Xuân Mang Lưu Luyến

Chương 5: Tính cạn buồn sâu




Cô nương nào ban đêm Bồi Tẩm rồi, nha hoàn hầu hạ cô nương đó liền có cớ để vênh váo tự đắc. Lý thị nói qua, trường hợp ngoại lệ, chỉ cần không phải quá đáng tiền, để cho nàng mở một mắt nhắm một mắt, vì vậy mỗi khi có cô nương nào được Bồi Tẩm qua liền cho nha hoàn đến đòi đồ thì Thẩm Thanh Lạc cũng rất rộng rãi ghi danh cho lĩnh, hôm nay cho cái này hơn phân nửa cân lá trà, sáng mai cho cái đó nhiều một trượng vải lụa. . . . . . Nàng lại không bắt tội, ai tìm cũng cười khanh khách, cùng với tất cả nha hoàn bên trong phủ hòa thuận nhau, nghe được tình báo cũng không ít, Cầu Thế Trinh chiều nay cùng cô nương nào cùng nhau uống rượu mua vui mấy giờ mới lên giường ngủ, lại khen cô nương nào da thủy nộn, ánh mắt kiều mỵ. . . . . .

Nàng một chữ không bỏ sót hồi báo cho Ngô Minh Dương, Ngô Minh Dương rất hài lòng.

Đã hơn mười ngày, Cầu Thế Trinh không có tìm thêm nàng, Thẩm Thanh Lạc thở phào nhẹ nhõm, sau lại bên trong truyền ra tin tức, Cầu Thế Trinh cưng chiều một vị tên Minh Nguyệt cô nương, đã mấy ngày nay đều qua đêm tại phòng cô nương Minh Nguyệt, sau lại qua mấy ngày này, trong Cầu phủ bắt đầu rầm rộ xây dựng lâm viên, nghe nói là Cầu Thế Trinh cấp cho vị Minh Nguyệt cô nương kia xây một tòa trích Nguyệt lâu.

Trích Nguyệt lâu chiếm rất lớn địa bàn, thì ra là nơi ở của các quản sự cũng bị tính vào trong đó, nội viện ngoại viện tương liên vườn hoa dựng lên một tòa khá lớn làm chỗ ở viện quản sự , trong sân có sáu tiểu viện, bên trong có Nhị quản sự, Thẩm Thanh Lạc cũng được chia đến một tiểu viện độc lập.

"Chúng ta là được hưởng chút lộc của Minh Nguyệt cô nương." Lý thị cảm khái nói.

Thẩm Thanh Lạc đồng ý gật đầu, nơi tá túc mới xây này, tuy là chỉ có ba gian gian phòng, nhưng so với chỗ ở trước kia thì tốt hơn nhiều, kích thước có thể nói là sánh ngang với chỗ ở của chủ tử rồi.

Mỗi tiểu viện tự thành nhất thể, vào trong sân vườn bên trái còn có một cái giếng nước, kế tiếp giếng nước có một phòng ăn tập thể, bên phải là nhà xí, ngay mặt hướng Nam là ba gian phòng, theo thứ tự sinh hoạt thường ngày là đại sảnh, buồng lò sưởi, phòng ngủ.

Mặc dù không có củi đốt, viện quản sự có thể ở nơi này, Đại Quản Gia Tần Minh Trí hai vợ chồng mỗi tháng nhận được 12 ngân lượng, Nhị quản gia Ngô Minh Dương mỗi tháng cũng có bốn lượng. Quản sự ngân hàng tư nhân thì mỗi tháng được nhận nhiều hơn, Tạ Hoán tổng quản mỗi tháng nhận mười hai lượng, hai phó quản sự Trần Quy Hòa cùng Yến Ninh mỗi tháng là tám lượng, nhận lương thấp nhất là Thẩm Thanh Lạc mỗi tháng chỉ có hai lượng, mỗi tháng hai lượng, cũng không ít đi. Lý đại nương muốn mua củi đốt thì Thanh Lạc cũng cầm 500 văn tiền đồng nhờ nàng mua giúp năm gánh.

Đun nước nóng thoải mái tắm rửa xong, Thẩm Thanh Lạc cẩn thận kiểm tra các cửa phòng, chen vào then cửa.

Không trách nàng như thế cẩn thận, ở đại viện, trừ Tần Minh trí là vợ chồng hai, những người khác đều là thanh niên không có thê thất.

Kiểm tra thỏa đáng, Thẩm Thanh Lạc cũng đến trên giường, rất nhanh ngủ thiếp đi.

