm Hựu Đường hôm qua quả thật đã đến Tiêu gia, nhưng bị ngăn ở ngoài cửa lớn, Tiêu Nhữ Xương không muốn gặp hắn."

Không có thời gian kéo dài nữa, Cầu Thế Trinh im lặng suy nghĩ một lúc rồi nói: "Ngươi đến nói với Đàn Quân bảo hắn đến Thẩm gia, nói mình ngày phải về quê gấp. Đồng thời, ngươi đến Thẩm gia một chuyến, nói nếu Thẩm gia đem Thanh Lạc gả cho ta, ta nguyện dâng lên một triệu lượng bạc trắng, nếu không, ta muốn cùng. . . . . . Cùng thứ muội của Phi Viễn đính hôn."

Thẩm Tử Du mấy ngày nay cười không khép miệng, mình không được tính là nữ nhi Quốc Sắc Thiên Hương, lại có nhiều nam tử nhân tài xuất chúng gia sản kích xù thích như vậy.

Ba ngày trước, có một người trẻ tuổi tới cửa bái phỏng, người trẻ tuổi tự xưng là Thiếu gia Đàn Quân của hiệu buôn Bảo Đức quận Dĩnh Xuyên. Hiệu buôn Bảo Đức cũng kinh doanh lá trà, Thẩm Hựu Đường đã từng nghe danh, Đàn gia ở Dĩnh Xuyên là vọng tộc trăm năm, gia sản to lớn. Thẩm Hựu Đường bận rộn sai khiến Tiêu thị phân phó cho dưới bếp chuẩn bị sơn hào hải vị để tiếp đón khách quý.

Tiêu thị nghe thấy Đàn Quân có gia thế tốt lại là con trai trưởng, động lòng tư, len lén vừa nhìn, nhân tài lại càng không sai, lập tức chọn hắn làm phu quân của Tử Du.

Thẩm gia trước nghèo túng, hiện tại cũng coi như có thể sáng ngang với Liễu Gia, hôn phối của Thẩm Tử Du khiến Tiêu thị rất quan tâm, đồng thời, bán Thẩm Thanh Lạc nàng cũng rất thích ý, lại sợ Thẩm Hựu Đường ngày nào đó thiếu bạc, liền muốn bán Thẩm Tử Du, nàng muốn đem Thẩm Tử Du sớm gả đi ra ngoài một chút.

Tiêu thị cũng không sợ làm cho người ta nhạo báng chê bai không có gia quy, đây là cơ hội hiếm thấy, nên lúc yến tiệc cũng để cho Thẩm Tử Du đi ra.

Đàn Quân Sinh tuấn dật Xuất Trần, khí độ thanh nhã ôn hòa, Thẩm Tử Du vừa nhìn thấy, lập tức trái tim rung động, mà Đàn Quân đối với Thẩm Tử Du xinh đẹp động lòng người cũng vừa gặp đã thương, tại chỗ lấy xuống một vòng bội Dương Chi Bạch Ngọc bên hông đem tặng làm vật cầu hôn, nói Thẩm Hựu Đường nếu đồng ý, trở về lập tức nhờ phụ thân phái người tới tặng lễ cầu hôn.

Ngọc bội này là Thượng Phẩm khó được, giá trị liên thành, Đàn Quân tùy tiện tặng một món đồ trang sức đáng tiền như vậy, hiển nhiên thấy rõ gia tài giàu có tới cỡ nào, Thẩm Hựu Đường mừng đến nỗi đáp ứng ngay tại chỗ, hai người tại chỗ lền kêu Hiền Tế nhạc phụ.

Đã là con rể, buổi tối cũng không cần phải ngủ lại ở nhà trọ, Thẩm Hựu Đường giữ Đàn Quân ở lại trong phủ. Đàn quân thủ đoạn bất phàm, Thẩm Tử Du lại là thiếu nữ lần đầu tiên yêu, hai người ngày đầu tiên ngặp nhau buổi tối đã nói chuyện yêu đương, nói xong, lại cởi hết quần áo quấn quýt lấy nhau. . . . . .

Tiêu thị sáng sớm hôm sau biết được, tức giận vô cùng nhưng lại bất đắc dĩ, đành phải yêu cầu Đàn Quân phái người về Dĩnh Xuyên trước khiến phụ thân phái người tới chính thức cầu hôn cũng mau sớm chọn ngày thành thân. Đàn Quân bày tỏ trong lòng đã mang giai nhân, chỉ hận không thể lập tức cưới, đối với chuyện này không có hai lời.