Ngủ trong trong mộng giữa lúc mơ mơ màng màng lại như trở về kiếp trước, Cầu Thế Trinh ở trên người nàng khắp nơi vuốt ve, nghiêm mặt hỏi Thanh Lạc ta nghĩ ta muốn ngươi được không?

Thẩm Thanh Lạc trong lòng một hồi phiền não, không muốn quan tâm đến hắn. Người này vốn là như vậy, mỗi lần cũng hỏi nàng được chứ, mỗi lần nàng đều không đáp ứng, nhưng hắn vẫn không buông tha nàng. Thanh Lạc sâu kín than thở, hừ nói: "Trong viện tử của ngươi nhiều mỹ nhân như vậy, đừng đến phiền ta không được sao?"

Cầu Thế Trinh đã quen với việc này, dù bị cự tuyệt cũng không ngừng nghỉ, một đôi bàn tay ở địa phương mẫm cảm của nàng không ngừng vuốt ve, Thẩm Thanh Lạc động tình không nhịn được, trong lúc ngủ mơ hừ hừ, Cầu Thế Trinh nhận được cổ vũ thật lớn, đưa tay đến phía dưới nàng lục lọi kéo ra kéo, lúc nhẹ lúc nặng bóp - lấy. Thẩm Thanh Lạc không ngừng được thân thể dần nóng lên, nhiệt lưu một cỗ một cỗ tràn ra, chỉ một thoáng giữa hai chân một mảnh hỗn độn.

"Thanh Lạc ngươi cho ta được chứ?" Ám ách thanh âm ở bên tai nàng vọng về, đôi môi nóng bỏng ngăn lại môi của nàng. Thẩm Thanh Lạc hô hấp khốn đốn, trong nháy mắt tỉnh lại, không phải cái gì kiếp trước? Nàng căn bản không phải đang nằm mơ, trên người có một người nặng nề đè ép nàng, cũng chính là Cầu Thế Trinh

"Làm sao ngươi vào đây được?" Thẩm Thanh Lạc tức giận lại không hiểu, nàng nhớ cửa chính cùng cửa sổ đã cài then cẩn thận rồi mà .

"Từ ám vách tường tiến vào( lối đi bí mật trong tường), sau lưng gian phòng của ngươi chính là viện của ta, chỉ cách một bức tường." Cầu Thế Trinh thanh âm trầm thấp ám ách, nói chuyện đồng thời thân thể không kịp chờ đợi đỉnh - chuẩn bị.

Thanh Lạc giận đến khóc lên, không biết mình tại sao liền trêu chọc tới cái người phát - tình - cuồng này, Kiếp trước Cầu Thế Trinh đúng là như vậy, mỗi ngày buổi tối không để ý ý nguyện của nàng, không đem nàng làm cho nửa chết nửa sống không bỏ qua.

"Ngươi khóc cái gì? Trong sân những nữ nhân kia mắt trông mong ngóng đợi ta, ta đều không đụng các nàng đâu." Cầu Thế Trinh ác thanh nói, bàn tay ở trên mặt Thanh Lạc gạt lệ, lòng bàn tay vết chai lau đến khi làm đau gương mặt Thanh Lạc, Thanh Lạc càng khóc lợi hại hơn.

"Tốt lắm tốt lắm, đừng khóc, ta liền sờ sờ lấy lấy, có phải ngươi không muốn, trước ta sẽ không cần ngươi." Âm điệu Cầu Thế Trinh mềm nhũn đi xuống.

Thanh Lạc khóc đến thương tâm, nức nở nghẹn ngào nói: "Không muốn? Nhưng cái này ngươi chọc ghẹo ta, để cho ta về sau làm thế nào lập gia đình?"

"Lập gia đình? Ngươi còn muốn lập gia đình?" Trong bóng tối Thanh Lạc cảm thấy rùng cả mình, Cầu Thế Trinh thanh âm lạnh lùng như băng: "Tối nay ta liền muốn ngươi, ta xem ngươi còn có thể gả cho người nào."

Cầu Thế Trinh lấn người ép tới, giận dữ ngút trời lập tức tách hai chân của Thẩm Thanh Lạc ra.

Thẩm Thanh Lạc tuyệt vọng nhắm mắt lại, chỉ cảm thấy đau đến không muốn sống, rõ ràng dự liệu được kết cục, cũng không thể thay đổi được.

Đau đớn cũng không có đến, Cầu Thế Trinh thở hổn hển, hồi lâu không có động tác kế tiếp, Thanh Lạc thở phào nhẹ nhõm, người cứng ngắc bất tri bất giác mềm mại đi xuống.

Một tiếng thở dài nặng nề thở ra, Thẩm Thanh Lạc áp lực đè trên người biến mất.

Thẩm Thanh Lạc thở phào nhẹ nhõm, đột nhiên lại hấp khí, Cầu Thế Trinh là từ trên người nàng xuống, nhưng đôi tay kia lại bắt đầu chọc ghẹo nàng.

Thẩm Thanh Lạc lại không dám mở miệng, sợ một câu vô ý lại chọc cho Cầu Thế Trinh nổi điên.

Bàn tay xấu xa thoắt nặng thoắt nhẹ không ngừng lấy lục lọi, Thẩm Thanh Lạc liều mạng cắn môi, nàng cũng chẳng biết tại sao thân thể này lại mẫm cảm như vậy, Cầu Thế Trinh mang theo vết chai lòng ngón tay ma sát cánh hoa, lại gảy mấy cái, bên trong nàng liền không nhịn được nước chảy bốn phía.

"Thanh Lạc Thanh Lạc. . . . . . Nơi này của ngươi cực kỳ thích ta nghịch nó đấy. . . . . ." Cầu Thế Trinh làm như rất mừng rỡ, ngón tay lại ở cửa động rút ra - chen vào .

Thẩm Thanh Lạc nước mắt rơi như mưa, biết rõ Cầu Thế Trinh thích nhất bộ dạng phía dưới nàng ướt dầm dề, thích nhất nàng lúc co rút ngón tay của hắn lại thắt lại thật chặt, nàng lại không cách nào khống chế thân thể của mình khi hắn trêu chọc hạ thân không ngừng có phản ứng, hơi đau nhói nhưng cũng tê tê sảng khoái, phía dưới nàng càng ướt rồi.

. . . . . .

Gian nan gãy giụa đến mấy canh giờ, Cầu Thế Trinh rốt cuộc bỏ qua cho Thẩm Thanh Lạc, Thẩm Thanh Lạc cả người tê dại mềm nũn không cử động được, nước mắt khóc đến cạn kiệt, giọng nói kêu khàn khàn đau đớn.

Cầu Thế Trinh xuống giường, cũng không ngay lập tức rời đi, ngồi ở đầu giường trầm mặc một hồi đối với Thẩm Thanh Lạc nói: "Ngươi đáp ứng ta một chuyện, ta liền để cho ngươi tiếp tục làm quản sự, nếu không, ngày mai ngươi chuyển vào nội viện cho ta."

Thẩm Thanh Lạc miễn cưỡng chống lên mí mắt, buồn buồn hỏi: "Chuyện gì?"

"Không cho phép nghĩ tới gả cho người khác, buổi tối ta tới đây không cho phép cự tuyệt."

Đây rõ ràng là hai chuyện! Thẩm Thanh Lạc thầm mắng, vô lực nói: "Muốn ta đáp ứng ngươi, ngươi cũng phải đáp ứng ta, đừng. . . . . ."

Thẩm Thanh Lạc đỏ mặt nói không được. Cầu Thế Trinh hiểu rõ gật đầu: "Hảo, nếu ngươi không có đồng ý trước, ta sẽ không muốn thân thể ngươi."

"Cũng không thể làm cho người khác biết."

"Không muốn làm cho người khác biết, nếu không ta lại đi làm một lối đi bí mật làm cái gì."

Thẩm Thanh Lạc thở phào nhẹ nhõm, chuyện thế nào đều cùng kiếp trước không giống nhau, về sau chỉ cần cố gắng suy nghĩ tính toán cẩn thận hơn là được, có lẽ là có thể né ra số mạng kiếp trước .

Sau khi đi Cầu Thế Trinh rời đi, Thẩm Thanh Lạc thân thể mệt mỏi vô cùng, đầu óc lại rất thanh tỉnh, ở trên giường lật đi lật lại vẫn không ngủ được.

Hôm sau, Thẩm Thanh Lạc tinh thần rất kém cỏi, may mà đêm hôm trước Cầu Thế Trinh không có tiến vào trong viện, không có Bồi Tẩm cô nương nào nên không có nha hoàn đến đòi đồ, ký trong phòng yên tĩnh, Thanh Lạc nằm úp sấp trên bàn thiêm thiếp.

"Thanh Lạc, mau dậy đi, Tiêu công tử tới, ngươi mau mang ta đi nhìn lén."

Thẩm Thanh Lạc bị đại lực lay tỉnh, Quế Viên mặt chờ đợi nhìn nàng.

Thanh Lạc có chút mơ hồ, mở to mắt thấy Quế Viên thì bật thốt lên khen: "Quế Viên ngươi hôm nay ngươi ăn mặc thật là xinh đẹp.