Tiêu thị lúc này mới có cảm giác an tâm, ai ngờ Đàn Quân đi ra ngoài không tới nửa ngày liền quay lại.

Đàn Quân nói, Đàn gia cùng Tiêu gia vốn đã hôn ước từ trước, muội muội muốn ruột thịt của hắn sẽ gả cho Tiêu Nhữ Xương, hắn lần này vào kinh, chính là thay cha hôn cùng Tiêu Nhữ Xương bàn bạc hôn sự .

"Nhạc phụ nhạc mẫu, tiểu tế vừa mới biết được, Tiêu Nhữ Xương lại muốn thành thân với tỷ tỷ của Tử Du, chuyên này? Nên làm như thế nào mới tốt đây?"

Đàn Quân đau đến không muốn sống, Thẩm Tử Du mặt mũi trắng bệch, Tiêu thị cũng cuống lên, đem Thẩm Hựu Đường kéo vào hậu đường, muốn hắn lui hôn sự với Tiêu gia.

"Trước nói muốn từ hôn chỉ là uy hiếp thôi, nếu thật sự từ hôn, ta lấy của Tiêu gia nhiều bạc như vậy, Tiêu Nhữ Xương há chịu từ bỏ ý đồ?" Thẩm Hựu Đường có chút do dự.

"Hắn không chịu chịu để yên, sao lão gia không để cho hắn đi tìm Cầu Thế Trinh tính mà tính sổ đi?"

"Được. Ta đi tìm Tiêu Nhữ Xương từ hôn."

Thẩm Hựu Đường chạy đến Tiêu gia hai lần, đều bị chặn lại ở cổng không cho vào.

Buổi chiều ngày thứ tư, Đàn Quân muốn cáo từ rời đi: "Nhạc phụ nhạc mẫu, tiểu tế nhất định sẽ hết sức thuyết phục phụ thân đến cầu hôn."

Hắn lôi kéo bàn tay nhỏ bé của Thẩm Tử Du, trong miệng nói lời quyết tâm, hốc mắt lại hồng hồng, bộ dạng hôm nay biệt ly sau này có lẽ sẽ khó gặp lại nhau.

"Lão gia, người còn chờ cái gì? Đàn gia là nhà gia thế, Đàn Quân lại là nhân tài, cửa hôn sự này nếu. . . . . . Du Nhi đi đâu để tìm được vị hôn phu Như Ý như vậy đây, hơn nữa Du Nhi cùng Đàn Quân đã. . . . . ." Tiêu thị kéo Thẩm Hựu Đường qua một bên, gấp gáp nói.

"Ta biết rồi ta biết rồi, nhưng bây giờ còn không thể gặp được Tiêu Nhữ Xương chứ đừng nói đến chuyện khác!" Thẩm Hựu Đường cũng rất nôn nóng.

"Không thấy được người không phải có thể mở yến khách sao, tại sao mình không thể tự tuyên bố từ hôn? Lão gia, người suy nghĩ một chút, Tiêu Nhữ Xương ngay cả gặp mặt cũng không cho gặp, giờ còn chưa có thành thân đâu, về sau thành thân rồi, người cũng chỉ có thể đứng từ bên ngoài nhìn hắn, không bằng lui hôn, đem Thanh Lạc gả cho Cầu Thế Trinh."

Thẩm Hựu Đường còn đang do dự, Cầu Hải đã mang thông điệp cuối cùng của Cầu Thế Trinh tới.

Lúc này không thể không quyết định không được, từ hôn là có lợi nhất. Thẩm Hựu Đường cũng không đến Tiêu gia nữa, cho người nhà đến Tiêu gia thông báo với Tiêu Nhữ Xương, lúc này hắn chịu từ hôn, sẽ giữ lại thể diện, nếu không, hắn sẽ giử thư thong báo đến tất cả các phủ trong thành, nói chuyện cùng Tiêu gia từ hôn, rồi đi loan tin này ra ngoài thành.

Một người mặt dầy vô sỉ như vậy, Tiêu Nhữ Xương thật sự chưa từng gặp qua.

"Gia, giờ làm thế nào?"

"Phía Lang hoàn các không có tin tức gì sao?"

"Không có, nô tài đi hỏi thì người ta nói thời gian đến đầu giờ Mùi như ước định mới có câu trả lời, nếu là đến lúc đó không thể hoàn thành được ủy thác, sẽ đền lại bạc gấp đôi, nhưng trong ghi chép của lang hoàn các chưa bao giờ nhận ủy thác mà không có cách nào hoàn thành (chưa bao giờ thất bại)."

Hiện tại là giờ Thân, Thẩm Hựu Đường nói tiệc từ hôn sẽ cử hành vào giờ Dậu tối nay, không còn kịp rồi.

Tiêu Nhữ Xương đôi môi lay động, nặn ra mấy chữ: "Đem hôn thư cho Thẩm Hựu Đường đi, hôn sự này lui thôi."

"Gia. . . . . ." Tiêu Nghĩa muốn nói vẫn nên tìm biện pháp, nhưng nhìn Tiêu Nhữ Xương trên ghế thân thể run rẩy còng xuống, cả người không khí trầm lặng, một câu nói cũng nói không ra lời.

"Thật tốt quá." Thẩm Hựu Đường cao hứng cực kỳ, cấm lấy hôn thư cùng Tiêu gia, tức thì sai người đưa cho Cầu Thế Trinh, ý nói nữ nhi của mình đã là tự do thân, Cầu Thế Trinh muốn mua có thể tới mua.

Cầu Thế Trinh rất nhanh đã phái Cầu Hải tới đây.

"Gia nhà nô tài mệnh nô tài đưa sính lễ tới." Cầu Hải hai tay dâng ngân phiếu lên, nói: "Gia nói, hôm nào không bằng hôm nay, tối nay muốn cùng đại tiểu thư thành thân luôn, xin Trầm lão gia để cho đại tiểu thư đi theo tiểu nhân, ngân phiếu này lập tức thuộc về Trầm lão gia."

"À?" Thẩm Hựu Đường lúc này mới giật mình nhớ ra, nữ nhi của mình vẫn còn ở trong tay Tiêu Nhữ Xương. Hắn còn không biết Thẩm Thanh Lạc căn bản chưa từng ở trong Tiêu gia.

"Trầm lão gia, xin ngài mời đại tiểu thư ra ngoài." Cầu Hải nói to lại lần nữa.

"Con gái của ta. . . . . ." Thẩm Hựu Đường chi chi ngô ngô, hồi lâu nói: " Cầu Thế Trinh không phải chỉ cần ta từ hôn thôi sao? Con gái của ta đang ở Tiêu gia, để cho hắn tự mình đi tìm Tiêu Nhữ Xương đòi người đi đi."

"Mua bán nhỏ hai bên thoả thuận xong sẽ ngay lập tức gia bạc nhận hàng, huống chi mua bán lớn như vậy, Trầm lão gia không đưa đại tiểu thư ra, thứ lỗi cho tiểu nhân không cách nào đưa cho Trầm lão gia tấm ngân phiếu này rồi, nô tài xin cáo từ."

Ngân phiếu tới tay lại muốn bay mất, Thẩm Hựu Đường không cam lòng, con ngươi xoay chuyển mồng mồng, Thẩm Hựu Đường nghĩ ra một cái kế sách.

"Chúng ta trước tiên lập hôn thư đã, sau đó ngày mai cùng đến phủ nha tố cáo, ta kiện Tiêu Nhữ Xương cưỡng chiếm con gái của ta, Cầu Thế Trinh kiện Tiêu Nhữ Xương cưỡng đoạt vợ hắn. Ngươi tối nay đưa trước cho ta một nửa ngân phiếu đi, quan tòa ngày mai chắc chắn thắng khi đó Thanh sẽ về tay các ngươi, lúc đấy hãy đưa nốt cho ta nửa số bạc còn lại."

Lời như vậy cũng nói ra được, Cầu Hải bị dọa sợ, Cầu Thế Trinh cho hắn đi Thẩm gia nói những lời này, cũng chỉ là muốn tung tin Thẩm Thanh Lạc đang ở chỗ Tiêu Nhữ Xương biến giả thành thật, muốn cho đám người giang hồ đang truy tìm Thẩm Thanh Lạc nghe thấy tin tức này, để có thể đánh lạc hướng của bọn chúng, không nghĩ tới Thẩm Hựu Đường không biết liêm xỉ này lại nghĩ ra cách có thể để cho Tiêu Nhữ Xương khổ mà không nói lên lời.

Thật tốt quá! Cầu Thế Trinh nghe thấy Cầu Hải nói lại chuyện này, hưng phấn đến nỗi vỗ tay to. Sau khi trở về phủ hắn nghe nói chuyện bảng hiệu, tuy cùng người giang hồ không có qua lại, nhưng đại danh lang hoàn các hắn từng nghe qua, chỉ cần suy nghĩ một chút liền biết Tiêu Nhữ Xương tìm lang hoàn các. Hắn vừa giận vừa sợ sau, đối với chuyện này vô cùng sợ hãi lo lắng.