Quế Viên bên trong mặc áo màu hồng,bên ngoài áo khoác màu xanh mạ, váy Yên La xanh biếc, bên búi tóc có cài đóa hoa tinh xảo, đeo hoa tai ngọc rũ xuống hai bên, trên mặt mỏng đánh son phấn, Sở Sở hấp dẫn, so bình thường đẹp hơn mấy phần.

"Có thật không?" Quế Viên đi lòng vòng, mặt mày hớn hở hỏi.

"Đúng a! Thật là đẹp mắt." Thẩm Thanh Lạc khen, vừa cười trêu ghẹo: "Ngươi là hàng ngày trước mặt Gia hầu hạ, Gia thế nào không phát hiện ra lòng tốt của ngươi? Kỳ quái."

"Cũng không cần." Quế Viên thay đổi mặt, đến gần Thẩm Thanh Lạc bên tai nhỏ giọng nói: "Bị Gia coi trọng, này muốn khóc cũng khóc không được, ta cho ngươi biết, trong phủ này liền canh tránh thai cũng không cần dùng tới, Gia nội viện mỹ nhân nhiều như vậy, cũng không có có một hài tử , chúng ta cũng đoán, gia. . . . . ."

Quế Viên chớp chớp mắt, Thẩm Thanh Lạc nhẹ nhàng lắc đầu, Quế Viên là đang nói Cầu Thế Trinh không dục, nhưng nàng biết không phải là.

Quế Viên thấy Thẩm Thanh Lạc lắc đầu, sắc mặt nghiêm túc, nói: "Thanh Lạc, ngươi cũng đừng hồ đồ thích Gia, đã nhiều năm như vậy, nữ nhân của Gia nhiều như vậy, lại không có một hài tử, không phải là không có thể để cho cô nương nôn ọe, căn bản chính là vô năng, một nữ nhân nếu là không có danh phận, liền không phải nữ nhân, cả đời còn có cái gì hi vọng?"

Cầu Thế Trinh thân thể tốt lắm, dã thú cũng rất cường tráng. Thẩm Thanh Lạc dĩ nhiên sẽ không nói, nàng cười gật đầu phụ họa Quế Viên.

"Đi thôi, ngươi là quản sự, có thể ở trong phủ tự do hành tẩu, ngươi dẫn ta đến tiền thính đi xem Tiêu công tử một cái, được chứ?"

"Tiêu công tử?" Thẩm Thanh Lạc thầm nghĩ có thể hay không chính là Tiêu Nhữ Xương.

"Chính là ca ca tương lai của Gia, Tiêu Nhữ Xương Tiêu công tử."

Quả nhiên là hắn, Thẩm Thanh Lạc gật đầu đáp ứng, còn có hai tháng nữa là mùng mười tháng chạp rồi, không biết Tiêu Nhữ Xương có phải hay không tới đây đề nghị hôn sự hay không? Nàng cũng muốn biết, Cầu Thế Trinh cùng Tiêu Nguyệt Mị, có phải hay không có thể thay đổi thành hôn sớm như dự định.

Hai người hướng phía trước sảnh đi, mới chuyển qua hành lang, xa xa liền nghe được tiếng cười của Cầu Thế Trinh.

"Chúng ta đừng đi qua vội." Thẩm Thanh Lạc bước chân dừng lại.

Cầu Thế Trinh càng tức giận, sẽ càng lớn tiếng cười sung sướng, hắn đây là tức giận.

"Đã tới rồi, chỉ nhìn chút thôi." Quế Viên kéo Thẩm Thanh Lạc không buông tay.

Phòng khách cửa nha hoàn Hà Vận và Lan Hương đứng ở bên cửa, nín thở Ngưng Khí, thấy Thẩm Thanh Lạc cùng Quế Viên tới đây, hai người lặng lẽ khoát tay, nhỏ giọng nói: "Các ngươi còn dám tới đây, Gia cùng Tiêu công tử đang cãi vả, cháy tới nơi rồi, đi mau, cẩn thận bị đốt."

"Tại sao cãi vả?" Quế Viên không sợ chết hỏi.

Lan Hương ra dấu hiệu, ý bảo chính mình nghe.

"Thế Trinh, đây là hôn sự do các bậc cha chú lập thành ." Tiêu Nhữ Xương âm điệu hơi có tăng cao.

"Nếu như ngươi cảm thấy không hài lòng có thể lập tức từ hôn." Cầu Thế Trinh tính tình quá mức nhàn nhã, lãnh đạm nói: "Mùng mười tháng chạp thành thân là không thể nào ."