Nếu bọn họ tìm được Thẩm Thanh Lạc đưa cho Tiêu Nhữ Xương, mặc dù hôn sự có thể lui, người cũng khó có khả năng trở lại rồi. Nếu là không tìm được, Cầu phủ đập chiêu bài của lang hoàn các, chỉ sợ không có ngày yên bình nữa rồi, có khi cả phủ bị giết để bịt miệng cũng không chừng.

Không nghĩ tới chuyện đến bước đường cùng lại có chuyển biến bất ngờ.

Cầu Hải thuật lại toàn bộ lời nói của Thẩm Hựu Đường, đã là giờ Tuất rồi, Cầu Thế Trinh không để cho hắn đến Thẩm gia chuyển lời nữa, mà tự mình đi đến Thẩm gia.

Giấy trắng mực đen, rốt cuộc tên tuổi của hắn cùng Thẩm Thanh Lạc cũng ở cùng một chỗ.

Cầu Thế Trinh nhìn tờhôn thư thật lâu, hốc mắt ửng đỏ, hai chân căng cứng, thân thể khẽ phát run, trên mặt bắp thịt đang nhẹ nhàng rung động.

"Gia."Cầu Hải nhẹ nhàng lôi Cầu Thế Trinh.

Cầu Thế Trinh hồi hồn, thổi khô vết mực, trân trọng mà đem hôn thư thu vào trong ngực.

Cầu Thế Trinh đề nghị đến trước Tiêu gia nói chuyện một chút, nếu có thể âm thầm giải quyết, cũng không trông cần lên quan phủ.

Thẩm Hựu Đường không có ý kiến, giải quyết như thế nào đều được, hắn có thể bắt được bạc là được.

Không có vô sỉ nhất, chỉ có vô sỉ hơn. Tiêu Nhữ Xương lãnh giáo sự vô sỉ của Thẩm Hựu Đường đến mức tận cùng của vô sỉ.

Còn không nghĩ tới, nuốt một búng máu để lui hôn, vẫn còn chưa xong, Thẩm Hựu Đường lại còn đến tìm hắn đòi lại nữ nhi.

Càng không nghĩ tới, tỉ mỉ bày kế, kết quả lại quay lại làm hại chính mình.

"Thế Trinh, Thẩm Thanh Lạc có ở chỗ này của ta hay không, trong lòng ngươi biết rõ nhất." Tiêu Nhữ Xương mặt trầm như nước, nhìn chằm Cầu Thế Trinh gằn từng chữ từng chữ nói: "Thế Trinh, ta vẫn cho rằng, ngươi là loại người có sao nói vậy, cũng không phải dạng người hay nói dối. Chẳng lẽ đi qua vài chục năm, người cùng ta lớn lên không phải ngươi." (nói người ta mà ko nghĩ đến mình, vô sỉ hơn cả Thẩm Hựu Đường)

Mấy chục năm giao tình, theo Tiêu Nhữ Xương từng bước từng bước bày kế hãm hại, đã sớm tan thành mây khói, Tiêu Nhữ Xương lúc này, còn muốn dùng tình cũ để đả động hắn, buồn cười! (đúng mặt dày hết chỗ nói)

Cầu Thế Trinh cười to, sau lại lãnh đạm nói: "Ta không có đếm, Tiêu Nhữ Xương, chúng ta đều không phải là người hồ đồ, có mấy lời lòng dạ biết rõ là đủ."

Tiêu Nhữ Xương thật là lòng dạ biết rõ, trước mắt có hai con đường, giải quyết riêng, hai là đi lang hoàn các rút lui ủy thác. Gặp quan, đem Thanh Lạc giao ra đây.

Muốn hắn như thế nào nuốt cơn giận này. Không nghĩ tới đáp ứng từ hôn lại mang đến phiền toái lớn hơn nữa, nếu không phải đồng ý từ hôn, Thẩm Hựu Đường một mình chủ động từ hôn, gặp quan hắn còn có thể căn cứ vào đạo lý mà bảo hộ quyền lợi của mình, chưa chắc đã không có phần thắng, cũng sẽ không bị mất hết mặt mũi.

Lúc này hôn sự đã lui, tự nhiên không thể giữ nữ nhi của người ta không trả, tuy nói Thẩm Thanh Lạc không có ở trong phủ của hắn, nhưng là giấy trắng mực đen viết, còn có hai người hàng xóm của hiệu buôn Lạc Ninh làm chứng, hắn dù có trăm miệng cũng khó giải thích.